Tư Viện cảm nhận được sự tức giận của anh dù gương mặt anh không thể hiện bất kì điều gì, nhưng Tư Viện biết anh đang tức giận.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười, “Ôn tiên sinh tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Cô đứng sát cạnh cửa giữ một khoảng cách an toàn với anh và sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Ôn Đình Sơn một tay đút túi quần, một tay cầm chiếc váy nhìn cô chằm chằm.
Đôi mắt anh sâu thẳm như có một cơn sóng ngầm mãnh liệt dưới đó. Anh không cho phép cô từ chối: “Mặc nó vào.”
Tư Viện thấy hơi sợ anh, cô xoay người muốn chạy trốn lại bị anh kéo lại, còn chưa kịp làm gì đã bị anh ném lên giường.
Ôn Đình Sơn quỳ một gối lên giường, một tay túm lấy hai cổ tay cô đưa lêи đỉиɦ đầu, một tay anh chống bên cạnh sườn cô.
“Ôn tiên sinh, xin anh đừng như vậy.” Tư Viện kháng cự, cô quay đầu sang một bên không dám nhìn vào mắt anh.
Ôn Đình Sơn bóp cằm cô ép cô phải quay đầu lại đối diện với anh.
Anh cong môi cười nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi, em còn chưa khiêu vũ với tôi.”
Tư Viện cự lại: “Tôi không biết khiêu vũ.”
“Không biết?”
Ôn Đình Sơn cười lạnh: “Hôm nay tôi thấy gặp em nhảy với tên đàn ông khác rất tốt, sao đến lượt tôi lại bảo là không biết?”
Anh đã thấy?!
Tư Viện không ngờ nhiều người như vậy, anh lại có thể nhìn thấy cô.
Cô cũng chột dạ nói: “Tôi thật sự không biết, Simon còn bị tôi dẫm vào chân vài lần. Chắc hẳn Ôn tiên sinh sẽ không muốn bị tôi dẫm vào chân chứ.”
Ôn Đình Sơn cười càng thêm nguy hiểm: “Simon? Gọi tên thân thiết nhỉ. Sao nào, em thích tên đó sao?”
Tư Viện vội lắc đầu, “Tất nhiên là không phải” Ngay sau đó cô lại thấy hơi vô lý, sao cô phải nói với anh những chuyện này?
Cô dùng sức giãy giụa nhưng sức lực của Ôn Đình Sơn rất lớn, cô không thể động đậy nổi, chỉ đành phải nói: “Ôn tiên sinh, anh có thể đứng lên trước được không?”
Ôn Đình Sơn lại hỏi: “Vì sao không gọi tôi là Đình Sơn?”
Tư Viện còn chưa kịp nói gì, Ôn Đình Sơn đã cúi người xuống hôn cô. Nụ hôn xảy ra bất thình lình khiến cô bất ngờ chỉ biết ngây ngốc hé miệng để mặc anh tiến quân thần tốc.
Nụ hôn của Ôn Đình Sơn vừa bá đạo lại vừa gợϊ ȶìиᏂ, anh không ngừng xâm lược khoang miệng của cô, còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cắn đầu lưỡi cô.
Nụ hôn như cái nút mở ra miệng cống tìиɧ ɖu͙©, đầu óc của Tư Viện hoàn toàn trống rỗng, phản ứng cơ thể cô còn nhanh hơn lý trí. Cô cảm giác cơ thể mình nhũn ra, bụng dưới nóng lên, thậm chí phía dưới còn hơi ướt, chẳng qua chỉ là một nụ hôn đã khiến cô ý loạn tình mê.
Cô biết cô không nên như thế nhưng cô vẫn rối bời.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Ôn Đình Sơn cũng buông cô ra. Trước khi rời khỏi, anh còn liếʍ nước bọt ở khóe môi cô.
Đôi môi cô sưng đỏ, si ngốc nhìn anh.
“Mặc vào cho tôi xem.” Ôn Đình Sơn đưa bộ váy cho cô, anh vẫn bắt cô thay.
Tư Viện thất thần, nhận lấy chiếc váy muốn đi vào nhà vệ sinh để thay.
Ôn Đình Sơn kéo tay cô lại: “Thay ở đây đi.”
“Nhưng……” Tư Viện nhìn vào mắt anh, đấu tranh một lúc cuối cùng vẫn chịu khuất phục.
Ôn Đình Sơn ngồi trên giường nhìn cô cởi bộ áo ngủ bảo thủ cũ kỹ lộ ra thân hình trắng nõn mượt mà, cái mông căng tròn được bao bọc bởi chiếc qυầи ɭóŧ.
Anh muốn xé tan chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ xinh của cô, tách hai chân cô ra, mạnh mẽ tiến vào trong cô.
Tư Viện cảm thấy ánh mắt bỏng rát phía sau lưng, cô nhanh chóng mặc váy vào. Lúc cô đưa tay ra sau lưng với lấy móc khóa, Ôn Đình Sơn cũng đứng lên áp sát lại gần kéo khóa lên giúp cô.
“Nội y đẹp lắm.” Anh dán sát vào lỗ tai cô nói nhỏ.
Tư Viện đỏ mặt, bị anh nắm tay dẫn ra bên ngoài.
Chờ nhìn thấy đám đông bên ngoài, cô mới hoảng loạn rút tay mình về. Lúc này cô mới ý thức được mình đã làm một chuyện ngu xuẩn cỡ nào.