Chương 40
Editor : YuTuyTien
Thời điểm tan học, Lăng Sơ Nam vừa bước ra từ lớp học, đã nhìn thấy Viên Giai nGọc dường như đang cố ý đợi mình. Làm một 'thiếu niên đơn thuần' mới được thổ lộ mấy ngày trước, Lăng Sơ Nam đương nhiên muốn tránh đi, nhưng lại không thể thoát khỏi tầm mắt của nữ chính. Cô ta nhanh chân chạy đến trước mặt cậu.
"Đàn em Đoạn."
"Chào chị."
Sắc mặt Lăng Sơ Nam có chút hoảng loạn.
"Hôm nay chị đến đây là có chuyện gì sao?"
"Ha ha, em yên tâm, hôm nay chị không phải muốn tỏ tình đâu."
Thấy Lăng Sơ Nam hoảng loạn như vậy, Viên Giai Ngọc liền cười một tiếng, sau đó biểu tình liền trở nên sầu lo.
"Hôm nay Tiểu Việt không đi học là bởi vì em ấy bị bệnh. Em có muốn đến thăm Tiểu Việt không?"
"Bị bệnh ạ? Có nghiêm trọng không?"
Vẻ mặt Lăng Sơ Nam có chút khẩn trương.
"Có vẻ nghiêm trọng đấy, hơn nữa em ấy không muốn đến bệnh viện, bởi vì hôm qua cãi nhau với ba mẹ, cho nên không về nhà. Không biết bây giờ thế nào rồi."
098 từ tối hôm qua đã đóng đô ở Viên gia cho đến sáng hôm nay, thanh âm nghiêm túc nói.
"Ký chủ, cô ta đang lừa ngài. Viên Thành Việt rõ ràng đã bị cô ta và nam chính tìm người bắt cóc. Bọn họ nhất định muốn thừa dịp Đoạn Trình Uyên không có ở đây đối phó hai người."
"Ta biết rồi."
Lăng Sơ Nam âm thầm trả lời một câu, sau đó đồng ý đề nghị đến thăm Viên Thành Việt của nữ chính.
"Nhưng mà em phải nói với người nhà trước đã."
"Không cần thiết đâu, không lẽ em không tin Tiểu Việt?"
Nói xong Viên Giai Ngọc liền kéo Lăng Sơ Nam ra khỏi cổng trường.
Cho nên lúc Trì Phong đến đó, Lăng Sơ Nam đã an an tĩnh tĩnh ngồi lên một chiếc xe khác, mà bên cạnh là nữ chính Viên Giai Ngọc.
"Sao lại như vậy?"
Đoạn Trình Uyên vừa mới bước xuống máy bay, chuẩn bị trở về nhà cho bảo bối của mình một bất ngờ, đột nhiên nhận được điện thoại của Trì Phong.
Giọng nói Trì Phong mang theo hoảng loạn.
"Đoạn gia, tôi đã tìm tiểu thiếu gia khắp trường học rồi, nhưng mà vẫn không thấy cậu ấy."
Nếu có thể, Trì Phong một chút cũng không hề muốn đem việc Lăng Sơ Nam biến mất nói cho Đoạn Trình Uyên. Dù sao đây cũng là sơ xuất của hắn, nếu Lăng Sơ Nam không có chuyện gì còn tốt, ngược lại lỡ như xảy ra điều gì bất ổn, không nói đến Đoạn Trình Uyên sẽ không tha cho hắn, ngay cả bản thân hắn cũng khó có cách nào an lòng.
"Cậu đi kiểm tra những camera ở phụ cận trường học trong ba tiếng đổ lại, tôi lập tức đến đó."
"Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"
Lăng Sơ Nam nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh vật xung quanh đều vô cùng xa lạ.
Hiển nhiên, Viên Giai Ngọc đối với tiểu thiếu gia đơn thuần được bảo hộ chặt chẽ đang ngồi bên cạnh này rất khinh thường. Có điều trên mặt cô ta vẫn nở nụ cười coi như ôn hoà.
"Tiểu Việt không muốn về nhà, cho nên đã đến một biệt viện ở lại. Phong cảnh xung quanh có chút bừa bộn, nhưng mà đến đó thì tốt rồi."
Nơi này vô cùng hỗn loạn, Lăng Sơ Nam nhảy qua một vũng nước nhỏ, nhìn những hình vẽ nghuệch ngoạc trên bức tường hai bên, dưới chân cẩn thận né tránh đồ vật bị vứt lung tung, dùng tay bịt lại mũi chậm rãi đi về phía trước.
"Ký chủ, chỗ này là nơi mà nữ chính từng sinh sống."
098 đem tư liệu truyền cho Lăng Sơ Nam xem.
"Kiến nghị ký chủ mau chóng rời khỏi."
Lăng Sơ Nam không để ý đến lời đề nghị của 098, theo Viên Giai Ngọc đi vào sâu trong con đường nhỏ.
Đúng như lời Viên Giai Ngọc đã nói, đây thực sự là một căn biệt viện. Có lẽ là do gần đây đã được tu sửa lại, cho nên xung quanh nhìn qua xem như sạch sẽ khang trang.
"Mời vào."
Viên Giai Ngọc đẩy cửa ra, nói với Lăng Sơ Nam vẫn đang nhìn xung quanh.
"Mặc dù nhìn qua có chút bừa bộn, nhưng mà trị an xem như khá tốt, em không cần phải lo lắng. Tiểu Việt đang ở bên trong."
Lăng Sơ Nam gật gật đầu, sau đó nhấc chân bước vào sân.
"098, mi đoán xem, nữ chính sẽ nhân cơ hội đánh ta ngất, sau đó sẽ như vậy như vậy với ta, hay là sẽ bỏ thuốc ta rồi để những người khác như vậy như vậy với ta đây hả?"
098:"……"
"Mi không đoán vậy để ta đoán."
Đối với hệ thống nhạt nhẽo nhà mình, Lăng Sơ Nam có chút bất đắc dĩ.
"Mặc dù nữ chính lần này với nữ chính ở thế giới đầu tiên đều tỏ tình với ta bằng cùng một phương thức. Nhưng mà ta đoán sẽ là biện pháp số 2."
Sau đó Lăng Sơ Nam an toàn đi vào nhà, bước đến phòng khách được được trang hoàng ngăn nắp thoải mái.
Viên Giai Ngọc bưng hai ly nước trái cây đến, đưa cho Lăng Sơ Nam một ly.
Quả nhiên là bỏ thuốc.
Có điều, Lăng Sơ Nam tốt xấu gì cũng là người học qua ám khí, tốc độ tay đương nhiên không chậm, thừa dịp nữ chính không chú ý đem hai ly nước tráo đổi là việc vô cùng đơn giản.
Nhìn Lăng Sơ Nam đã uống hơn phân nửa ly nước trái cây, ánh mắt Viên Giai Ngọc liền hiện lên ý cười, sau đó bưng ly nước còn lại trên bàn uống một ngụm.
"Viên Thành Việt đang ở đâu?"
"Chị đưa em đi gặp em ấy."
Viên Thành Việt đang ngủ ở phòng khách lầu hai, sắc mặt nhìn qua có chút đỏ.
"Cậu ấy sốt sao?"
Lăng Sơ Nam bước lên hai bước.
"Đúng vậy. Có lẽ là do hôm qua bị cảm lạnh."
Viên Giai nGọc gật đầu.
"Em cứ trông em ấy đi, chị giúp em ấy lấy một ít đá hạ nhiệt."
Đương nhiên Viên Giai Ngọc cũng không phải giúp Viên Thành Việt lấy đá gì đó. Cô ta khoá cửa phòng khách lại, vẻ mặt đầy tươi cười bước xuống lầu, thuận tay đem ly nước trái cây khi nãy một hơi uống hết.
Thuốc được hạ trong ly nước của Lăng Sơ Nam rất nhanh sẽ phát huy tác dụng, Viên Thành Việt cũng đã sắp tỉnh lại, cái gì đến cũng đến. Nếu như Đoạn Trình Uyên nhìn thấy con trai mà y yêu thương như sinh mạng bị Viên Thành Việt cưỡng bức, xem y còn có thể giúp đỡ gia hoả đó nữa không.
Mà Lăng Sơ Nam, cô ta chỉ đang cho cậu một giáo huấn, ai bảo cậu luôn đối chọi với cô ta.
Viên Giai Ngọc nghĩ như vậy, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Có điều không biết có phải là do ảo giác hay không, Viên Giai Ngọc hình như cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, giống như đang có một ngọn lửa vô hình bốc lên, ánh mắt cô ta cũng trở nên mơ mơ màng màng. Viên Giai Ngọc cởi vài chiếc cú áo trên cùng ra, cảm giác cơ thể đã tốt hơn một chút.
Lúc này, mấy tên lưu manh ở xung quanh biệt viện nghênh ngang đi vào nhà, nhìn thấy mấy chiếc cúc áo trên người Viên Giai Ngọc gần như đã bị cởi hết ra, không khỏi huýt sáo.
"Con nhóc này bạo quá nhỉ?"
----Truyện chỉ đaeng tại s1apihd.com chính chủ YuTuyTien, mọi nơi khác đều là con hề ăn cắp, mong mn ủng hộ editor qua page chính.
Lăng Sơ Nam chú ý đến camera bị giấu ở phía trong góc phòng.
"098, giúp ta tra một chút, còn bao lâu nữa Đoạn Trình Uyên mới đến đây? Cứ nhìn camera dọc đường là được."
098 vốn dĩ còn đang cho rằng Đoạn Trình Uyên đang ở nước ngoài, nghe Lăng Sơ Nam nói liền cả kinh, sau đó bắt đầu kiểm tra, quả thực trên đường đã nhìn thấy xe của Đoạn Trình Uyên.
"Thưa ký chủ, ở đó đang kẹt xe, ước chừng phải mất một tiếng rưỡi nữa."
"Ừm."
"Ký chủ, ngài muốn làm gì?"
"Ta đang nghiêm túc làm nhiệm vụ, hơn nữa thuận tiện đòi quà sinh nhật của ba ba."
Lại là câu nói này, 098 vẫn như cũ lọt vào sương mù, tình hình hiện tại và việc muốn quà sinh nhật thì liên quan gì đến nhau hả? Hơn nữa, làm gì có nhiệm vụ ở đây! Có điều, nhớ đến ly nước trái cây mà nữ chính uống khi nãy, 098 liền có chút không chắc chắn.
Sau đó nó liền phát hiện Lăng Sơ Nam vốn dĩ vẫn đang ngồi trên mép giường đột nhiên thay đổi biểu tình, gương mặt trắng nõn ban đầu trở nên đỏ ửng, ánh mắt cũng dần nổi lên hơi nước, trên trán đã có một tầng mồ hôi mỏng, ngay cả hô hấp cũng dần nặng nề hơn, nhìn quá giống như là.... Bị trúng thuốc.
"……"
Lăng Sơ Nam cởi bỏ hai chiếc nút áo trên cổ, ánh mắt nhìn về phía Viên Thành Việt đang nằm trên giường tràn ngập nóng bỏng, cánh tay không nhịn được duỗi về phía hắn, sau đó dường như phản ứng lại kịp, vội vã rút tay về, chậm rãi đứng lên, lảo đảo đi về phía cửa phòng.
Nhưng mà cánh cửa đã sớm bị nữ chính khoá lại từ trước, Lăng Sơ Nam xoay nắm cửa vài lần cũng không thể mở ra, lại dường như khó chịu vô cùng, cho nên cậu liền dựa lưng vào bức tường cạnh cửa từ từ trượt xuống, đem cơ thể co lại thành một cục, run rẩy. Mà lúc này, chiếc áo sơ mi trên người cậu đã bị cởi ra một nửa, lộ ra bả vai trắng nõn mịn màng, vì ảnh hưởng của thuốc cho nên phá lệ hồng hào mê hoặc.
Nếu 098 không biết rõ Lăng Sơ Nam chưa từng uống ly nước trái cây có bỏ thuốc kia, nó chắc chắn đã bị lừa rồi.
Có điều, mặc dù như vậy nhưng 098 vẫn có chút lo lắng.
"Ký chủ, ngài không sao chứ?"
"Nhìn ta có giống đang bị gì hay không?"
Thanh âm trả lời của Lăng Sơ Nam vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mà nhìn qua như đang bị gì nên nó mới hỏi đó. 098 cảm thấy nó không thể theo kịp suy nghĩ của ký chủ.
"Ngài hiện tại là...."
"Nhìn thấy camera ở góc phòng không? Nó vẫn đang mở."
Nhận ra 098 vẫn chưa hiểu được, Lăng Sơ Nam có lòng tốt giải thích.
"Cho nên nhiều nhất trong 40 phút, Đoạn Trình Uyên phải đến được đây."
"……"
Mà lúc này, Viên Thành Việt vẫn luôn hôn mê trên giường đã tỉnh lại, hai mắt hắn đỏ bừng, hiển nhiên cũng bị bỏ thuốc.
098 lia mắt nhìn cơ thể nhỏ bé của ký chủ nhà mình, lại nhìn sang Viên Thành Việt bên kia, đột nhiên có chút lo lắng cho trinh tiết của ký chủ. Nhận ra Viên Thành Việt càng ngày càng gần Lăng Sơ Nam, 098 không khỏi nói.
"Ký chủ, tui có thể giúp ngài che chắn camera lại."
"Không cần đâu."
Lăng Sơ Nam từ chối đề nghị của 098.
Mặc dù Viên Thành Việt đang bị bỏ thuốc, nhưng hiển nhiên sức lực của hắn so với cơ thể nhỏ bé yếu ớt hiện tại của Lăng Sơ Nam vẫn lớn hơn nhiều. Cho dù Lăng Sơ Nam đã nổ lực phản kháng, nhưng vài phút sau, cậu vẫn bị Viên Thành Việt tàn nhẫn đè lên tường.
Chỉ nghe roẹt một tiếng, quần áo trên người Lăng Sơ Nam đã bị xé loạn.
"Ký chủ, xin hỏi có cần chi viện hay không?"
098 có cảm giác, nếu Lăng Sơ Nam bị chiếm tiện nghi, nó nhất định sẽ rất thảm, cho nên hiện tại 098 vô cùng khẩn trương.
"Không cần."
Giọng nói của Lăng Sơ Nam vẫn như cũ bình tĩnh, giống như đang không có chuyện gì xảy ra.
Ngay khi Viên Thành Việt sắp hôn lên môi Lăng Sơ Nam, cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên phanh một tiếng, bị thô bạo đá ra. Mà ngay tức khắc, Lăng Sơ Nam cũng rơi vào một cái ôm quen thuộc.
Lúc này, so với thời gian 40 phút mà Lăng Sơ Nam dự tính cũng chỉ mới trôi qua 35 phút, so với phán đoán 1 tiếng rưỡi xủa 098 còn sớm hơn tận 55 phút.
Nếu không phải tin rằng người đang đứng trước mặt thật sự là Đoạn Trình Uyên, 098 còn muốn cho rằng nó đang gặp ảo giác.
Viên Thành Việt bị Đoạn Trình Uyên hất ra, ngã trên đất, trong nhất thời không có cách nào ngồi dậy, có điều đau đớn trong nháy mắt này cũng khiến cho hắn có chút tỉnh táo. Nhìn Lăng Sơ Nam được Đoạn Trình Uyên ôm vào người, quần áo gần như đã bị xé nát, hắn đột nhiên ý thức được bản thân rốt cuộc đã làm ra hành động gì, ánh mắt tràn ngập áy náy.
"Xin... Xin lỗi. Tôi không phải cố ý."
Đoạn Trình Uyên lạnh lùng nhìn hắn một cái, cởϊ áσ khoác che Lăng Sơ Nam lại.
"Bảo bối, chúng ta về nhà thôi."
"Ba ba?"
Lăng Sơ Nam ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Trình Uyên, ánh mắt mê mang, ửng đỏ trên gương mặt vẫn chưa hề giảm, khoé mắt, đuôi lông màu đều đang nhiễm ý xuân, cậu cọ cọ lên người Đoạn Trình Uyên.
"Nóng."
Đoạn Trình Uyên hít ngược một ngụm khí lạnh, duỗi tay bế lĂng Sơ Nam lên, nhanh chóng đi về phía cửa.
Lúc này, Trì Phong rốt cuộc cũng chạy đến, nhìn thấy Đoạn Trình Uyên đang ôm Lăng Sơ Nam, ánh mắt hắn liền trở nên lo lắng.
"Đoạn gia, tiểu thiếu gia có sao không?"
"Phòng cuối cùng ở lầu hai, đem cậu ta đến bệnh viện, chuyện này giao cho cậu xử lý."
Thanh âm Đoạn Trình Uyên không hề mang theo bất kì dao động nào.
"Vâng!"
Lăng Sơ Nam vẫn đang không ngừng đốt lửa trên người Đoạn Trình Uyên, lúc này liền khoe khoang với 098.
"098 ngươi xem, ta đã nói rồi, chỉ cần ta kêu y một tiếng ba ba, y sẽ cứng."
098: Không! Phải nói là chỉ cần ngài gọi như vậy, bất kì người đàn ông nào cũng sẽ cứng.
Có điều, cuối cùng 098 vẫn không dám nói ra, nó là một hệ thống tốt, sẽ không làm ra việc nào như châm chọc ký chủ đâu.
Ngay khi Đoạn Trình Uyên gian nan lái xe đưa Lăng Sơ Nam về nhà, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên.
"Giá trị nghịch tập +20%, hiện tại giá trị nghịch tập là 80%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
-----
Editor :
Chịu khó nhìn cua bò đi nhen 😢