Không nên như vậy, nội tâm Tư Viện điên cuồng hét lên, càng muốn tránh thoát lại càng thêm chủ động dán sát vào Ôn Đình Sơn. Ôn Đình Sơn ôm eo cô, đôi tay không ngừng hướng lên trên, sờ đến ngực cô. Những ngón tay lạnh lẽo áp lên bầu ngực mềm mại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Tư Viện tê dại.
Nhưng cũng là cảm giác tê dại này khiến cô thanh tỉnh, đột nhiên đẩy Ôn Đình Sơn ra.
Ôn Đình Sơn sửng sốt, Tư Viện dùng sức lau môi, có chút chán ghét trừng mắt nhìn anh một cái rồi vội vàng rời đi. Bộ dáng chạy trối chết của cô chẳng khác nào con thỏ con, phe phẩy cái đuôi ngắn nhỏ, để lộ ra vài phần đáng yêu.
Một hồi lâu, Ôn Đình Sơn phá lên cười. Thú vị, quá thú vị, cô lại có thể chạy thoát khỏi hắn nhanh như vậy.
Không hổ là tang dược, xem ra hắn phải tốn chút công sức mới có thể như ý nguyện được.
Tư Viện bỏ chạy về phòng, đóng cửa lại thật mạnh, chạy vọt vào toilet rửa mặt, đánh răng mấy lần liền, đến mức phải cho đến khi lợi bị chảy máu thì cô mới dừng lại.
Thủ đoạn của đối phương cao siêu, Tư Viện không thể hiểu nổi sao mình lại có thể đáp lại anh. Trong nháy mắt kia dường như thân thể và linh hồn bị tách ra làm hai nửa, bộ não không ngừng nói không được, nhưng thân thể lại theo bản năng khát cầu đáp lại.
Ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt khắp cơ thể, cô không thể kiềm chế được bản thân, chỉ có thể khuất phục trước bản năng.
Cô cảm giác được qυầи ɭóŧ mình ươn ướt, không sai, không kìm chế được tính dục. Tư Viện vốc nước rửa mặt rồi nhìn mình trong gương, cảm thấy thật hoang đường.
Tại sao lại như vậy?
Cô không hiểu, chỉ có thể lấy điện thoại ra, nhanh chóng xem tin tức cho thuê nhà.
Phải đi, lập tức phải đi.
Người đàn ông này vừa mị hoặc lại vừa nguy hiểm, bản thân có thể chống đỡ được một lần hai lần ba lần, nhưng liệu có thể chỗng đỡ được những lần sau hay không?
Mễ Lạc bởi vì bạn trai cũ mà tinh thần phân liệt, vậy nếu cô lại làm ra chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ấy, cô ấy sẽ như thế nào?
Tư Viện không dám nghĩ, cũng chẳng muốn nghĩ, nàng vô cùng sợ hãi.
Cô biết mình không đủ khả năng để gánh vác một tội lỗi lớn như vậy, thà rằng người khác phụ lòng cô, cô cũng không muốn bản thân làm tổn thương người khác.
Có cả đống thông tin về nhà cho thuê, Tư Viện rất nhanh xác định được một căn hộ không tồi. Cô nóng lòng gọi cho đầu dây bên kia, bên đó nghe nói cô muốn xem phòng thì lập tức đồng ý.
Căn đúng thời gian, Tư Viện vội vàng đi xuống lầu.
Ôn Đình Sơn từ trong phòng đi ra, chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng.
"Cô ấy đi đâu vậy?" Ôn Đình Sơn hỏi quản gia.
Quản gia phục vụ cà phê, cung kính nói: "Hình như là có hẹn đi xem phòng."
Ôn Đình Sơn hơi nhướng mày, đôi mắt xanh thâm thúy lộ ra ý cười. Hắn nhìn sang quản gia, không cần nói lời nào, quản gia đã hiểu: "Tiên sinh yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt."
Ôn Đình Sơn ừ một tiếng, nhấp một ngụm cà phê: "Chuyện của Mễ Lạc xử lý xong chưa?"
"Rồi thưa ngài, lần này cô ta không cẩn thận phát bệnh, bác sĩ đã tiên thuốc, chừng ngày mai là có thể về."
Quản gia làm hết phận sự trả lời, Ôn Đình Sơn lại nói: "Cái tôi muốn hỏi là, mấy người mà cô ta gϊếŧ kia, đã xử lí tốt chưa?"
Ba vụ gϊếŧ người liên tiếp trong thành phố, kẻ sát nhân không ai khác chính là Mễ Lạc.
Quản gia hơi ngừng lại, nói: "Tiên sinh, giá trị của Mễ Lạc cũng chẳng còn mấy, hà tất phải tiếp tục giữ lại cô ta?"
Ôn Đình Sơn lạnh nhạt nói: "Lâm Văn, đối với các quý cô ngươi chẳng thân sĩ chút nào."
Quản gia không để ý, đôi mắt xanh xám của ông ta bình tĩnh không gợn sóng, nói đến gϊếŧ người cũng bình thản như đi uống nước. "Tôi chỉ là cảm thấy, cô ta ăn uống càng lúc càng nhiều, lòng tham lớn như vậy sớm hay muộn sẽ mang đến phiền phức cho ngài. Giải quyết sạch sẽ sớm còn hơn là để lại rồi gây ra thảm họa lớn về sau."
Ôn Đình Sơn đặt cốc cà phê xuống, nghiền ngẫm vuốt cằm: "Không vội, cô ta còn hữu dụng."
Quản gia giương mắt nhìn Ôn Đình Sơn, có vẻ suy tư gì đó, cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ yên lặng dọn dẹp cà phê rồi lui xuống.