Trang Viên Hoa Hồng Trắng

Chương 36

Đêm nay, toàn bộ đèn của trang viên đều được bật sáng, cả trang viên sáng trưng như ban ngày.

Từng chiếc siêu xe cao cấp lần lượt tiến vào trang viên, người xuống xe dù là trai hay gái đều mặc những bộ trang phục lộng lẫy sang trọng.

Yến hội tổ chức trong hoa viên, hoa hồng trong sân nở rộ tăng thêm không ít sắc màu cho buổi tiệc.

Dàn nhạc đang chuyên tâm diễn tấu một ca khúc cổ điển.

Người phục vụ bưng champagne đi tới đi lui để phục vụ rượu cho khách khứa tham dự yến hội.

Trong phòng bếp còn có đội đầu bếp chuyên nghiệp, mười người đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho bữa tiệc.

Trứng cá muối nhập khẩu, jăm-bông Tây Ban Nha, còn có rất nhiều món ăn đắt đỏ Tư Viện chẳng thể gọi nổi tên, cô càng cảm thấy bản thân không hợp với nơi này.

Tối nay, cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu hồng nhạt mà không phải bộ lễ phục màu đen Mễ Lạc chọn cho cô.

Bộ váy này là do Ôn Đình Sơn dặn người mang tới, phối thêm một bộ trang sức kim cương, nhìn cô mềm mại như một đóa hồng champagne*.

Mễ Lạc mặc bộ lễ phục nhung đỏ rực xinh đẹp lộng lẫy bước xuống từ trên bậc thang.

Cô ta như đóa hồ điệp nở rộ, nhiệt tình chào hỏi với mọi người.

Mọi người cũng vui vẻ nâng cốc cười nói với cô ta, cô ta lấy tư thái của nữ chủ nhân nói cười vui vẻ tiếp đón bọn họ.

Khi cô ta thấy Tư Viện đứng trong góc thì ánh mắt bỗng dừng lại một lúc mới cười bước tới: “Sao cậu lại chọn cái váy này? Nhìn trông…”

“Trông thế nào?”

Mễ Lạc cười nói, “Giống như cưa sừng làm ghé vậy.”

Tư Viện còn chưa kịp nói Mễ Lạc lại cười rộ lên, “Đùa cậu thôi, cậu sẽ không cho là thật chứ?”

Tư Viện lắc đầu, cũng không để trong lòng. Cô cũng thấy bản thân mình mặc màu này cũng không thích hợp cho lắm.

Nhưng thái độ của Ôn Đình Sơn rất cứng rắn, không cho cô cơ hội từ chối, thậm chí quản gia còn cầm bộ lễ phục kia đi ngay trước mắt cô.

Tư Viện nhớ rõ thái độ của quản gia, ông ấy còn nói: “Đây là tiệc sinh nhật của tiên sinh, hy vọng Tư tiểu thư có thể tôn trọng ý kiến của Ôn tiên sinh một chút.”

Thái độ của Ôn Đình Sơn với cô rất mập mờ, Tư Viện cảm thấy người đàn ông này dụ dỗ cô cắn câu hoặc đúng hơn là đang ép cô vào khuôn khổ.

Đàn ông đùa giỡn phụ nữ, chắc chắn không phải thật tình.

Quả thật Tư Viện cũng đã động lòng nhưng cô không thể vì thế mà đánh mất lý trí.

Cô cảm thấy rất có lỗi với Mễ Lạc, cô cũng đã từng nghĩ tới chuyện nói về những hành động của anh với Mễ Lạc nhưng lại sợ sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa cô và Mễ Lạc.

Người ta là vợ chồng liền tâm, cô lại không bằng không chứng, rất có thể Mễ Lạc sẽ chửi bới cô, chỉ trích cô tự mình đa tình.

Cô vẫn nên dọn ra ngoài ở.

Cô cười cười hỏi Mễ Lạc: “Ôn tiên sinh đâu?”

Cô càng khách khí xa lạ, Mễ Lạc lại càng vừa lòng. “Anh ấy à, đang nói chuyện với người ta ở bên trên một lát nữa mới xuống. Thần thần bí bí, cũng không biết là nói những chuyện gì.”

Nói xong, cô ta lại chỉ những người đàn ông xung quanh: “Cậu chia tay bạn trai lâu như vậy rồi, cứ độc thân mãi cũng không tốt. Nếu không tớ giới thiệu cho cậu làm quen với vài thanh niên tài tuấn nhé, sớm thoát kiếp độc thân!”

Tư Viện định từ chối nhưng lại nghĩ, nếu cô kết giao bạn trai hoặc là có một mối quan hệ với một người khác phái, như vậy Ôn Đình Sơn có thể sẽ hết hứng thứ với cô hay không?

Sau khi suy nghĩ Tư Viện liền gật đầu, “Cũng được, làm phiền cậu giới thiệu cho tớ một người, tính tình ôn hòa là được.”

Mễ Lạc cười rạng rỡ: “Chờ nhé, bây giờ tớ liền đi tìm cho cậu.”

Tư Viện cười lễ phép rồi xoay người đi đến bên bàn ăn, cô lấy một miếng bánh kem nhỏ lên ăn. Cô cho rằng Mễ Lạc sẽ đi khá lâu, ai ngờ vừa chớp mắt đã dẫn theo một người đàn ông bước tới.

“Viện Viện, giới thiệu với cậu đây là quý công tử của ngành vận tải đường thuỷ, cậu có thể gọi anh ấy là Simon.”