Trang Viên Hoa Hồng Trắng

Chương 45

“Trông cô có vẻ không khỏe lắm.” Thư ký Trương đưa một ly cà phê cho cô, Tư Viện nhìn xung quanh thấy mọi người trong phòng đều đang bận rộn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Dạo này tôi ngủ không được sâu giấc.” Tư Viện cười nói, cô nhận ly cà phê nói lời cảm ơn.

Thư ký Trương thấy dấu vết trên cổ cô thì con ngươi tối lại vài phần. “Bữa tiệc sinh nhật của Ôn tiên sinh có vui không?”

Nhắc tới chuyện này, Tư Viện mới nhỏ giọng hỏi: “Tại sao hôm đó anh lại không tới? Không phải anh là trợ lý quan trọng nhất sao?”

Thư ký Trương cười: “Quả thật là người quan trọng, nhưng tối đó nhà tôi có chút chuyện nên tôi không tới được.”

“Chuyện gì thế?” Tư Viện uống ngụm cà phê, vô ý hỏi.

Thư ký Trương cười khổ: “Đi xem mắt.”

Tư Viện ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cô thấy mọi người đều đang dựng lỗ tai lên nghe lén, không nhịn được cười. “Anh mà phải đi xem mắt sao?”

“Tôi cũng nghĩ vậy nhưng người nhà tôi thì lại không nghĩ vậy.”

Tư Viện cảm thấy trong câu nói của anh ấy có ẩn ý, cô cũng không định dò hỏi thêm, chỉ hỏi: “Có thành công không? Đối phương như thế nào?”

Thư ký Trương lắc đầu: “Nào có dễ dàng như vậy, cô ấy là một cô gái tốt nhưng tôi cảm thấy không thích hợp lắm?”

“Không xinh đẹp sao?” Đàn ông nói không thích hợp, nguyên nhân đầu tiên nhất định là về diện mạo của đối phương.

Thư ký Trương cười bất lực: “Cái đầu tiên phụ nữ các cô nghĩ đến chỉ là nhan sắc thôi sao?”

“Không phải vậy sao!” Cái gọi là xem mắt, cái đầu tiên cần xem còn không phải là ngoại hình sao? Chẳng lẽ còn trông mong thấy được nhân phẩm nội hàm bên trong của đối phương từ buổi gặp gỡ đầu tiên sao?

Thư ký Trương bình tĩnh nhìn cô nói: “Trên đời này phụ nữ xinh đẹp rất nhiều, nếu chỉ nhìn ngoại hình, chẳng phải tôi sẽ phải gặp một người thích một người sao?”

Tư Viện ngẫm lại cũng thấy đúng, “Nếu như không phải vấn đề ngoại hình thì là vấn đề gì?”

Thư ký Trương suy nghĩ một lát, còn chưa kịp trả lời thì Ôn Đình Sơn bước ra khỏi thang máy. Anh ấy vội quay lại trạng thái làm việc, tiến đến nghênh đón.

Ôn Đình Sơn đưa cặp công văn cho anh ấy rồi đi thẳng vào văn phòng mình. Lúc anh đi ngang qua bàn làm việc của Tư Viện, cô cúi đầu thật thấp không dám nhìn anh. Cho dù anh chỉ là bước ngang qua nhưng Tư Viện vẫn cảm thấy khó chịu như có lửa đốt sau lưng.

Linda, một đồng nghiệp trong phòng, đưa tới một tập văn kiện yêu cầu cô phân loại xử lý, Tư Viện là người mới đến nên vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Trong văn phòng, Ôn Đình Sơn kéo cà vạt, dễ dàng nhận ra cảm xúc của anh không được tốt. “Tìm thấy Angus chưa?”

Thư ký Trương đặt cặp của anh xuống, nói: “Vẫn chưa nhưng bên phía nhập cảnh đã tra được, người đã đến thành phố.”

Ôn Đình Sơn cười lạnh: “Trong thành xuất hiện vài con quỷ hút máu, cậu không biết gì sao?”

Thư ký Trương ngạc nhiên, “Sao có thể, chúng ta quản lý rất chặt chẽ tuyệt đối không thể xuất hiện quỷ hút máu.”

Cái gọi là quỷ hút máu chính là con người vừa mới bị ma cà rồng biến đổi. Loại quỷ hút máu mới ra đời này vô cùng thèm khát máu tươi, chúng vẫn chưa khống chế được bản năng luôn muốn hút máu người.

Trong thế giới của ma cà rồng, tất cả mọi ma cà rồng đều phải tuân thủ một số quy tắc nếu không tuân thủ sẽ bị hành quyết.

Một trong số đó chính là không thể biến đổi con người thành quỷ hút máu khi chưa được phép, người vi phạm sẽ phải chịu hình phạt cực kỳ khủng khϊếp.

Nếu như được sự cho phép tán đồng, ma cà rồng có thể biến đổi con người thành quỷ hút máu, kẻ đó sẽ phải sinh sống mười năm đầu tiên trong một căn cứ bí mật để học cách khống chế bản năng khát máu trong cơ thể.

Đây cũng là để tránh bọn chúng gϊếŧ chóc lung tung gây khủng hoảng cho thế giới con người, kết quả cuối cùng lại tự hủy hoại bản thân.

Quy tắc này do thuỷ tổ lập ra, cho đến nay những kẻ vi phạm đều bị tra tấn cho đến chết.

Hiện nay lại xuất hiện đám quỷ hút máu không có trong ghi chép của bọn họ, chứng tỏ rằng có kẻ đã lén lút hành động sau lưng bọn họ.

Kẻ này khả năng cao chính là Angus.

Ôn Đình Sơn: “Bảo đám người trong tay cậu đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm lên, Angus là một thằng điên, bắt được hắn ta thì gϊếŧ chết ngay tại chỗ.”

Thư ký Trương gật đầu rời khỏi văn phòng, Tư Viện thấy anh ta thu dọn đồ đạc vội vàng rời đi, trong lòng thầm nghĩ, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?

Cô cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, bởi vì việc cô phải làm còn rất nhiều.

Bận rộn cả một ngày, Ôn Đình Sơn cũng không làm gì cô, thậm chí đến chiều anh lại đi công tác.

Người vừa đi, Tư Viện liền thở dài nhẹ nhõm, thừa dịp lúc rảnh rỗi cô lại tiếp tục lên mạng tìm phòng.

“Cô muốn thuê phòng sao?” Đột nhiên Lisa xuất hiện đằng sau cô.

Tư Viện gật đầu: “Đúng vậy, tiền thuê chỗ tôi bây giờ cao quá, tôi gánh không nổi.”

Lisa híp mắt: “Tiền lương của cô cũng phải hai vạn một tháng, sao lại thuê không nổi? Cô thuê biệt thự à?”

Tư Viện gượng cười, đâu chỉ là biệt thự, phải gọi là vương cung mới đúng. “Chủ nhà chỗ tôi quá phiền phức, tôi thấy mình vẫn nên dọn ra ngoài thì hơn.”

Lisa gật đầu: “Chủ nhà tốt tính cũng rất quan trọng. Tôi có một người bạn chuẩn bị ra nước ngoài đang muốn cho thuê phòng cô muốn tới xem không?”

“Thật sự? Ở đâu? Có đắt lắm không?” Tư Viện vui mừng hỏi.

Lisa nói: “Tôi gọi điện hỏi xem đã, cô đợi một chút nhé.” Khả năng hành động của cô ấy cực cao, muốn hỏi liền móc điện thoại ra gọi, hai ba câu đã hỏi thăm rõ ràng.

“Là phòng ở tiểu khu Duyên Hà, tầng 12, ba phòng hai sảnh, tiền thuê mỗi tháng là ba nghìn, tiền điện nước, các chi phí phát sinh khác cô phải tự trả, cô có muốn thuê không?”

Chỗ đó cách công ty khoảng nửa tiếng đi xe, rất thuận tiện. Lúc trước Tư Viện cũng đã từng tìm hiểu, hoàn cảnh ở đó rất tốt nhưng không ai muốn cho thuê.

“Thật sao? Khi nào tôi có thể tới xem phòng?”

“Buổi chiều tan ca tôi dẫn cô đi.” Lisa quyết định thời gian, Tư Viện gật đầu không do dự.

Cô cảm ơn cô ấy lần nữa, đây quả thật là một chuyện vui lớn.

Lisa mỉm cười không quá để ý, sau khi tan tầm cô ấy dẫn cô đến khu đó. Đối phương là một người đàn ông còn khá trẻ có vẻ như cậu ta là phú nhị đại, bởi vì căn phòng này là quà tốt nghiệp ba mẹ cậu ta mua tặng nhưng vì cậu ta sắp đi du học cho nên mới tính toán cho thuê lại.

Tư Viện nhìn căn phòng 150m2 này mà hâm mộ, phòng ở khu này cũng phải có giá lên tới 600 vạn.

“Căn phòng rất tốt nhưng cậu yêu cầu phải nộp trước một năm tiền nhà thì hơi vượt quá khả năng của tôi.” Trước mắt trong tay cô chỉ có hai vạn.

“Vậy cô có thể nộp trước được bao nhiêu?” Chủ nhà cũng rất có thiện chí thương lượng.

“Tôi có thể đóng tiền nhà theo quý được chứ?” Tư Viện tính toán một chút, trả như vậy thì cô còn có thể chi trả.

Chủ nhà đồng ý ngay lập tức, ngay cả hợp đồng cũng mang theo còn yêu cầu cô ký tên ngay tại chỗ.

Tư Viện cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng đối phương đều gật đầu đồng ý rồi, cô cũng không tiện từ chối.

Buổi tối khi trở về, Tư Viện liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, thừa lúc Ôn Đình Sơn không ở nhà cô liền trộm mang hành lý ra ngoài, dọn đi ngay trong đêm đó.

Sáng sớm hôm sau Mễ Lạc mới biết chuyện cô chuyển nhà, gọi điện tới trách cứ cô: “Cậu muốn chuyển nhà sao không nói với tớ một tiếng.”

Tư Viện gượng cười, “Cũng vừa hay tớ tìm được chỗ thích hợp, bỏ lỡ chỗ này sợ là không tìm thấy chỗ nào thích hợp hơn.”

“Không phải cậu đã nói với tớ là không chuyển nhà nữa sao?” Mễ Lạc còn nhớ cô đã đồng ý yêu cầu của cô ta rồi.

Tư Viện lại chột dạ, “Quan trọng là nhà cậu cách công ty quá xa, lúc nào cũng phải gọi xe tớ chi trả không nổi.”

“Tớ có thể bảo quản gia đưa cậu đi, nếu không được thì cậu đi cùng với Đình Sơn cũng được mà.”

Tư Viện nào dám, không nói Ôn Đình Sơn, xe quản gia lái cũng là Bentley. Cô chỉ là một bần dân sao có thể để quản gia nhà người ta đưa cô đi làm mỗi ngày được chứ? Cô cũng không phải Ôn phu nhân.

Nghĩ đến ba chữ này, tự nhiên cô nhớ tới buổi tối hoang đường ngày hôm đó, Ôn Đình Sơn thì thầm bên tai cô, cướp lấy anh ta.