" Nếu các người tới gần tôi lập tức nổ súng."
" Cậu chủ à. Tôi chân thành khuyên cậu đừng nên làm vậy. Cậu là người rất quan trọng đối với boss nên đừng làm chuyện gì dại dột khiến boss phiền lòng nữa."
Một nhóm người mặc đồ đen đeo mặt nạ đồng loạt giơ súng lên, chĩa vào một người thanh niên đang đứng cách đó không xa, phía sau là vực thẳm, nếu lùi thêm vài bước chắc chắn sẽ rơi xuống biển.
Hai bên giằng co thương lượng, cuối cùng người đàn ông cầm đầu ra hiệu cho những trợ thủ đằng sau bỏ súng xuống, bản thân tiến thêm vài bước về phía trước.
" Cậu Jun Ho. Hãy bình tĩnh lại đi. Bỏ súng xuống nào, chúng ta có thể từ từ nói chuyện với nhau mà, đâu cần phải dùng đến vũ lực làm gì. Cậu nói có đúng không?"
Hwang Jun Ho không hề mất cảnh giác, trên tay vẫn nắm chặt khẩu súng đã cùng anh chinh chiến bao năm, hôm nay anh quyết sẽ không đầu hàng, dù cho có chết cũng là cái chết vinh quang.
" Giữa tôi và các người có chuyện gì để nói? Dù cho có tôi cũng không muốn nghe."
Người đàn ông kia cười nhạt, nhìn thẳng vào Hwang Jun Ho: " Vậy cậu không muốn biết những thông tin được bảo mật của tổ chức à? Chẳng phải đây là thứ mà cậu muốn có nhất hay sao?"
Jun Ho nhếch miệng nhưng thực chất không hề có ý cười.
" Việc làm phạm pháp của các người tôi chưa rõ hay sao. Tất cả mọi thứ tôi đều nắm trong tay cả rồi, nếu như các người đầu hàng thì pháp luật sẽ khoan hồng."
Tên cầm đầu ngửa mặt cười lớn: " Haha....khoan hồng? Cậu Jun Ho à. Hai từ này nói với bọn tôi có phải muộn quá rồi không? Bỏ qua chuyện đó đi. Để xem cậu có muốn nghe những bí mật khác không nhỉ?"
Sờ sờ cây súng trên tay, tên kia nói tiếp.
" Chẳng hạn như...em trai của cậu?"
Lập tức sắc mặt Jun Ho đại biến, em trai là một trong những điều cấm kị của anh, việc liên quan đến em trai anh chắc chắn không làm ngơ.
" Nói! Anh biết gì về em trai tôi? Có phải các người đã làm gì nó rồi không?"
Tên kia thấy anh phản ứng dữ dội liền đắc ý, hắn từ từ tiến lại gần Jun Ho, đến một khoảng cách nhất định hắn ta dừng lại.
" Đương nhiên là tôi biết. Em trai của cậu cũng là con trai của boss kia mà, làm sao chúng tôi có gan động đến cậu ấy. "
Ánh mắt Jun Ho sắc lạnh: " Vậy bây giờ em trai tôi đang ở đâu?"
Hắn ta không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào khẩu súng mà anh đang nắm chặt.
" Cậu trước tiên bỏ súng xuống rồi tôi sẽ nói cho cậu biết."
Jun Ho có chút đắn đo, hiện giờ anh đang ở thế bị động nếu bỏ súng xuống có thể sẽ rơi vào tay bọn chúng nhưng còn em trai, anh thực sự muốn biết tung tích của em trai mình.
Hắn ta thấy anh chần chừ liền lên tiếng thúc giục.
" Nếu cứ thế này thì cậu mãi mãi cũng không biết bất kỳ thông tin nào về em trai yêu dấu của mình đâu. Còn nếu cậu không muốn nghe thì cũng được thôi, tôi sẽ để cậu đi. Coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Boss cũng sẽ không truy cứu nữa."
" Khoan đã."
Tên kia giả bộ xoay người rời đi nhưng đằng sau có tiếng nói ngăn lại, hắn ta nhếch miệng quay lại nhìn. Lúc này Jun Ho đã hạ súng xuống, đôi mắt anh trần ngập sự lạnh giá, anh lạnh lùng nói: " Nói cho tôi hiện giờ em trai tôi đang ở đâu."
Tên áo đén vui mừng, bước đến bên cạnh Jun Ho, hắn ta nhẹ nhàng buông ra từng chữ.
" Em trai cậu hiện giờ đang ở một nơi rất an toàn nhưng còn cậu thì tôi không dám chắc..."
" Ah...lũ khốn nạn."
Bụp một tiếng Jun Ho ngã lăn ra đất, trên tay tên đeo mặt nạ kia còn cằm một cây súng kích điện, hắn nhân lúc anh không đề phòng liền giở thủ đoạn.
Những tên khác tiến lại xem xét tình hình của Jun Ho rồi báo cáo lại cho tên kia: " Thủ lĩnh. Cậu ta đã ngất rồi ạ."
Tên thủ lĩnh cất ngược khẩu súng vào túi, sau đó thốt ra hai chữ rồi rời đi.
" Đem về."
Jun Ho bị đám người mặc đồ đen đưa lên xe rồi quay trở lại một tòa nhà cực kì rộng lớn nằm tách biệt giữa một hòn đảo tên Ulleungdo.
Jun Ho vẫn bất tỉnh không hay biết gì bị bọn chúng đem đến một căn phòng bí mật, nơi đó trống trơn chỉ có hai cái ghế và một cái bàn. Anh bị ném xuống đất một cách thô bạo, cơ thể hoàn toàn đau nhức khiến hàng chân mày anh nhíu chặt.
Loáng thoáng anh nghe thấy co tiếng nói chuyện giữa hai người đàn ông.
" Lần sau còn sơ suất như vậy thì mày tự đi lãnh phạt."
Trên chiếc ghế đối diện Jun Ho là một người đàn ông trung niên đang phì phèo điếu thuốc, hình như ông ta đang nói chuyện với cấp dưới của mình.
Phía sau có tiếng nói truyền đến: " Vâng thưa boss. Tôi sẽ chú ý hơn ạ."
Lúc này Jun Ho đã dần dần lấy lại ý thức, anh muốn thử di chuyển nhưng không may hai tay, hai chân đều bị trói cả.
" Ồ tỉnh rồi à? Tao còn tưởng mày sẽ ngủ tới ngày mai cơ đấy."
Gã tay lên rít thêm một điếu rồi phun lên không trung, bộ dạng đắc ý của gã khiến Jun Ho kinh tởm.
" Mày nhìn tao bằng ánh mắt đó là có ý gì? Hử?"
Jun Ho không trả lời câu hỏi của gã ta, nhưng ánh mắt trong anh nói lên tất cả, người trước mặt đây là kẻ thù mà anh phải tiêu diệt cho bằng được.
" Em trai tôi đang ở đâu?"
Gã nghe anh nhắc đến hai từ em trai liền tức giận, hắn dùng sức nắm tóc anh khiến đầu anh ngã về sau, đau đớn làm anh nhíu mày.
" Mày còn dám nhắc đến cái thằng chó chết kia? Làm cảnh sát khiến đầu óc mày đần độn rồi phải không nên mày mới quên đi ai là người cho mày sự sống này? Hả? Một lũ vô ơn chúng mày."
Nói xong hắn còn đá một cú thật mạnh vào bụng anh, Jun Ho không kịp phòng bị, ăn một cú đá khiến nội tạng bên trong anh như muốn đảo lộn cả lên.
" Khụ khụ, hahaha. Hwang Dong Sik à. Đừng giả nhân giả nghĩa nữa, loại người bỉ ổi đê tiện như ông mà cũng có tư cách làm cha hay sao? Đúng là hài hước mà."
Hwang Dong Sik bị chọc tức không nhẹ, hắn ta muốn cho anh thêm một trận nhưng bị tên thủ lĩnh ngăn lại.
" Xin Boss hãy bình tĩnh."
Hắn ta ghé vào tai Hwang Gong Sik nói nhỏ: " Sắp tới Boss còn phải dùng cậu ta, trước mắt cứ nhẫn nhịn đi ạ."
Hwang Dong Sik suy nghĩ một chút, sau đó gã ta gật đầu.
" Cởi trói cho nó."
Đám người áo đen nhanh chóng tiến lại cởi trói cho anh, cơ thể anh như muốn rã rời nhưng bên ngoài lại kiên cường, không hề có ý thuận theo.
" Ngồi đi." ông ta mời anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Jun Ho cảnh giác, vẫn không chịu ngồi xuống.
Hwang Dong Sik thấy vậy nhếch mép: " Mày sợ tao bỏ gì lên ghế hay sao mà không dám ngồi. Mày muốn biết tung tích của thằng khốn kia mà. Vậy thì ngồi xuống."
Jun Ho có chút do dự nhưng vẫn ngồi xuống, nhưng anh vẫn giữ khoảng cách với gã.
" Em ấy đang ở đâu?"
" Đừng nóng vội. Trước hết hãy làm một ly rượu vang nào."
Hwang Dong Sik muốn đưa tay ra rót rượu cho anh nhưng bị anh không kiêng dè hất ra.
" Đừng vòng vo nữa. Tôi hỏi ông, em trai tôi đang ở đâu?"
Gã tay bị hất ra nhưng không giận, ngược lại còn cười cười cho qua, nhưng nụ cười của gã giả tạo đến mức Jun Ho sợ làm bẩn mắt mình.
" Này Hwang Jun Ho. Mày và thằng khốn kia đều theo họ của tao không phải sao? Hửm? Mày mở miệng ra là em trai tôi, như vậy là mày đang phủ nhận tình cảm giữa cha con chúng ta hay sao?"
Hắn ta nóc một hớp rượu, sảng khoái mà thở ra, nhưng trong lòng Jun Ho chỉ là oán hận, anh nhìn thẳng vào gã, nhấn mạnh từng chữ: " Bốn chữ " tình cảm cha con" phát ra từ miệng ông khiến tôi khinh bỉ không thôi. Thà là ông xem tôi như một con chó còn hơn là con trai ông."
Sau đó anh lại nói thêm một câu.
" Chắc em trai tôi cũng nghĩ như tôi thôi, vì nó kinh tởm nhất là loại người như ông kia mà."
Hwang Dong Sik nóng như lửa đốt, không phải vì đại cuộc hắn đã xông đến mà cho anh một trận ra trò rồi. Hắn điên cuồng uống rượu, đến giọt cuối cùng hắn tức giận đập vỡ tan tành chai rượu vang đắt tiền.
Mảnh vỡ vô tình văng trúng Jun Ho, nhưng may chỉ xẹt qua mặt một chút thôi, không đến nỗi bị thương nặng, nhưng lúc sau máu bắt đầu tí tách rơi.
Hắn ta thấy mặt anh bị thương liền cười một cách hả hê, hắn đưa tay nắm lấy cằm anh, bắt anh ngẩng đầu lên.
" Khuôn mặt của mày rất đáng giá đấy. Tốt nhất nên giữ gìn thật kĩ vào. Mày muốn gặp lại em trai mình trong tình trạng thân tàn ma dại thì cứ làm những gì mình muốn, còn không thì phải nghe theo sự sai khiến của tao."
Hắn hất cằm anh ra thật mạnh khiến anh ngã ra đất, Hwang Dong Sik đưa lưng về phía đối diện Jun Ho, hắn dùng giọng nghiêm nghị nói với tên thủ lĩnh.
" Đưa nó đi cho khuất mắt tao, nhớ đừng làm bị thương, còn phải để VIP hưởng thụ nữa chứ."
Jun Ho nghe đến VIP liền cảnh giác, không biết sắp tới Hwang Dong Sik đang suy tính điều gì, nhưng trong anh có dự cảm không lành.
Đám thuộc hạ cưỡng chế đưa anh đi, bọn chúng tiến đến một căn phòng, mở cửa ra lập tức thảy anh lên giường, anh cố nén cảm giác đau nhứt, trừng mắt nhìn tên thủ lĩnh.
" Các người đang có âm mưu gì? Tại sao đến bây giờ không nói cho tôi biết tung tích của em trai mình? Rốt cuộc là các người có âm mưu gì? Hả?"
Âm cuối anh gần như quát lớn, tất cả cơn giận Jun Ho muốn trút ra hết thảy.
Tên thủ lĩnh đợi anh quát xong hắn mới từ từ nói cho anh biết: " Hôm nay cậu sẽ ở căn phòng này, quần áo và thức ăn sẽ được đưa tới sớm thôi. Còn tối mai, cậu phải theo chúng tôi đến một nơi."
Jun Ho nhíu mày hỏi lại: " Nơi nào?"
Tên kia lắc đầu.
" Tạm thời cậu không được biết. Mọi chuyện tối mai sẽ rõ."
Nói xong hắn xoay người rời đi, nhưng khi ra tới cửa hắn không quay đầu là lên tiếng nhắc nhở Jun Ho.
" Tôi khuyên cậu nên an phận mà sống. Đừng làm trái ý boss. Còn việc liên quan đến người kia thì từ từ cậu sẽ rõ. Chúc cậu dùng bữa ngon miệng. Chào cậu!"
Cửa đóng lại *cạch* một tiếng Jun Ho rơi vào tuyệt vọng, anh hét lớn: " Từ từ là khi nào hả lũ khốn nạn? Hwang Dong Sik chết tiệt."
Mệt mỏi vì gào thét, lúc sau anh ngã ra giường, chìm vào giấc ngủ.
* Cốc, cốc* bên ngoài có tiếng gõ cửa đánh thức Jun Ho, anh lồm chồm ngồi dậy, hai tên thuộc hạ mặc đồ đen và một người hầu gái tiến vào.
Cô người hầu đẩy xe một chiếc xe chuyên dụng, trên đó có quần áo, thức ăn và mốt số đồ dùng cá nhân, có vẻ như tất cả những thứ này đều được chuẩn bị cho anh.
Hai tên kia đứng xa ở cửa, trên tay còn cầm theo súng, lão cáo già Hwang Dong Sik sợ anh bỏ trốn đây mà.
Khi người hầu kia tiến lại gần, anh nhanh tay bắt lấy con dao trên khay thức ăn, chĩa thẳng vào cổ cô người hầu.
" Bỏ súng xuống. Thả tôi đi, ngay lập tức."
Hai tên kia bất ngờ trước hành động của anh, trên tai bọn chúng là thiết bị liên lạc, một tên trong số đó đang nói chuyện với ai đó, sau một cú gật đầu, *đùng* một phát súng được bắn ra gần anh trong gan tấc.
Người hầu kia từ từ ngã xuống, trên sàn là một vũng máu đỏ thẫm. Jun Ho không hề có ý sẽ làm hại cô ta, anh chỉ muốn bắt làm con tin, khi thoát được khỏi đây sẽ thả ra nhưng không ngờ bọn cầm thú này lại dám ra tay gϊếŧ người lộng hành như vậy.
Tên còn lại chuyển lời tới Jun Ho: " Cậu Jun Ho. Truyền lời của Boss, nếu cậu muốn thoát ra khỏi đây bao nhiêu thì sẽ có số người chết vì cậu bấy nhiêu. Việc này cậu nên suy nghĩ kĩ, là cảnh sát chắc hẳn cậu biết rõ mạng người quan trọng mà nhỉ. Còn chúng tôi chưa làm cảnh sát bao giờ nên sẽ không ngần ngại trừ khử bất cứ ai dám ngán đường đâu."
Thi thể người hầu gái kia được đưa ra ngoài, anh bị chúng chuyển sang căn phòng khác vì lý do sợ làm anh sợ hãi, sau đó là một người hầu khác cũng đẩy chiếc xe giống vậy, đem đồ ăn và quần áo cùng một số thứ khác để trước mặt anh, sau đó liền rời đi.
Đúng như dự đoán của Hwang Dong Sik, Jun Ho không dám làm càn nữa, yên lặng ngồi trong phòng. Sở dĩ như vậy là vì anh không muốn có thêm người nào phải chết một cách vô nghĩa nữa, những kỉ niệm trong quá khứ đã khiến anh chịu không ít ám ảnh rồi, anh không muốn có một ai chết trước mặt mình nữa.
Bình tĩnh hơn một chút, anh cầm quần áo tiến vào phòng tắm, cố gắng rửa trôi đi những vết bụi bẩn và những kí ức không đẹp còn đọng lại trong đầu.
Tắm xong quả nhiên cơ thể đã khá hơn một chút, nhưng khi anh nhìn đến khay thức ăn trên bàn lại nuốt không trôi, thế là để bụng đối mà lên giường nằm.
Vừa nhắm mắt lại là hình bóng của em trai hiện ra, đó là một khuôn mặt có nhiều nét tương đồng giống anh, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác. Jun Ho nhớ lại những kỉ niệm đẹp khi còn nhỏ, cùng em trai đi chơi, cùng nhau đi mua đồ giáng sinh, nhưng tất cả mọi thứ đều thay đổi chỉ sau một đêm.
Anh không tài nào quên được ánh mắt đó của em trai, nỗi khát vọng và tuyệt vọng hằn sâu trong đôi mắt của cậu bé 11 tuổi.