Chương 34
Edit : YuTuyTien
"Tại tớ thấy cậu rất đẹp trai nha."
Lăng Sơ Nam hướng thiếu niên đối diện lộ ra tươi cười.
"……"
Nhìn gương mặt đã trở nên đỏ bừng của thiếu niên, trong lòng Lăng Sơ Nam liền cười ra tiếng.
"098, hắn đáng yêu quá."
098:"Ký chủ, ngài đùa giỡn trẻ vị thành niên như vậy là không phong độ đâu."
"Nhưng mà ta nhỏ hơn hắn nha."
……Ngài chỉ là trông nhỏ con thôi, còn số tuổi so với tất cả người ở đây không chỉ một con số đâu. Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng 098 vẫn từ bỏ tiếp tục tranh luận với Lăng Sơ Nam.
Có lẽ là do diện mạo của Lăng Sơ Nam đáng yêu, cho nên tất cả học sinh trong lớp đều mang theo thiện cảm và tò mò với cậu, xem Lăng Sơ Nam như em trai nhỏ của mình. Lúc tan học, Lăng Sơ Nam còn nhận được rất nhiều đồ ăn vặt, cậu cười tủm tỉm nói cám ơn với các 'anh trai chị gái', thu hoạch một đống lời khen 'đáng yêu quá', sau đó đầy hào phóng đem đồ ăn vặt chia sẻ với bạn cùng bàn.
Nhìn một đống lớn thực phẩm 'rác rưởi' bị đẩy đến trước mặt mình, Viên Thành Việt có chút mếu máo, theo bản năng muốn đẩy trở lại cho Lăng Sơ Nam. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to tròn của cậu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận hết, còn rất không tình nguyện mà nói hai chữ cảm ơn.
"Xem ra kỹ năng công lược của ta vẫn không suy giảm."
Tạm thời buông tha cho thiếu niên ngạo kiều bên cạnh, Lăng Sơ Nam đem lực chú ý của mình toàn bộ dồn vào sách giáo khoa trên bàn, sau đó nói với 098.
"Nữ chính đến Viên gia chưa?"
"Theo như cốt truyện thì hôm nay nữ chính được Viên gia tìm thấy, hiện tại Viên Thành vIệt về nhà chắc hẳn có thể nhìn thấy cô ta."
098 đáp.
Vốn dĩ là một thiếu niên đang trong thời kì phản nghịch, đột nhiên lại có một người chị gái từ trên trời rớt xuống, hơn nữa còn đoạt lấy sự yêu thương của cha mẹ mình, chắc chắn sẽ cảm thấy bất mãn. Đáng tiếc, vận may của tên nhóc này không được tốt, vì chuyện này mà bỏ nhà ra đi, xui xẻo gặp phải bọn bắt cóc tống tiền, sau đó bị gϊếŧ. Nói cách khác, dựa theo cốt truyện, nội trong hai tuần tên nhóc này sẽ chết.
Lăng Sơ Nam :"Thật là đáng thương."
098:"Đúng vậy thật."
Sau khi cảm thán xong một phen, Lăng Sơ Nam liền gối đầu lên bàn học ngủ mất.
Mặc dù mấy năm gần đây Đoạn Trình Uyên đã bồi bổ cơ thể cậu rất tốt, nhưng chung quy vẫn không thể loại bỏ được thuộc tính suy nhược, rất dễ mệt mỏi, một ngày cho dù ngủ mười tám tiếng cũng không thấy đủ.
Nhìn thấy bạn nhỏ ngồi cùng bàn ngủ mất, Viên Thành Việt xì một tiếng, đang muốn tiếp tục nằm xuống bàn ngủ, tầm mắt không biết thế nào lại vô tình dừng trên sườn mặt tinh xảo của Lăng Sơ Nam. Da của bạn cùng bàn rất trắng, lông mi lại dài, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi môi cũng là màu hồng nhạt dễ nhìn. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng bạn cùng bàn quả thực rất đáng yêu.
Giáo viên biết được thân phận của hai người này cho nên cũng không hề quấy rầy giấc ngủ của họ, thậm chí âm thanh đang giảng bài cũng trở nên nhỏ hơn một tí.
Mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, Lăng Sơ Nam được hệ thống nhắc nhở mới mở mắt ra.
Bởi vì vẫn chưa tỉnh ngủ, cho nên hai mắt còn chút mơ màng, vừa hay lại đối diện với bạn cùng bàn đang nhìn mình phát ngốc.
"Cậu đang nhìn gì vậy?"
Giọng nói của Lăng Sơ Nam vẫn còn nét trong trẻo của trẻ nhỏ, hiện tại lại đang kéo dài câu nói ra một chút, cho nên nghe qua giống như đang làm nũng.
Thiếu niên ngạo kiều bên cạnh bị phát hiện nhìn trộm lập tức đỏ mặt, sau đó vội vã đứng thẳng dậy, bàn học bị đυ.ng lệch, ghế ngồi sau lưng cũng loảng xoảng ngã xuống đất. Có điều thiếu niên cũng không thèm để ý, lật đật chạy nhanh ra khỏi phòng học.
"Phương thức thẹn thùng của hắn rất đặc biệt nha."
Lăng Sơ Nam cảm thán một câu.
Lúc này mấy bạn học vẫn chưa đi về sôi nổi chạy đến trước mặt Lăng Sơ Nam, từng người từng người thay phiên hỏi thăm cậu.
"Bạn học Đoạn, cậu có sao không?"
"Tên Viên Thành Việt đó có chút kì quái, cậu đừng để ý đến hắn nha."
-----
Sau khi đã tống cổ hết đám bạn học nhiệt tình quá mức đi hết, Lăng Sơ Nam liền cầm theo chiếc cặp nhỏ của mình rời khỏi lớp học, vừa hay lại đυ.ng phải Viên Thành Việt ở chỗ ngoặt đang chạy đến.
"Này!"
"Bạn học vIên, có chuyện gì sao?"
Lăng Sơ Nam ngẩng đầu nhìn về phía Viên Thành Việt.
Viên Thành Việt từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên mở miệng nói.
"Cậu thật lùn."
Viên Thành Việt năm nay 15 tuổi, đã cao đến 1 mét 75, còn Lăng Sơ Nam năm nay 16 tuổi, chỉ cao có 1 mét 45...... Mặc dù Viên Thành Việt nói không sai, nhưng Lăng Sơ Nam vẫn quyết định không thèm để ý đến hắn.
"Đứa nhỏ này thật không biết cách ăn nói."
Thấy tiểu gia hoả vòng qua người mình đi mất, trong mắt Viên Thành Việt hiện lên một chút thất thố, có điều rất nhanh đã trở lại dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu, chậm rì rì đi theo phía sau Lăng Sơ Nam.
098:"Ký chủ, hắn đi theo ngài."
"Yên tâm đi, hắn sẽ không đuổi theo đánh ta một trận đâu."
"……"
"Đoạn thiếu, giờ tan học của tiểu thiếu gia đã qua một lúc, sao còn chưa thấy tiểu thiếu gia đi ra?"
Trì Phong thỉnh thoảng liếc nhìn vào trong trường học tìm kiếm.
"Đợi một lát."
Thanh âm của Đoạn Trình Uyên không vó chút dao động.
Trì Phong thu hồi tầm mắt lại, không khỏi cảm thán trong lòng. Không hổ là Đoạn Trình Uyên a, rõ ràng sốt ruột hơn bất kì ai lại vẫn giữ được vẻ nghiêm trang như cũ.
Mười lăm phút nữa trôi qua, cửa xe bị mở ra, người đàn ông vừa rồi vẫn ngồi yên trong xe nhanh chóng bước về phía cổng trường.
Lăng Sơ Nam vừa bước đến cổng trường, liền nhìn thấy người đàn ông nào đó tươi cười đầy sáng lạn với mình. Cậu nhanh chân chạy đến, nhào vào ngực của y.
"Ba ba!"
Đoạn Trình Uyên một tay bế Lăng Sơ Nam lên.
"Bảo bối ở trường có vui hay không? Bảo bối có nhớ ba ba không?"
"Rất vui ạ. Nhớ ba ba!"
Lăng Sơ Nam ngoan ngoãn trả lời.
"Con biết thêm rất nhiều bạn bè."
Lăng Sơ Nam chỉ chỉ về phía Viên Thành Việt cách đây không xa.
"Cậu ấy là bạn cùng bàn của con."
Đoạn Trình Uyên nhìn sang Viên Thành Việt, gật đầu với hắn, sau đó quay đầu hôn hôn má Lăng Sơ Nam.
"Bảo bối về nhà với ba ba nha."
Viên Thành Việt cứng đờ tại chỗ, mãi cho đến khi chiếc xe kia đã đi mất dạng mới hồi phục lại tinh thần. Ánh mắt của ngươig đàn ông khi nãy thật đáng sợ.
"Bình dấm chua."
Lăng Sơ Nam âm thầm đánh giá Đoạn Trình Uyên.
"Không ngờ cho dù không yêu đương thì y vẫn là một bình dấm chua."
"……"
098 không kịp đề phòng bị nhét một họng cẩu lương. Nó cảm thấy tâm mình đã tổn thương sâu sắc.
----Truyện chỉ đăng tại s1apihd.com chính chủ YuTuyTien, ăn cắp là dbrr, mong mn ủng hộ editor tại s1apihd.com.
Ngày hôm sau, đến buổi chiều Viên Thành Việt mới đi học, quầng thâm dưới mắt rất đậm, khoé mắt vẫn còn có chút hồng hồng, nhìn qua có vẻ đã một đêm không ngủ, hơn nữa còn khóc.
"Cậu không sao chứ?"
Lăng Sơ Nam quan tâm hỏi.
Viên Thành Việt không để ý đến cậu.
Lăng Sơ Nam cũng không mở miệng hỏi lần hai.
"098, nữ chính chuyển trường đến đây sao?"
"Đúng vậy thưa ký chủ. Hôm nay nữ chính chuyển trường đến đây, học lớp 10, chung khối với Tiêu Nguyên Lâm."
098 đáp.
"Cốt truyện chính thức bắt đầu rồi, ngài cũng có thể bắt đầu làm nhiệm vụ."
"Vậy lát nữa tan học chúng ta đến tìm chị gái đi, không biết cô ấy có còn nhớ chúng ta hay không nha?"
Có điều chưa đợi Lăng Sơ Nam chạy đến tìm Tiêu Nguyên Lâm, cô đã tự động đến đây trước.
Cô gái nhỏ lúc trước bây giờ đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, đi đến đâu cũng đều có thể thu hút một lượng lớn ánh mắt. Vì vậy khi Tiêu Nguyên Lâm đứng trước của lớp vẫy vẫy tay với Lăng Sơ Nam, vẫn không thể tránh khỏi hấp dẫn một đống học đệ học muội.
"Em trai Nguyên Lang!"
Tiêu Nguyên Lâm kéo Lăng Sơ Nam ra khỏi đám người, sau đó cho cậu một cái ôm.
"Lâu rồi không gặp em nha. Em đã lớn thế này rồi sao? Hôm qua chị nghe mẹ nói em học chung trường với chị, không ngờ lại là sự thật."
Nói xong cô nhùn nhìn xung quanh.
"Cậu không có ở đây à?"
Xem ra Tiêu Nguyên Lâm vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý với Đoạn Trình Uyên.
Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu.
"Không có."
"Vậy thì tốt rồi. Hồi đó cậu bảo vệ em chặt chẽ như vậy, nghĩ lại còn thấy sợ. Sau này nếu có ai khi dễ em thì em cứ nói với chị, mấy tiểu ác bá trong trường đều nghe lời chị hết đó."
Tiêu Nguyên Lâm vỗ vỗ ngực, sau đó nhịn không được véo khuôn mặt của Lăng Sơ Nam.
"Em trai Nguyên Lâm vẫn đáng yêu như hồi đó vậy."
Hai người nói chuyện cũng không lâu lắm, sau đó Tiêu Nguyên Lâm có tiết học, cho nên phải quay trở lại lớp. Nhìn thiếu nữ tràn đầy sức sống đã rời đi, Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt.
"Rốt cuộc thì cô ấy đến đây làm gì?"
"Chắc là cho ngài hậu đài."
098 đáp.
Lần thứ hai trong ngày Lăng Sơ Nam thấy Tiêu Nguyên Lâm là khi tan học sắp ra đến cổng trường, cô đang cùng một bạn học nữ cãi nhau.
Hai người họ ở một chỗ tương đối hẻo lánh, cho nên không có người vây xem. Ngay khi Lăng Sơ Nam đứng lại, định đi đến đó, lại bị Viên Thành Việt vẫn luôn theo phía sau kéo lại.
"Đừng có xen vào chuyện người khác."
Lăng Sơ Nam nhìn về phía Viên Thành Việt.
"Nhưng mà người cao hơn kia là chị gái của tớ."
Nữ sinh đang tranh chấp với Tiêu Nguyên Lâm dĩ nhiên chính là nữ chính Viên Giai Ngọc, cũng là người chị gái đột nhiên rớt xuống tôi qua của Viên Thành Việt.
Vấn đề tranh cãi của hai người chính là sách giáo khoa của Viên Giai Ngọc bị xé nát, có người nói với cô ta là do Tiêu Nguyên Lâm làm. Viên Giai Ngọc từ nhỏ đến lớn sống trong nghèo khó, tính cách quật cường, đương nhiên nghe xong liền chạy đến tìm Tiêu Nguyên Lâm. Mà tính tình Tiêu Nguyên Lâm lại dễ nổi nóng, tự nhiên không thể để mình chịu oan ức, nhưng cô vốn là một đại tiểu thư, không chịu mở miệng ra giải thích, cho nên hai người cứ như vậy tranh cãi.
Trong cốt truyện, nam chính xuất hiện sau khi Tiêu Nguyên Lâm nhịn không được đẩy ngã Viên Giai Ngọc.
Hiển nhiên hiện tại vẫn chưa phát triển đến tình trạng đánh nhau, cho nên Lăng Sơ Nam cũng không vội vã. Cậu nhìn nữ chính miễn cưỡng xem như thanh tú, làn da còn hơi đen, nói.
"Vậy rốt cuộc là ai đã xé sách của nữ chính?"
098 có chút trầm mặc.
"Trong cốt truyện không có nói đến."
"Vậy tại sao ngay lúc Tiêu Nguyên Lâm đẩy ngã Viên Giai Ngọc, nam chính lại vừa hay xuất hiện?"
"….. Chắc là do trùng hợp."
Lăng Sơ Nam không hề để ý đến câu trả lời của 098, tự mình gật gật đầu trong lòng, sau đó kết luận.
"Nữ chính lần này đúng là đáng sợ."
Tiêu Nguyên Lâm cảm thấy cô gái trước mặt mình đúng là bệnh thần kinh, cho dù có nói thế nào cũng không chịu hiểu, đang định động thủ thì đột nhiên nghe được giọng nói của Lăng Sơ Nam.
"Chị ơi!"
Tiêu Nguyên Lâm buông cánh tay đang giơ lên của mình xuống, lạnh lùng nhìn nữ chính.
"Tôi còn có việc, không muốn cùng cậu cãi nữa. Không phải chỉ là một quyển sách sao, ngày mai tôi mua lại cho cậu gấp đôi."
Sau đó, dưới ánh mắt bất ngờ của nữ chính, Tiêu Nguyên Lâm xoay người đi đến chỗ Lăng Sơ Nam, vẻ mặt đầy tươi cười.
"Em trai Nguyên Lang tan học rồi hả? Để chị đưa em về nhà nha."
Tiêu Nguyên Lâm duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Lăng Sơ Nam.
"Tay vẫn mềm như trước nha."
Sau đó lại hỏi.
"Cặp của em đâu?"
Lăng Sơ Nam chỉ chỉ về phía Viên Thành Việt ở sau lưng, lúc này Tiêu Nguyên Lâm mới nhìn thấy hắn. Tầm mắt cảnh giác của cô dừng lại trên mái tóc màu vàng choé của hắn một chút, sau đó đưa tay cầm lấy chiếc cặp mà Viên Thành Việt đang giữ trên tay, rồi quay sang nói với Lăng Sơ Nam.
"Sau này em không nên tùy tiện nói chuyện với người lạ nha. Em đáng yêu như vậy, kỡ bị lừa thì phải làm sao?"
Người lạ Viên Thành Việt nào đó :"……"
Nữ chính bị xem như vô hình :"……"
Nam chính vẫn chưa kịp lên sân khấu nhưng đã quyết định không ra mặt :"……"
"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 5%."
Tiêu Nguyên Lâm một bên nắm lấy tay Lăng Sơ Nam dắt đi, một bên không ngừng nhắc nhở những điều cần chú ý cho cậu. Mỗi lần thấy Lăng Sơ Nam gật gật đầu, Tiêu Nguyên Lâm liền gào thét trong lòng thật đáng yêu, muốn hôn một cái quá đi. Ngay lúc cô định làm vậy thật, đột nhiên nhìn thấy Đoạn Trình Uyên đang đứng ở trước cổng trường. Tiêu Nguyên Lâm lập tức cứng đờ.
"C.... C... Cậu."
-------
Chương 35