“Tối qua cậu đi đâu thế? Lúc sau tớ không nhìn thấy cậu đâu cả.” Mễ Lạc đang lười biếng ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, thấy Tư Viện từ ngoài bước vào chỉ ngước mắt lên nhìn rồi lại cúi đầu nghịch điện thoại.
Hình như cô ta đang nói chuyện với ai đó, cười tươi như hoa.
Tư Viện chột dạ kéo cổ áo che đi dấu vết trên cổ, đứng ở lối lên cầu thang nói: “Tớ có đi đâu đâu, tối qua khiêu vũ mệt quá nên đi ngủ sớm.”
Cô vội vàng lên lầu, Mễ Lạc lại lên tiếng gọi cô. “Cậu đừng vội, tớ có chuyện cần nói với cậu.”
“Chuyện gì thế?” Mễ Lạc liếc nhìn ra cửa rồi vẫy tay với cô, Tư Viện bước tới nhưng cũng không dám đứng quá gần.
“Simon, người cậu gặp tối qua đấy, anh ta nói muốn hẹn cậu đi ăn tối. Lúc nào thì cậu rảnh?”
Nhất thời Tư Viện ngẩn ra, cô không nhớ nổi người này. Trong lòng Mễ Lạc cười lạnh, trên mặt lại vẫn vui vẻ nói: “Chính là người tớ giới thiệu với cậu tối hôm qua đấy, người ta nói rất thích cậu. Cậu không có chút ấn tượng nào sao?”
Trong đầu Tư Viện chỉ nhớ được mang máng dáng người của anh ta, cô không dám nhìn Mễ Lạc, gượng cười nói: “À, là anh ta sao? Tớ cảm thấy tớ với anh ta không thích hợp lắm.”
“Không thích hợp chỗ nào?” Đột nhiên Mễ Lạc nhìn chằm chằm cô, giọng điệu có phần hung dữ. “Tớ cảm thấy hai người rất xứng đôi, anh ta có tướng mạo có gia thế, có rất nhiều phụ nữ theo đuổi đấy.”
Tư Viện có ngốc cũng nghe ra giọng điệu khinh thường của cô ta. Cô hơi chột dạ, chịu đựng sự khó chịu nói: “Tớ biết nhưng bây giờ tớ chỉ muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân thôi, tớ không nghĩ tới chuyện yêu đương.”
Mễ Lạc nhoẻn miệng cười, cô ta lại bày ra tư thái một cô gái yêu kiều một người bạn tinh tế. Cô ta đứng lên kéo tay Tư Viện, trong lúc vô tình cô ta thấy vết hằn trên cổ tay Tư Viện, ánh mắt lạnh đi ba phần, ngẩng đầu lại cười khanh khách. “Ai ya, không phải có ý gì nhưng cậu cũng không còn trẻ nữa, thời gian hoàng kim của phụ nữ chỉ có mấy năm. Nếu cậu không nắm chắc về sau sẽ càng khó tìm được người đàn ông tốt.”
Tư Viện không nói gì, bây giờ trong đầu cô đều là lời uy hϊếp của Ôn Đình Sơn. Bên dưới cô bây giờ còn sưng đỏ khó chịu do Ôn Đình Sơn làm quá lâu.
Thấy cô không nói chuyện, Mễ Lạc giật lấy túi của cô tìm điện thoại, ép cô thêm WeChat của Simon.
“Tớ cũng là vì tốt cho cậu, với điều kiện của cậu rất khó tìm được con rùa vàng, cậu nhất định không được bỏ lỡ cơ hội lần này.”
Tư Viện bực bội, một người hai người, không phải uy hϊếp thì cũng là ép buộc cô. Tư Viện đoạt lại điện thoại, bực tức nói: “Tớ đã nói là không muốn yêu đương, cậu cứ ép tớ như vậy có ý nghĩa gì sao?”
Giọng nói của cô đầy gắt gỏng, nhìn Mễ Lạc cũng đầy tức giận.
Mễ Lạc sững người mất một lúc, sau đó lại gượng cười: “Sao thế? Tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu.”
Sau khi Tư Viện quát lên, cô lại hối hận. Cô hít sâu một hơi nhịn xuống: “Ngại quá, tớ vừa đi làm về có hơi mệt. Cậu cũng quên chuyện của Simon đi, người anh ta thích chính là cậu đấy.”
Mễ Lạc không nhịn được cười tươi: “Cậu nói gì thế, sao anh ta có thể thích tớ chứ? Anh ta cũng biết tớ đã kết hôn rồi.”
Tư Viện thở sâu, chịu đựng sự khó chịu rút tay về, cơn đau ở cổ tay khiến cô nhíu mày: “Tớ biết cậu có ý tốt nhưng chuyện này dừng ở đây thôi. Bây giờ tớ rất chán ghét đàn ông, tớ không muốn yêu đương, chỉ muốn kiếm tiền.”
Cô mệt mỏi xoay người đi, Mễ Lạc nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô thì cười khinh miệt một cái, nhìn cô lên lầu.
Tối qua cô biến mất cùng Ôn Đình Sơn, hai người làm gì không cần nghĩ cũng biết. Thật sự là đê tiện, đàn ông của bạn tốt như vậy sao, nhất định phải tranh cướp với cô ta.
Dường như cô ta đã quên mất tâm tư lúc trước khi cô ta dụ dỗ Tư Viện tới trang viên.
Tư Viện cực kỳ mệt mỏi, Ôn Đình Sơn thật sự là tên điên, anh không ngừng ép cô làm chuyện đó từ đêm qua đến tận trưa nay. Trong cuộc đời cô chưa bao giờ điên cuồng như vậy, cô bị anh ta tán tỉnh đến mất cả lý trí.
Người đàn ông này quá nguy hiểm, nếu không phải bên dưới cô đã sưng đỏ đau đớn thì anh vẫn còn muốn tiếp tục.
Không được, cô phải rời khỏi nơi này.
Điện thoại cô rung lên, cô vừa mở máy đã thấy Mễ Lạc đẩy WeChat của Simon sang. Cô bực bội kéo anh ta vào danh sách đen, lại thấy WeChat báo có tin nhắn mới.
Cô mở ra thì thấy là giáo sư Hồ.
“Tôi rất hứng thú với giấc mơ của cô. Nếu tiện tôi mong rằng có thể gặp mặt cô để trò chuyện.”
Sau bao nhiêu ngày chờ đợi cô còn tưởng rằng sẽ không có tin tức gì, ai ngờ hôm nay ông ấy lại trả lời cô. Cô cũng không biết mình nên vui hay nên buồn nữa, nhưng trực giác nói với cô, cô nên tới gặp vị giáo sư này.
“Tôi ở Dư Kinh, lúc nào ngài có thời gian? Tôi sẽ tới chỗ ngài”
Giáo sư Hồ trả lời lại cô rất nhanh: “Chiều thứ 6 tôi sẽ có mặt ở một tiệm sách cuối phố Nhạn Tây, cô có thể tới đó chứ?”
Tư Viện hẹn gặp ông ấy lúc 5 giờ chiều.
Bây giờ cô lo lắng nhất chính là làm thế nào để rời khỏi nơi này mà không ai biết hơn là tìm ra sự thật.
Triệu Khuyết đặt một chồng tư liệu trước mặt giáo sư Hồ rồi cậu ta nằm liệt ra sô pha, hai chân gác lên bàn trà. “Giáo sư, chúng ta đều đã tra xét tất cả mọi tin tức liên quan rồi nhưng yêu thú ở thành phố này giống như vô hình vậy, hoàn toàn không tìm thấy chúng.”
Giáo sư Hồ lại nói: “Tôi có một manh mối.”
“Manh mối gì?”
“Có một cô gái, cô ấy nói khi cô ấy đi tìm phòng thì gặp được một cô gái cả người toàn là lông thỏ, hơn nữa cô gái kia còn muốn ăn thịt cô ấy, còn nói cô ấy là dược tang gì gì đó.”
Triệu Khuyết ngồi bật dậy: “Ý của ông là, dược tang là một người phụ nữ?”
Đây là thịt Đường Tăng phiên bản hiện thực sao?
Không thể tưởng tượng nổi, cậu ta vẫn luôn cho rằng dược tang chính là một loại dược vật đặc thù, có hình thái của thực vật hoặc một loài động vật nào đó, hoặc là cục đá, không nghĩ tới lại là người.
Giáo sư Hồ lại không vui như vậy: “Chưa chắc chắn, phải gặp mặt đối phương mới biết được. Nếu như đối phương là yêu thú, muốn dụ chúng ta vào bẫy hoặc có thể cô ấy có mục đích khác?”
Triệu Khuyết cười khểnh: “Nếu là yêu thú thì còn đỡ, chỉ sợ lại là một kẻ thần kinh lừa ông thôi.”
Đó cũng không phải câu nói đùa, từ khi giáo sư Hồ phát biểu luận văn có không ít người cười nhạo ông ấy đã viết luận văn bằng một loại chuyện thần thoại như chuyện cổ tích không hề có căn cứ khoa học này.
Thậm chí còn có người lấy được thông tin của giáo sư Hồ, gửi tin nặc danh trêu chọc nói bọn họ đã gặp được dược tang.
Giáo sư Hồ cũng đã mắc lừa vài lần nhưng lần này ông cảm thấy không giống như những lần trước.
“Những cái khác không nói, chỉ dựa vào việc cô ấy có thể nói ra được chi tiết của thỏ yêu, tôi thấy chúng ta nên gặp cô ấy một lần.”
“Được thôi, ông vui là được. Nhưng tôi phải chuẩn bị một chút, nếu là kẻ lừa đảo, vậy đừng trách tôi xuống tay đánh phụ nữ.” Triệu Khuyết cười lưu manh, tiếp tục thả lỏng nằm dài trên sô pha. Giáo sư Hồ lại rơi vào trầm tư, nếu là giả thì ông nên làm thế nào?
Tư Viện không biết về ý nghĩ của đối phương, sáng ngày hôm sau cô dậy từ sớm chuẩn bị đi làm.
Ai ngờ cô vừa xuống lầu thì suýt chút nữa đυ.ng phải Ôn Đình Sơn. Cô trượt chân ngã về phía trước, Ôn Đình Sơn kịp thời ôm lấy cô. Anh ngửi mùi hương trên người cô, liếʍ vành tai cô: “Sáng sớm đã nhào vào ngực tôi, muốn tôi sao?”
Tư Viện hoảng sợ đẩy anh ra, Ôn Đình Sơn lại ngang ngược ấn cô lên tường hôn cô, bàn tay cũng không thành thật chui vào trong quần áo cô.
“Anh buông ra!” Tư Viện khó khăn lắm mới thốt ra được những từ này.
Ôn Đình Sơn không chịu dừng lại, trên lầu lại truyền đến tiếng bước chân của Mễ Lạc. Tư Viện hoảng sợ giẫm lên chân anh, lúc này anh mới chịu buông ra.
Tư Viện tránh xa anh, nhìn Ôn Đình Sơn một cách đề phòng.
Vừa lúc Mễ Lạc xuống lầu đã thấy bầu không khí ái muội giữa hai người, cô ta vẫn giả vờ như không biết, cười nói: “Viện Viện, cậu dậy sớm vậy?”
Ôn Đình Sơn ngước mắt liếc cô ta một cái, Mễ Lạc khẽ rùng mình.
Tư Viện ừ một tiếng rồi vội vàng rời đi. Mễ Lạc né tránh ánh mắt của Ôn Đình Sơn.
Ôn Đình Sơn liếc mắt cô một cái rồi bước thẳng lên lầu.