Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 38

Chương 38

Edit : YuTuyTien

Nửa tiếng trước đó, Viên Thành Việt đi theo Đoạn Trình Uyên đến thư phòng.

"Ngồi đi."

Đoạn Trình Uyên ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc.

Viên Thành Việt nơm nớp lo sợ đứng trước bàn làm việc, dưới tầm mắt của Đoạn Trình Uyên, không dám động đậy.

"Chú Đoạn, chú tìm con có chuyện gì ạ?"

Đoạn Trình Uyên đem tài liệu trên bàn đẩy đến trước mặt Viên Thành Việt, thanh âm nhàn nhạt nói.

"Xem đi."

"Vâng ạ."

Viên Thành Việt có chút khó hiểu, có điều vẫn đem sấp tài liệu cầm lên xem thử. Bên trong là một vài tấm ảnh chụp, ban đầu Viên Thành Việt còn có chút mê mang không rõ, nhưng càng lật về sau, hai mắt của hắn càng mở lớn, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Viên Thành Việt là con trai út trong nhà, phía trên có anh trai tài giỏi, cho nên đương nhiên không mấy được quan tâm. Về sau, hắn càng ngày càng phản nghịch, liền khiến cho người nhà không thèm đoái hoài đến, những việc này hắn đều tự hiểu rõ. Nhưng đối với người anh trai Viên Thành Dương, hắn vẫn luôn có chút kính yêu. Thế nhưng Viên Thành Việt hoàn toàn không thể ngờ đến, anh trai của hắn lại cấu kết với Viên Giai Ngọc, muốn hãm hại hắn. Mà Viên Giai Ngọc hoàn toàn không phải chị ruột của hắn.

Bằng chứng mà Đoạn Trình Uyên đưa ra vô cùng đầy đủ. Không phải Viên Thành Việt không tin tưởng, nhưng mặc dù ngoài miệng hắn vẫn luôn nói Viên Giai Ngọc là đứa con hoang từ trên trời rớt xuống, thật ra trong lòng hắn lại chưa từng hoài nghi về thân phận của Viên Giai Ngọc. Dù sao thì cha Viên và mẹ Viên cũng không lẩm cẩm đến nỗi ngay cả con gái của mình cũng nhầm lẫn.

Còn về Viên Thành Dương, từ trước đến nay Viên Thành Việt hắn chưa từng muốn tranh giành với anh trai thứ gì. Từ nhỏ hắn không thích học, ngược lại thành tích của Viên Thành Dương vô cùng tốt, tình tình ôn hoà, tài năng ưu tú, là điển hình của con nhà người ta. Viên Thành Việt đương nhiên tự biết mình biết ta, phản nghịch kiêu ngạo, tính cách hung hăng, đối với ai cũng là vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống, thành tích học tập lại càng không cần nhắc đến, cho nên hắn vẫn luôn tự mình hiểu chuyện. Trong lòng Viên Thành Việt vẫn luôn cho rằng, sau này người kế thừa gia nghiệp chính là anh trai mình.

Cánh tay đang cầm tài liệu của Viên Thành Việt có chút run rẩy, hơn nửa ngày cũng không nói được câu nào, biểu tình hết trắng rồi lại xanh.

"Tại sao chứ?"

"Cậu có thể tự mình trở về kiểm tra tính chân thật của mọi chuyện, nếu có thêm yêu cầu gì, cứ nói, tôi sẽ giúp cậu."

Hai tay Đoạn Trình Uyên đan vào nhau, đặt trên mặt bàn.

"Người không có bản lĩnh vẫn luôn có thể sống vô tư như vậy."

Trầm mặc nhanh chóng lan tràn xung quanh hai người, qua một lúc lâu, Viên Thành Việt dường như đã nhận ra điều gì, hắn hít một hơi thật sâu, cúi thấp đầu trước Đoạn Trình Uyên.

"Cảm ơn chú, chú Đoạn."

Viên Thành Viên không phải người ngu dốt, ngược lại, hắn là một người rất thông minh, hành vi lần này của Viên Thành Dương và Viên Giai Ngọc cũng không gây bao nhiêu tổn thương cho hắn, nhưng nếu không có sự tồn tại của Lăng Sơ Nam và Đoạn Trình Uyên, lấy tính cách của hắn, chỉ sợ sẽ thật sự lập tức bỏ nhà chạy đi. Nếu như để những tên kia bắt cóc được, hắn thật sự không thể tưởng tượng được sau đó sẽ phát sinh cái gì, có điều.....

"Chú Đoạn, tại sao chú lại muốn giúp con?"

"Không phải tôi."

Đoạn Trình Uyên phất phất tay.

"Ra ngoài đi."

Ra khỏi thư phòng, trong đầu Viên Thành Việt vẫn luôn suy nghĩ về câu nói 'không phải tôi' của Đoạn Trình Uyên. Nếu không phải chú ấy muốn giúp hắn, vậy là ai?

Có điều Viên Thành Việt cũng không quá rối rắm vấn đề này lâu, nhanh chóng nói tạm biệt với Lăng Sơ Nam, hắn vẫn phải trở về xác nhận thử một chút.

"Sao em ấy về rồi?"

Tiêu Nguyên Lâm có chút nghi hoặc, còn thêm một ít thất vọng. Một đứa bé thú vị như vậy mà lại đi mất, vậy cô cũng không có ai để chọc nữa rồi.

Không trách Tiêu Nguyên Lâm lại nghĩ như vậy, nhìn đi, Đoạn Trình Uyên lại ôm Lăng Sơ Nam đi mất rồi.

Tiêu Nguyên Lâm ôm ôm gối thở dài, cô đơn nhìn về phía con rồng nhỏ đang nhảy nhót trong Tv, không khỏi bật cười thành tiếng.

"Thì ra em trai Nguyên Lang vẫn còn thích mấy bộ phim hoạt hình trẻ con ngây thơ như vầy."

-----Truyện chỉ đăng tại s1apihd.com chính chủ YuYuyTien, mọi nơi khác đều là ăn cắp quen tay, mong đọc giả ủng hộ editor ở page chính.

"Cảm ơn ba ba."

Vừa trở về phòng mình, Lăng Sơ Nam trước tiên liền nói lời cảm ơn với Đoạn Trình Uyên.

"Bảo bối thích cậu ta như vậy, ba ba sẽ ghen đó."

Đoạn Trình Uyên xụ mặt nói.

"Con thích nhất chính là ba ba."

Lăng Sơ Nam ôm lấy cổ Đoạn Trình Uyên, giọng nói mềm mại ngọt ngào, dứt lời còn hôn lên mặt y một cái, không thay đổi sắc mặt khen ngợi.

"Ba ba là tốt nhất!"

098:"……Ký chủ, bán manh đáng xấu hổ."

Lăng Sơ Nam:"Tại lúc biết phải làm gì mới có hiệu quả nhất lại muốn chọn đi đường vòng, đó chỉ dành cho những người ngu ngốc làm mà thôi."

"Hả?"

"Cho nên nếu bán manh có thể giải quyết được vấn đề thì cần gì phải dùng đạo lý nói chuyện?"

Phương pháp của Lăng Sơ Nam đương nhiên rất có hiệu quả, ngữ khí vừa rồi còn mang theo chút chua chua của Đoạn Trình Uyên lập tức trở nên vui vẻ.

"Ba ba cũng yêu bảo bối nhất!"

Nhìn hai người nào đó không biết xấu hổ thổ lộ với nhau, 098 trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng hỏi.

"Ký chủ, tại sao khi nãy ngài lại biết sẽ tăng thêm 10%?"

Việc này ngay cả nó cũng không có khả năng biết trước được, thế nhưng ký chủ nhà nó lại đoán đúng.

Lúc này Đoạn Trình Uyên đã bắt đầu xử lý công việc của hôm nay, Lăng Sơ Nam theo thói quen dựa vào ngực y mơ mơ màng màng muốn ngủ. Vậu nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng thoả mãn, nhìn qua giống như đã ngủ rồi. 098 cũng không xác định rõ liệu Lăng Sơ Nam có nghe được vấn đề nó hỏi hay không.

Qua một lúc lâu, ngay khi 098 rốt cuộc muốn từ bỏ, Lăng Sơ Nam đột nhiên lên tiếng.

"Viên Thành Việt là con cháu của Viên gia, cũng có khả năng tranh đoạt gia sản Viên gia."

"Nhưng không nói đến việc hắn có muốn tranh đoạt hay không, cho dù là hắn muốn tranh, thì cũng phải đợi đến khi hắn lấy được chức gia chủ Viên gia mới có thể lấy được giá trị nghịch tập chứ?"

098 trả lời.

"Trước ngày hôm nay có thể hắn không muốn tranh, nhưng sau ngày hôm nay thì không chắc được."

Lăng Sơ Nam nói.

"Hơn nữa, có Đoạn Trình Uyên, hắn nhất định sẽ thắng."

"Tại sao Đoạn Trình Uyên đột nhiên lại muốn giúp Viên Thành Việt?"

Đây là điều mà 098 khó hiểu nhất. Hình như ký chủ chưa từng nói qua kế hoạch nhiệm vụ với Đoạn Trình Uyên mà.

"Ta đích xác chưa từng nói với y, nếu không sẽ bại lộ thân phận ký chủ của ta, hiển nhiên ngươi cũng không nhận được thông báo vi phạm của ta."

Thanh âm Lăng Sơ Nam bình tĩnh.

098 càng thêm nghi hoặc, gấp không chờ nổi muốn biết đáp án, cho nên lại hỏi.

"Vậy thì tại sao?"

Lăng Sơ Nam trả lời không chút do dự.

"Bởi vì y thông minh giống như ta."

"……"

Đây là thể loại đáp án gì vậy? 098 thực sự rất muốn bổ đầu Lăng Sơ Nam ra, xem rốt cuộc bên trong đang chứa cái gì.

Lăng Sơ Nam thật sự chưa từng nói qua bất cứ thứ gì lên quan đến nhiệm vụ cũng như thân phận ký chủ của mình với Đoạn Trình Uyên. Nhưng cậu đã từng ám chỉ với Đoạn Trình Uyên, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng cũng không hề che giấu hảo cảm của cậu đối với Viên Thành Việt. Lần trước đưa Đoạn Trình Uyên cùng đến Viên gia, cũng có một chút ẩn ý. Cậu cố tình chú ý đến Viên Giai Ngọc, cho nên Đoạn Trình Uyên nhất định sẽ điều tra về cô ta, sau đó sẽ liên can đến bên Viên Thành Dương.

Vì vậy, sự việc hôm nay cũng nằm trong dự đoán của Lăng Sơ Nam.

Có điều, nhưng thứ này Lăng Sơ Nam sẽ không nói cho 098 nghe, cậu chỉ yên lặng thở dài trong lòng, sau đó ngủ mất.

Lúc này, Đoạn Trình Uyên mới cúi đầu nhìn sườn mặt của Lăng Sơ Nam, động tác trên tay trở nên nhẹ nhàng hơn.

------

Thứ hai, Viên Thành Việt không đến trường, Lăng Sơ Nam nằm nhoài trên bàn học ngủ hết một ngày. Lúc tan học, được một bạn trong lớp gọi mới từ từ tỉnh dậy, đó là một bạn nữ nhỏ nhắn, vẻ mặt có chút thẹn thùng.

"Bạn học Đoạn, tan học rồi."

Nói xong, cô bé liền nhanh chóng chạy khỏi lớp học, một bên chạy một bên nhẹ giọng gào thét.

"Đáng yêu quá! Sao lại có thể đáng yêu đến như vậy?"

Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình, ánh mắt đặt vào trong hộp bàn.

"098, giữa trưa ngươi có kêu ta không?"

098:"Thưa ký chủ, bắt đầu từ trưa, tui tổng cộng đã gọi ngài 182 lần, ngài vẫn không hề tỉnh dậy."

Nó rất hoài nghi bản thân và ký chủ bị một không gian che chắn lại. Nhưng mà việc này không thể nào, ngoại trừ Chủ Thần, không ai có khả năng ngăn cản liên hệ của hệ thống với ký chủ được, cho nên chỉ có thể là do tự Lăng Sơ Nam muốn chặn âm thanh của nó mà thôi.

Đúng lúc này, Đoạn Trình Uyên xuất hiện ở cửa phòng học, hô hấp của y có chút dồn dập, thần sắc vô cùng khẩn trương mà Lăng Sơ Nam chưa bao giờ nhìn thấy qua.

"Ba ba?"

Đoạn Trình Uyên nhanh chóng đi vào lớp học, một tay ôm chặt Lăng Sơ Nam vào người mình, lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

"Bảo bối, ba ba đến đón con tan học."

"Dạ."

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, bên tai truyền đến tiếng tim đập nhanh hơn bình thường.

"Ba ba làm sao vậy?"

"Bảo bối trễ mười phút."

Đoạn Trình Uyên nói.

"Ba ba lo lắng."

"Xin lỗi ba ba."

Lăng Sơ Nam chân thành xin lỗi y, trên thực tế cậu cũng không biết tại sao bản thân lại thích ngủ đến như vậy. Trước kia, một ngày ít nhất có tỉnh táo sáu tiếng đồng hồ, hiện tại gần như đã giảm đi một nửa.

"Không cần xin lỗi."

Đoạn Trình Uyên hôn hôn lên trán Lăng Sơ Nam.

"Là do ba ba quá lo lắng thôi. Bảo bối có đói bụng không? Chúng ta lên xe ăn."

Hiện tại 098 vô cùng lo lắng cho tình trạng cơ thể của Lăng Sơ Nam, tiến độ nhiệm vụ bây giờ mới được một nửa, nếu Lăng Sơ Nam xảy ra việc gì, vậy nhiệm vụ phải làm thế nào đây?

Ngay khi 098  rối rắm không biết có nên kiến nghị ký chủ kiểm tra toàn bộ cơ thể tỏ mỉ thêm một lần nữa hay không, Lăng Sơ Nam đã đột nhiên mở miệng.

"098, có phải ta đang cao lên hay không?"

098 ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, nhưng cũng không có cách nào đo được chính xác chiều cao hiện tại của Lăng Sơ Nam.

"Lần trước kiểm tra thì ký chủ đã cao thêm. Dựa theo tốc độ tăng trưởng chiều cao của ký chủ mấy năm gần đây, muốn cao thêm một centimet, ít nhất phải thêm một tháng nữa."

Lăng Sơ Nam không nói gì, cũng không phản bác suy luận của 098, tùy ý để Đoạn Trình Uyên bế lên xe, bình bình an an bề đến nhà. Có điều, bởi vì cánh tay Đoạn Trình Uyên có quá nhiều vết thương, lại vừa hay Lăng Sơ Nam đã tỉnh, khó có khi tự cậu đứng dậy xuống xe.

Sau đó, Lăng Sơ Nam liếc mắt một cái đã thấy Viên Thành Việt vẻ mặt suy sụp ngồi xổm trước cửa.

Viên Thành Việt vừa thấy Lăng Sơ Nam ánh mắt lập tức sáng lên, chạy nhanh đến chỗ cậu.

"Đoạn Nguyên Lang."

Trong mắt hắn chứa đầy tơ máu, có điều lại nhiều thêm một phần quyết tuyệt, thanh âm khàn khàn đáng sợ.

"Tôi tới tìm chú Đoạn."

Ánh mắt Lăng Sơ Nam có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Đoạn Trình Uyên.

Đoạn Trình Uyên bước lên nắm lấy tay Lăng Sơ Nam, gật gật đầu với Viên Thành Việt.

"Vào đi."

Sau khi vào nhà, Lăng Sơ Nam liền buông cánh tay Đoạn Trình Uyên ra, dưới ánh mắt đầy u oán của y xoay người trở về phòng.

098:"Ký chủ, ngài không tò mò bọn họ sẽ nói chuyện gì sao?"

"Không tò mò."

Lăng Sơ Nam nói.

"Đơn giản là Viên Thành Việt biết được tình cảnh khốn đốn của mình, nổi lên ý định đánh bại nam chính, cho nên muốn đến đây cảm ơn Đoạn Trình Uyên."

Kể từ bây giờ, nhiệm vụ của cậu cũng chỉ còn một vài bước để kết thúc, cậu cũng không cần phải lo lắng.

"……" Ký chủ nói rất có đạo lý.

Sự tình kế tiếp chính là ngăn cản khả năng nam chính và nữ chính đến với nhau, sau đó giúp Tiêu Nguyên Lâm có được hạnh phúc của riêng mình.

Có điều, việc mà Lăng Sơ Nam quan tâm nhất vẫn là chiều cao của bản thân, sỡ dĩ cậu từ chối Đoạn Trình Uyên hơn phân nửa cũng là vì nguyên nhân này. Cậu bình tĩnh nhìn những con số trên màn hình đo chiều cao mười mấy giây, sau đó mới mở miệng.

"Trong một tuần, ta cap thêm ba centimet..."

-----

Editor :

Tui muốn thịt, cua ăn không ngon😢😢