Trang Viên Hoa Hồng Trắng

Chương 2: Độc đoán

Mễ Lạc đã thay bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, trông có vẻ giống với siêu mẫu Victoria's Secret trên TV. Màu sắc nhạt mặc lên người cô ấy vừa có nét nghịch ngợm của thiếu nữ, lại vừa có nét gợi cảm của phụ nữ trưởng thành.

Vẻ mặt của Ôn Đình Sơn khi thân mật với cô ấy dịu dàng hơn vài phần, nhưng đối với Tư Viện thì có vẻ anh vẫn xa lánh cả ngàn dặm. Nếu không phải anh có gương mặt đẹp thì Tư Viện cũng không dám nhìn nhiều.

Tư Viện bưng bát canh lên bàn, Ôn Đình Sơn liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhìn về phía Mễ Lạc. Mễ Lạc vội cười giới thiệu: "Honey, đây là bạn thời đại học của em, gần đây đang tìm phòng ở. Em nghĩ dù sao nhà mình cũng rộng, thì để cô ấy tạm thời ở đây, thuận tiện có người bầu bạn với em luôn, anh sẽ không tức giận chứ?"

Rõ ràng là đang làm nũng, nhưng Tư Viện mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào. Cô nhìn Ôn Đình Sơn, anh cũng nhìn lại, tim cô lập tức đập nhanh, không đè nén được hoảng hốt. Cũng không biết là do vẻ ngoài đẹp đẽ kia hay bởi cái nhìn đánh giá sâu không thấy đáy.

Ôn Đình Sơn ừ một tiếng: "Em vui là được."

Nét mặt anh thản nhiên, không còn để ý Tư Viện nữa, cúi đầu tiếp tục lướt máy tính bảng.

Mễ Lạc định lôi kéo Tư Viện ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, Tư Viện vốn định từ chối, nhưng không kháng cự được Mễ Lạc làm nũng.

Cô ấy đảm nhiệm vai một người vợ tốt, chủ động múc một bát canh cho Ôn Đình Sơn. "Honey, anh nếm thử xem, Tư Viện làm canh sườn ngô ngon cực kì."

Ôn Đình Sơn nghe tiếng thì bỏ máy tính bảng xuống, con ngươi đảo qua bát canh trước mặt. Xương sườn với ngô trong bát làm anh hơi khựng lại một chút, chỉ nhấc thìa lên uống một hớp cạn rồi không ăn tiếp nữa.

Mễ Lạc lại ân cần gắp đồ ăn thay anh: "Đây là thịt chua ngọt, không phải anh rất thích sao?"

Thịt thăng chiên giòn trong dầu có màu vàng ruộm, xào cùng với tiêu xanh, dứa và nước sốt cà chua khiến cho món ăn có vị chua chua ngọt ngọt, chỉ riêng màu sắc thôi đã thôi thúc người ta phải động đũa.

Ôn Đình Sơn vẫn chỉ lạnh nhạt gắp ăn hai miếng thịt chua ngọt, rồi lại không có hứng thú. Anh đứng dậy, xoa đầu Mễ Lạc: "Anh đi tắm rửa, hai người cứ từ từ ăn."

Lễ phép lại xa cách, ánh mắt nhìn người khác lạnh băng. Một vài món ăn khác trên bàn cũng chưa từng được anh động đũa.

Tư Viện ăn mà không biết mùi vị gì, lo lắng hỏi Mễ Lạc: "Có phải chồng cậu không vui khi thấy mình không?"

Mễ Lạc cười duyên: "Không có chuyện đó đâu, tính chồng mình là vậy đấy, một thời gian là quen thôi mà."

Tư Viện vẫn cảm thấy không được tự nhiên, quay trở về phòng tiếp tục nộp hồ sơ. Chỉ là rất nhiều hồ sơ đã như đá chìm đáy biển, nghĩ một lúc, có lẽ ngày mai cô phải đi thị trường nhân tài một chuyến mới được.

Sáng ngày hôm sau cô ra khỏi nhà sớm, muốn tránh gặp mặt nam chủ nhân. Mặt trời vừa mới ló rạng, quản gia đã sắp xếp xong bữa sáng. Thấy cô đi xuống lầu, khẽ gật đầu: "Buổi sáng tốt lành, Tư tiểu thư."

Tư Viện lễ phép đáp lại rồi bước đến cửa lớn, vừa tới gần Ôn Đình Sơn đã đẩy cửa tiến vào. Chắc hản anh vừa mới chạy bộ buổi sáng, đầu đầy mồ hôi chảy xuống ướt cả áo thun. Tư Viện ngước mắt lên thì thấy hầu kết gợi cảm cùng cơ bắp rắn chắc của anh.

Ôn Đình Sơn tới gần, hormone nam tính mãnh liệt trong nháy mắt xâm nhập vào mũi Tư Viện. Tim cô đập nhanh hơn, không thể không lùi về phía sau hai bước, đứng sát vào tường: "Buổi sáng tốt lành, Ôn tiên sinh."

Cô chỉ biết anh họ Ôn chứ không biết tên đầy đủ là gì.

Ôn Đình Sơn chặn trước cửa, không vào cũng không ra mà là ngồi xuống, chuẩn bị thay giày. Tư Viện muốn đi cũng không thể đi, đành phải chờ anh thay xong giày. Nhưng động tác của anh không hề vội vàng, hai chân thon dài chặn ngang đường đi, đầu tiên là dùng khăn lông lau mồ hôi, sau đó mới nói: "Mới sáng sớm đã đi đâu vậy?"

Tư Viện im lặng một chút rồi nói: "Đi thị trường nhân tài."

"Tìm việc?" Giọng nói Ôn Đình Sơn trong trẻo nhưng lại hơi trầm, thật ngọt, rất dễ khiến mọi phụ nữ chìm đắm.

Chỉ đơn giản mấy chữ, nhẹ nhàng chậm rãi lại khiến Tư Viện hơi ngượng ngùng. Cô khẽ ừ một tiếng, không muốn nhiều lời, rõ ràng là chuyện rất bình thường, sao cô lại cảm thấy xấu hổ cơ chứ. Sau này cô nghĩ có lẽ lúc đó là bởi vì tự ti.

Ôn Đình Sơn không hỏi nhiều, thay giày bước vào cửa, cảm giác bị áp bách quỷ dị kia cuối cùng cũng tiêu tan, Tư Viện hoảng loạn rời đi.

Sớm như vậy, lại là trang viên, xung quanh đến xe buýt còn không có chứ đừng nói đến taxi.

Tư Viện chỉ có thể đi xuống dọc theo hướng quốc lộ, hy vọng may mắn gặp được một chiếc taxi.

Đây cũng là nguyên nhân Tư Viện muốn đi sớm, không có xe ở đây vô cùng bất tiện. Trước đó Mễ Lạc luôn yêu cầu tài xế đưa đón cô, nhưng như vậy quá làm phiền người khác, không phải tính cách của Tư Viện.

Ai ngờ đi một lúc lâu vẫn chưa thấy chiếc xe nào.

Mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, phía sau bỗng truyền đến tiếng còi xe. Tư Viện đứng tránh sang một bên, chiếc xe lại dừng trước mặt cô.

Cửa kính chắn sáng từ từ kéo xuống, lộ ra khuôn mặt Ôn Đình Sơn. Anh đã thay sang bộ đồ khác, bộ vest Anh quốc như trong phim, Tư Viện không biết tên nhãn hiệu là gì, nhưng khi anh diện trên người trông vô cùng tinh tế và sang trọng.

Tóc của anh không tùy ý như ở nhà mà chải ngược về phía sau, để lộ ra vầng trán rộng đầy đặn. Thoạt nhìn còn khó gần hơn so với hôm qua.

"Lên xe." Anh mới nói xong, tài xế đã xuống xe thay cô mở cửa.

Tư Viện có chút không thoải mái: "Ôn tiên sinh, như vậy phiền ngài quá rồi."

Ôn Đình Sơn không đợi cô nói xong lời từ chối đã cúi đầu xem xét báo cáo trên máy tính bảng. Tài xế lễ phép đứng ở cạnh cửa chờ cô lên xe. Nếu cô không lên có khi xe sẽ không đi.

Cuối cùng Tư Viện cũng không có đủ tự tin, đành phải căng da đầu lên xe. Cô rất thận trọng ngồi gọn một bên, cả quãng đường Ôn Đình Sơn không nói một lời, chỉ yên tĩnh xem số liệu của mình.

Tư Viện thận trọng đến mức ngay cả điện thoại cũng không dám đυ.ng vào, chỉ nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ. Xe chạy vừa êm vừa nhanh, rất nhanh đã tiến vào nội thành, cô suy nghĩ nên mở miệng như thế nào để đối phương thả mình xuống gần đó.

Nhưng tài xế lập tức chạy xe đến công ty.

"Đi thôi." Ôn Đình Sơn nói một câu, thản nhiên nhét chiếc túi đựng công văn vào tay Tư Viện.

Tư Viện bối rối đi xuống xe định trả lại túi cho anh, nhưng anh đã vào tòa nhà văn phòng.

Tài xế cũng chạy đi đỗ xe rồi, cô đành phải đi theo Ôn Đình Sơn. Thấy Ôn Đình Sơn đã đến, bảo an lập tức xếp thành hàng, chủ động chào hỏi.

Các nhân viên vốn đang vội vàng cũng nhanh chóng tránh sang một nhường thang máy.

Tư Viện đi theo phía sau anh, không biết nên vào hay không.

Ôn Đình Sơn đứng trong thang máy ấn nút, nhìn cô. "Không vào à?"

Tất cả mọi người đều nhìn Tư Viện, Tư Viện cứng đờ, chỉ có thể bước vào theo.

Thang máy chỉ còn lại hai người, lúc này Tư Viện mới lớn gan hỏi: "Ôn tiên sinh, anh làm gì vậy?"

Ôn Đình Sơn không nói gì, khi anh từ thang máy đi ra thì một người đàn ông mặc vest đi tới. Thấy Tư Viện, anh ta hơi kinh ngạc. "Ôn tiên sinh, đây là..."

"Đưa cô ấy đến phòng kế hoạch."

Đơn giản một câu đã sắp xếp người xong. Người đàn ông hiểu ý, tiếp nhận túi công văn từ trong tay Tư Viện, đưa cô thư ký ở bên cạnh rồi nhìn sang Tư Viện nói: "Cô Tư Viện, mời theo tôi."

Tư Viện có chút đau đầu, không nhìn thấy Ôn Đình Sơn mới cảm thấy không sợ hãi như vậy. Cô nói với người đàn ông: "Ôn tiên sinh có phải hiểu lầm cái gì đó hay không, tôi..."

"Không có hiểu lầm, cô Tư Viện." Người đàn ông cười ôn hòa, chiếc kính gọng vàng càng khiến anh ta trông ấm áp và lịch thiệp. "Buổi sáng Ôn tiên sinh đã thông báo với tôi là anh ấy sẽ đưa một nhân viên mới tới, rồi sắp xếp ở phòng kế hoạch."

Rõ ràng vào buổi sáng cái gì cũng chưa nói cơ mà? Sao bây giờ lại... Sắp xếp công việc cho cô vậy?