Chương 32
Edit : YuTuyTien
Lúc Trì Phong dẫn người đến, đầu tiên nhìn thấy chính là một người đàn ông đã chết, toàn bộ thịt cánh tay phải của hắn đều bị cắt xuống, trước ngực còn bị cắm một cây dao, cái chết của hắn trông vô cùng thê thảm. Mặc dù Trì Phong đã nhìn thấy không ít người chết, nhưng lần này lại bị doạ tới mức sắc mặt xanh lét.
Cách đó không xa, Trương Minh sa đang nằm trên đất, sau đầu có một vết đánh lớn, có điều nhìn qua vẫn còn sống.
Mà Đoạn Trình Uyên trước ngực đầy máu tươi, ôm Lăng Sơ Nam đứng lên.
"Đoạn... Đoạn thiếu! Ngài không có chuyện gì chứ?"
Tầm mắt Trì Phong dừng lại trên vệt máu lớn ở ngực Đoạn Trình Uyên.
"Không có chuyện gì."
Đoạn Trình Uyên trả lời, sau đó chỉ vào Trương Minh Sa đang nằm dưới đất, lại chỉ vào camera đã bị phá hỏng trên tường.
"Đều đem đi xử lí."
Nhìn thấy nét lãnh lệ trong mắt Đoạn Trình Uyên, Trì Phong không khỏi rùng mình một cái, sau đó đáp.
"Vâng!"
Lúc Lăng Sơ Nam tỉnh lại thì trời đã tối đen, lúc này cậu đang được Đoạn Trình Uyên gắt gao ôm chặt trong ngực. Hô hấp của y rất nhẹ, hai mắt đều đã thâm đen, trên cằm lại mọc lún phún râu, nhìn qua có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Lăng Sơ Nam cũng không động đậy, trong lòng hỏi 098.
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Nửa tháng, thưa ký chủ."
098 đáp.
"Đoạn Trình Uyên đã hoàn toàn nắm quyền."
"Di chứng là cái gì?"
Lăng Sơ Nam đột nhiên hỏi.
098 lần này không hề lập tức trả lời, mà hỏi ngược lại.
"Ký chủ, tại sao ngài lại muốn cứu y?"
"Nếu y không đến thì ta đã chết."
Lăng Sơ Nam nói.
Cho nên ngài là bị hình ảnh anh hùng cứu mỹ nhân của y làm cho cảm động? 098 đang muốn hỏi lại, đã nghe Lăng Sơ Nam tiếp tục nói.
"Nếu như ta chết, nhiệm vụ sẽ thất bại, mà thất bại thì bị trừ 1000 điểm năng lượng."
"......"
"Y đã cứu ta, vậy về sau ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó lấy được thêm càng nhiều điểm năng lượng."
Lăng Sơ Nam một lần nữa nhắm mắt lại.
"Hơn nữa, không có y, ta sẽ đói. Cho nên cứu y không hề lỗ."
098 còn đang cho rằng sẽ nghe được một màn thổ lộ của Lăng Sơ Nam, lại bị một đống lý luận của cậu làm cho kinh sợ, nó trầm mặc một lúc, sau đó mới tìm về lại ngôn ngữ của mình.
"Ký chủ, nghiêm túc mà nói, cửa hàng hệ thống sẽ không tồn tại loại đồ vật có thể khiến người khác khởi tử hồi sinh. Bùa hoàn nguyên là một vật phẩm đặc thù, mà nguyên lý của nó là vật đổi vật, là trao đổi đồng giá, chỉ có thể để người sử dụng tự mình trao đổi."
"Cho nên là?"
Thanh âm của Lăng Sơ Nam rất bình tĩnh.
"Cơ thể hiện tại của ngài rất yếu ớt, có khả năng sẽ bị bệnh tật quấn thân, hơn nữa tuổi thọ của ngài cũng bị giảm xuống chỉ còn 20."
Nhìn thấy Lăng Sơ Nam không hề dao động, 098 tiếp tục nói.
"Vốn dĩ ngài hẳn phải lấy mạng đổi mạng, có điều hiện tại ngài vẫn còn sống, cho nên... Cơ thể này không thể lớn lên được."
"Nếu ta nhớ không nhầm, hiện tại chỉ cao đến 1 mét 2?"
"Đúng vậy ký chủ, cân nặng 20kg."
098 chuẩn xác báo cáo số liệu của cơ thể.
"Ta mới tám tuổi."
Lăng Sơ Nam lại hỏi.
"Không có cách nào giải quyết sao?"
Nhỏ như vậy, có làm cái gì cũng không dậy nổi cảm giác, cậu không muốn phải cấm dục suốt thế giới này đâu.
"Không có thưa ký chủ."
Thanh âm 098 rất bình tĩnh.
"098, ngươi có phải đang rất vui vẻ khi ta bị như thế không?"
"Không hề, thưa ký chủ."
098 vi phạm lương tâm của hệ thống mà nói dối. Hai thế giới trước ký chủ toàn làm mấy việc không hề hài hoà xuyên suốt nhiệm vụ, cho nên đã tạo cho nó không ít tổn thương.
"Được thôi."
Lăng Sơ Nam đột nhiên nói.
"Bảo vệ được đồ ăn, cho dù không yêu đương cũng không sao cả."
Dù sao cơ thể cũng không có cảm giác, nên người nghẹn đâu phải cậu.
Lăng Sơ Nam nghĩ thông, ngược lại 098 đột nhiên cảm thấy người đàn ông đang nằm trên giường có chút đáng thương.
"Bảo bối?"
Dưới tầm của Lăng Sơ Nam, Đoạn Trình Uyên đột nhiên thức giấc, phát hiện tiểu gia hoả trong lòng đã tỉnh, theo bản năng buộc chặt cánh tay, sau đó lại đột nhiên cứng đờ, vô cùng cẩn thận ôm lấy cậu.
"Bảo bối hù chết ba ba rồi."
Đối với việc bị dễ dàng ôm lấy, Lăng Sơ Nam vốn là không quá thích, có điều khi nhìn thấy ánh mắt người đàn ông nọ đã có lại thần khí, không tự giác liền nở một nụ cười với y, dừng một chút, mới lên tiếng.
"Ba ba!"
Một tiếng này không hề chứa bất kỳ hàm nghĩa gì, chỉ là xưng hô thuần túy.
Bởi vì vừa mới tỉnh lại, cơ thể của Lăng Sơ Nam vẫn rất suy yếu, giọng nói cũng không lớn, vừa hay đủ để Đoạn Trình Uyên nghe được.
Người đàn ông dường như vô cùng kinh ngạc, mãi một lúc lâu sao mới có thể phản ứng lại, hai tay run rẩy ôm chặt lấy Lăng Sơ Nam vào ngực mình.
098:"Ký chủ, y khóc."
Lăng Sơ Nam không trả lời.
Đối với việc bản thân vẫn còn sống, Đoạn Trình Uyên cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, có điều y vẫn theo bản năng cho rằng việc này có liên quan đến Lăng Sơ Nam, trước tiên là đưa cậu đi kiểm tra toàn cơ thể một lần.
Mà đương nhiên kết quả không đưa ra được bất thường gì.
Nhưng Lăng Sơ Nam lại vô cớ hôn mê ròng rã nửa tháng.
Trong vài phút không thanh tỉnh, Lăng Sơ Nam rốt cuộc hiểu được cơ thể yếu ớt mà 098 đã nói có nghĩa là gì --cậu cư nhiên lại buồn ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, Đoạn Trình Uyên không còn trong phòng, Lăng Sơ Nam nhìn ánh sáng nhỏ nhoi len qua rèm cửa sổ.
"098, bây giờ là mấy giờ?"
"Thưa ký chủ, bây giờ là 2 giờ 3 phút chiều."
098 đáp.
"Ngài đã ngủ 35 tiếng đồng hồ."
"......"
"Bảo bối, con tỉnh rồi."
Lúc này cửa bị đẩy ra, Đoạn Trình Uyên từ bên ngoài đi vào, đem Lăng Sơ Nam ôm lên.
"Có đói bụng không?"
Có lẽ là do ngủ quá lâu, đầu Lăng Sơ Nam vẫn còn có chút mơ màng, mềm oặt bị Đoạn Trình Uyên ôm lấy, lúc này trong miệng mới cảm nhận được một mùi máu tươi nhàn nhạt.
"098, trong lúc ta ngủ có cắn y sao?"
"Không có thưa ký chủ."
098 phủ nhận suy đoán của Lăng Sơ Nam.
"Là do Đoạn Trình Uyên sợ ngài bị đói, cho nên tự đút máu cho ngài."
Lăng Sơ Nam trong lòng gật gật đầu.
"Không uổng công ta tốn 1000 điểm năng lượng cho y."
Lần này rốt cuộc đến lượt 098 nghẹn họng.
Tin tức Lăng Sơ Nam đã tỉnh rất nhanh liền được lan truyền ra ngoài, Trì Phong nhân lúc Đoạn Trình Uyên không ở đây, bổ nhào đến trước mặt Lăng Sơ Nam, ánh mắt đầy trông mong mà nhìn cậu, sau khi xác định hai mắt cậu thực sự đã mở ra, hắn liền kích động đến nỗi rớt nước mắt.
"Tiểu tổ tông, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi."
Trình Phong cũng không dám nghĩ lại trong khoảng thời gian này bản thân đã trải qua thế nào nữa, từ trước đến nay Đoạn Trình Uyên vốn dĩ ít nói ít cười với bọn họ, nhưng tốt xấu gì vẫn nhìn ra một người bình thường. Có điều trong nửa tháng này, quả thực vô cùng đáng sợ.
"Cậu đang làm cái gì?"
Đang lúc Trì Phong chuẩn bị bày tỏ tấm lòng kích động của mình lần hai, thanh âm đầy lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng hắn, nhất thời Trì Phong giật mình nhảy dựng lên, cũng không dám trách tội Lăng Sơ Nam không nhắc nhở mình, cười cười nói.
"Tôi chỉ là nghe tin tiểu thiếu gia đã tỉnh, cho nên có chút kích động. Tôi.. Tôi còn có việc, đi trước đây."
Dứt lời, Trì Phong liền nhanh như chớp chạy biến khỏi phòng.
Một đoạn thời gian kể từ đó, Lăng Sơ Nam chưa từng gặp lại Trương Minh Sa, ngẫu nhiên nghe được tin tức cũng chỉ là Đoạn Trình Uyên thanh tẩy thế lực đối địch nào đó, gió lốc không còn lan đến gần chỗ cậu lần nào nữa.
Có điều, giống như lời 098 đã nói, cho dù đã qua ba năm, cơ thể của cậu vẫn không hề cao lên.
Đứng ở trước thước đo chiều cao, Lăng Sơ Nam nhấp môi, biểu tình có chút thất vọng.
"Bảo bối, sao lại không vui vậy? Có phải là có người đã chọc cho con tức giận không? Nói ba ba nghe, ba ba sẽ trút giận cho con."
Đoạn Trình Uyên vô thanh vô thức xuất hiện phía sau Lăng Sơ Nam, thuần thục ôm cậu ngồi lên cánh tay mình.
"Ba ba!"
Mấy năm nay, chứng 'tự bế' của Lăng Sơ Nam đã tốt lên rất nhiều, cậu duỗi tay ôm lấy cổ của Đoạn Trình Uyên, biểu tình có chút uể oải.
"Tại sao con lại không cao thêm?"
Cánh tay Đoạn Trình Uyên có chút căng chặt, sau đó nhẹ nhàng hôn hôn lên gương mặt Lăng Sơ Nam, mỉm cười nói.
"Bởi vì bảo bối là thiên sứ nhỏ của ba ba nha, bảo bối muốn lớn lên sau đó bỏ ba ba sao?"
Nhìn ánh mắt có chút ảm đạm của người đàn ông đôi diện, Lăng Sơ Nam đột nhiên ngẩn người.
"......Từ khi nào thì y học được cách gạt người thế hả?"
"Ký chủ, đây không phải là do y học từ ngài sao?"
Cả ngày không có việc gì liền muốn nghe lời khen, tùy thời tùy chỗ đều phải có người dỗ, Đoạn Trình Uyên làm ba ba cũng không dễ dàng gì.
Có điều theo lời của Lăng Sơ Nam, thì đây là đang rèn luyện cho Đoạn Trình Uyên. 098 còn đang định phản bác lại, nhưng nhìn thấy bộ dáng kẻ muốn cho người muốn nhận của hai người, nó liền trở nên trầm mặc xuống.
"Bảo bối muốn về nước không?"
Đoạn Trình Uyên đột nhiên hỏi.
Lăng Sơ Nam có chút kỳ quái vì sao y lại đưa ra lời đề nghị này, có điều nhớ đến nhiệm vụ sẽ phát sinh ở trong nước, liền gật gật đầu.
"Muốn."
Ba ngày sau, Đoạn Trình Uyên ôm Lăng Sơ Nam vẫn còn đang ngủ từ lúc lên máy bay đến giờ, bước xuống sân bay tại thủ đô Hoa Quốc.
Lúc Lăng Sơ Nam tỉnh dậy trời đã sập tối.
"098, ta cảm thấy nếu như còn ngủ như vậy, nhiệm vụ sẽ không có cách nào làm."
"Không sao đâu ký chủ, hiện tại còn cách thời gian cốt truyện bắt đầu đến 5 năm, ngài không cần phải gấp."
098 an ủi nói.
"Hiện tại cơ thể của ngài vẫn còn suy yếu, biết đâu qua mấy năm nữa lại tốt lên thì sao."
"098, ngươi đúng là một hệ thống tốt."
Lăng Sơ Nam cảm động nói.
"Ký chủ quá khen, 098 chỉ là đang căn cứ theo nhiệm vụ mà làm."
"Đúng rồi ký chủ!"
098 đột nhiên nói.
"Yêu cầu nhiệm vụ đã được truyền tải, ngài có muốn tiếp nhận không?"
"Được."
"Yêu cầu của nhiệm vụ bao gồm, một - chia rẽ nam nữ chính, hai - khiến nam chính trắng tay, ba - giúp chị gái có được hạnh phúc."
"Chị gái mà ngươi nói là Tiêu Nguyên Lâm?"
Cốt truyện nhân vật của cậu cũng chỉ có một người được xem là thân nhân duy nhất chính là Tiêu Nguyên Lâm mà thôi, cho nên mới có nhiệm vụ này đi.
"Ngươi có thể điều tra hiện tại cô ấy đang ở đâu không?"
"Cô ấy đang ở biệt thự." 098 trả lời.
Lăng Sơ Nam 'À' một tiếng, sau đó chống tay ngồi dậy.
"Chúng ta đến gặp cô ấy."
Nói như thế nào thì người ta cũng là con gái duy nhất bị thất lạc của Viên gia, đáng tiếc lại bị nữ chính cướp mất thân phận, cướp luôn anh trai, kết cục biến thành thê thê thảm thảm.
Đầu vẫn còn có chút mơ màng, Lăng Sơ Nam bò xuống giường, thiếu chút nữa đã nhũn chân ngã xuống đất.
"Đã bao lâu ta không tự đi đường rồi?"
"Ba ngày."
098 nói.
"Theo thống kê, một tháng này khoảng cách tự ngài bước đi chưa đến 1000 mét."
......Cậu thực sự bị dưỡng phế rồi.
Ba năm sau khi sự việc ngoài ý muốn đó xảy ra, cơ thể của Lăng Sơ Nam thường xuyên mắc phải một vài bệnh vặt, đi hai bước đã thấy mệt. Ban đầu Đoạn Trình Uyên còn muốn rèn luyện cơ thể cho Lăng Sơ Nam, nhưng lần đầu tiên để Lăng Sơ Nam ra ngoài đi dạo một vòng, lúc trở về đột nhiên phát sốt suốt ba ngày liền, kể từ đó Đoạn Trình Uyên không còn yêu cầu Lăng Sơ Nam rèn luyện cơ thể nữa. Thậm chí chỉ hận không thể thời thời khắc khắc ôm cậu theo bên cạnh, trực tiếp biến cậu thành con trai 'ba không' bị dưỡng thành. (Không gì thì mn tự nghĩ nha)
Có điều Lăng Sơ Nam rất thích thú, cho nên mới biến thành tình trạng hiện tại.
Lăng Sơ Nam ngồi lên bậc cầu thang, nhìn từng bậc cầu thang dài đằng đẳng trước mắt.
"Chân ta mỏi."
Sau khi nói xong liền thở dài.
"Sau này ta nhất định sẽ cố gắng đi nhiều hơn."
098:"......"
"Em trai nhỏ, em ngồi ở đây làm gì vậy?"
Lúc này một giọng nữ thanh thúy đầy sợ hãi vang lên sau lưng Lăng Sơ Nam.
-------
Chương 33