Chương 15
Edit : Miu
Đồng Hiểu Hiểu quả thực rất sốt ruột, cô ta kiếm khắp ngực Lăng Sơ Nam cũng không tìm ra được miếng ngọc bội kia.
"Không thể nào! Mình nhớ rõ ràng, kiếp trước cậu ta đeo nó ở ngực, chảng lẽ bây giờ cậu ta để ở nơi khác?"
Cô ta một bên sốt ruột, một bên ngày càng lần xuống dưới.
"Tuy rằng chỗ nào trên người ta cũng đều từng bị sờ qua, nhưng mà chưa bao giờ bị con gái sờ nha."
Lăng Sơ Nam oán giận một tiếng.
"Lực đạo của cô ta không thể nào nhẹ hon chút à?"
098 xúi giục nói :"Ngài có thể đứng dậy đấm cô ta một phát!"
"Không được! Ta phải đợi nam chủ đến anh hùng cứu mỹ nhân."
Ngữ khí của Lăng Sơ Nam có chút oán trách.
"Sao hắn còn chưa ra dẩy? Lúc ta đi ngang qua lều của hắn, hắn rõ đã tỉnh rồi, vừa nãy ta cũng nghe được có hai tiếng chân. Không lẽ, đã lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa nhìn ra được mặt thật của nữ chủ?"
Ngay sau đó Lăng Sơ Nam liền phát hiện, quần áo của cậu cư nhiên sắp bị lột ra hết.
"....Cô ta thật là quá đáng!"
Nhìn thân ảnh sắp chạy đến đây, 098 cười lạnh. "Ngài tự cầu phúc đi!"
Tần Hạo Nguyên không rõ cảm giác của mình đối với Lăng Sơ Nam là gì, từ phẫn nộ đến áy náy, sau đó lại trở nên phức tạp, cuối cùng chính là hiện tại cũng không biết là tâm tư gì, hắn giống như đã trải qua vô số lộ trình tâm lý, nhưng đổi lại chỉ là một hồi chê cười.
Lúc phát hiện Đồng Hiểu Hiểu động thủ với Lăng Sơ Nam, hắn không hề lập tức chạy ra ngăn cản, mà lúc này khi thấy Đồng Hiểu Hiểu chuẩn bị cởϊ qυầи áo của Lăng Sơ Nam, hắn liền biết bây giờ ra mặt đã chậm.
Bời vì có người còn nhanh hơn hắn một bước.
Tằng Vô Nhạc đen mặt, ngay cả dị năng cũng không cần dùng, trực tiếp đá một cái khiến Đồng Hiểu Hiểu văng ra xa.(Chậc chậc)
Nữ chủ ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu, cả thân mình đã đυ.ng phải vách đá cách đó không xa, lập tức ngất đi. Mà tảng đá đó lại chính là nơi Tần Hạo Nguyên ẩn nấp.
Đối mẳ với cặp mắt không chút độ ấm của Tằng Vô Nhạc, Tần Hạo Nguyên không khỏi run cầm cập, tâm tư muốn nhìn thấy cơ thể của Lăng Sơ Nam ban đầu lập tức tán đi phân nửa, hắn liếc mắt nhìn Đồng Hiểu Hiểu nằm trên mặt đất, bước lên khiêng cô ta rời đi.
Cảm thấy hai bàn tay nữ chủ vốn dĩ đang sờ tới sờ lui trên người mình đột nhiên biến mất, Lăng Sơ Nam còn không kịp thắc mắc, đã bị hơi thở vô cùng quen thuộc ôm vào trong ngực.
"098! Tại sao ngươi không nói cho ta biết đại thúc đến?"
Lăng Sơ Nam lập tức lên án, không phải là cậu sợ Tằng Vô Nhạc, mà người này vốn dĩ chính là một bình dấm di động a, cho nên thận của hắn quả thực có chút chống đỡ không nổi nếu bị phát hiện.
"Hệ thống đang chờ thời cơ a!"
Thanh âm của 098 không hề dao động, nhưng Lăng Sơ Nam lại nghe ra trong đó xen lẫn một tia vui sướиɠ khi người gặp họa.
"Bảo bối! Anh còn đang thắc mắc tại sao hôm nay em lãnh đạm với anh, thì ra là em muốn nhân lúc đem tối ra ngoài tìm phụ nữ!"
Thanh âm của Tằng Vô Nhạc vang lên bên tai, Lăng Sơ Nam nhịn không được rùng mình một cái, lập tức mở mắt ra ôm lấy cổ Tằng Vô Nhạc, hôn hôn lên mặt y, lộ ra nụ cười lấy lòng.
"Em chỉ là thấy cô ta suốt ngày đều nhìn em, giống như có ý đồ gì đó, cho nên muốn thử cô ta một chút thôi, em với cô ta không có gì cả."
"Không có gì là em sẽ tùy ý để cô ta đẩy ngã trên đất muốn làm gì thì làm sao?" Ánh mắt Tằng Vô Nhạc thâm trầm.
"Rõ ràng là cô ta đánh ngất em!"
Lăng Sơ Nam ôm gáy, tỏ vẻ đáng thương nói.
"Cô ta xuống tay rất là nặng đó, anh xem nè, nhất định là bầm tím ròi."
Quả thực là đã sưng lên một mảng, Tằng Vô Nhạc duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa gáy cậu.
"Lần sau không được như vậy nữa!"
Lăng Sơ Nam cho rằng đã tránh được một kiếp liên tục gật đầu, sau đó lập tức bị áp lên trên cỏ.
"Ngô ngô...."
Câu thực sự sắp hỏng thận a.
Vào hừng đông ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam được Tằng Vô Nhạc bế trở về lều trại, gương mặt xám như tro tàn, tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Tằng Vô Nhạc đem chăn đắp lên người cậu.
"Bảo bối! Đừng nóng giận, là anh sai rồi, có đói bụng không?"
Nói xong liền giơ cánh tay mình lên.
Lăng Sơ Nam liếc mắt nhìn Tằng Vô Nhạc một cái, xoay đầu không muốn để ý đên sy, ở trong lòng thở dài không biết lần nhứ bao nhiêu. "Ai!"
098 an ủi nói :"Ký chủ ngài không cần phải ủ rũ! Gía trị nghịch tập ở tối hôm qua đã tăng thêm 5% rồi đó!"
Lăng Sơ Nam :"Ai! Hệ thống! Ngươi không hiểu đâu!"
"Bất quá chỉ là tiểu trong quần thôi, có gì đâu mà mất mặt!" (:)))
"......"
Lời này của hệ thống khiến cho Lăng Sơ Nam có chút sợ hãi, cậu nhớ rõ ràng, ban đầu lúc bọn họ vừa mới hợp tác, 098 vẫn là một cái hệ thống thẹn thùng, làm sao lại nhanh chóng thay đổi như vậy chứ? (098: Mỗi ngày đều thấy cảnh tượng khiến lòng người chết lặng, hỏi xem nó có còn thẹn thùng không hả hả?)
"098! Có phải trình tự của ngươi thay đổi rồi không?"
"Đúng vậy! Vừa thay đổi không lâu!"
098 chuẩn mực đáp. "Vì để phục vụ càng tốt cho ký chủ, cho nên tui đã mở khóa rất nhiều chức năng mới."
"Vậy có bao gồm mấy chức năng....cấm thiếu nhi không?"
"Không bao gồm!" 098 lạnh lùng đáp.
"Ha hả." Lăng Sơ Nam cười lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục thở dài.
Sáng sớm ngày hôm nay, bọn thuộc hạ đột nhiên phát hiện, Tằng ngũ gia nguyên bản đối với Lăng thiếu đã là ngàn tùy trăm thuận, hôm nay quả thực chính là khom lưng cúi đầu, khi nói chuyện hay hành xử lại mang theo nồng nặc ý vị lấy lòng.
Mà vốn dĩ, Lăng Sơ Nam thích dính lấy Tằng Vô Nhạc nay lại vô cùng lãnh đạm, đối với y tràn đầy lạnh nhạt.
Mọi người đều một bụng không hiểu được quan sát cả buổi sáng, rốt cuộc được đại quản gia Viên Võ gõ cho bừng tỉnh đại ngộ, khẳng định là Tằng ngũ gia bọn họ đã chọc Lăng thiếu không vui.
"Không ngờ rằng Ngũ gia thế nhưng lại sợ vợ a!"
Một ông chú râu ria xuồm xoàm xé bao dưa muối bỏ một nửa vào chén cháo của mình nói.
"Suỵt! Nhỏ giọng một chút!"
Một người khác đoạt lấy nửa bịch dưa muối còn lại trong tay râu ria, nâng cầm chỉ về phía Tằng Vô Nhạc đang đút cơm cho Lăng Sơ Nam bên kia.
"Ông đừng có nói bậy nha, nếu về sau tôi mà có được người vợ vừa đẹp lại vừa có thực lực như Lăng thiếu, tôi cũng nguyện ý làm một thê nô."
"Xùy! Thôi đi! Chú xem chú là cái dạng gì đã."
Người đàn ông vạm vỡ đứng cạnh chen vào nói, sau đó nhanh tay gắp một miếng dưa muối của hắn đưa vào chén mình, kết quả hai người liền nháo lên.
Lăng Sơ Nam ngăn Tằng Vô Nhạc đưa thức ăn tiếp cho mình, đứng dậy trở về xe.
"098! Sao lại không nhìn thấy nam chủ nữ chủ?"
"Ngày hôm qua nữ chủ bị Tằng Vô Nhạc đánh đến nửa sống nửa chết, cho dù có được dị năng chữa trị, phỏng chừng cũng phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. Còn nam chủ giống như đã bị đả kích, lập tức liền chia tay nữ chủ a."
098 lại nói. "Ký chủ! Tằng Vô Nhạc đuổi theo!"
"Ta biết rồi!" Lăng Sơ Nam mở cửa xe sau đó đi lên.
Nữ chủ được nâng trở về xe, không ai biết vì sao cô ta lại đột nhiên bị thương nặng như vậy, bất quá Tằng Vô Nhạc cũng chưa nói bỏ lại cô ta, cho nên mọi người vẫn không có hành động gì, vẫn để cho cô ta ở lại trên xe như trước. Còn về việc xóc nảy trên đường đi có khiến vết thương của cô ta nặng thêm hay không, cũng không nằm trong phạm vi suy xét của bọn họ.
Lăng Sơ Nam sau khi ăn no nê liền tha thứ cho Tằng Vô Nhạc, cậu nghĩ kĩ rồi, việc của tối hôm qua, ngoại trừ Tằng Vô Nhạc và 098 cũng không có ai biết, bọn họ đương nhiên sẽ không nói việc này ra ngoài, huống chi cũng không có gì quan trọng hơn đồ ăn nha, đặc biệt là đồ ăn ngon giống như Tằng Vô Nhạc.
Bất quá, lúc lên xe, Viên Võ bị mùi máu tươi nồng nặc khiến cho sợ ngây người, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy Tằng Vô Nhạc mình đầy máu tươi và Lăng Sơ Nam còn dính vệt máu trên khóe miệng, hắn liền trợn mắt há mồm.
"Lăng...Lăng thiếu? Ngũ gia?"
"Không có việc gì! Ngươi coi như chưa từng thấy gì cả.:
Tằng Vô Nhạc duỗi tay lau lau khóe miệng của Lăng Sơ Nam, ánh mắt đầy lạnh nhạt nhìn về phía Viên Võ.
"Có hiểu không?"
"Vâng Ngũ gia!"
Viên Võ nhìn Lăng Sơ Nam hướng về phía mình nở một nụ cười, liền cứng đờ đáp lại, sau đó run rẩy tra chìa khóa xe xoay xoay vài lần mới khởi động được xe.
Hằn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mỗi lần Tô Hổ, cũng chính là vị bảo tiêu ca ca lúc trước, mỗi lần nghe hắn nói Ngũ gia và Lăng thiếu ở trong xe nhốt hắn ở phía ngoài, lại trưng ra vẻ mặt cổ quái như vậy.
Thì ra ngoại trừ ba ba ba, còn có thể...ăn cơm a.
Làm thuộc hạ của Tằng Vô Nhạc lâu như vậy, Viên Võ tự nhiên biết được thể chất đặc thù của y, miệng vết thương hồi phục vô cùng nhanh, nhưng mà sao Ngũ gia lại có thể đem mình trở thành đồ ăn a????
Viên Võ xoay đầu nhìn vẻ mặt đầy ôn nhu của lão đại, hắn lập tức nuốt xuống lời khuyên nhủ sắp đến miệng.
Sau khi dừng lại nghỉ ngơi, hắn lập tức chạy đến tìm bảo tiêu tiểu Hổ.
"Tô Hổ! Có phải cậu đã sớm biết chuyện của Lăng thiếu và Ngũ gia hay không?"
"Chuyện gì?"
Tô Hor vẻ mặt đầy nghi hoặc, ngón tay hắn có chút cứng đờ gãi gãi cái ót.
"Anh Võ! Anh biết được chuyện gì à?"
"Lăng thiếu không có nhiễm virus tang thi đúng không?" Viên Võ có chút khẩn trương hỏi.
Nghe vậy Tô Hổ liền có chút thả lỏng.
"Không có! Sao lại có thể. Lăng thiếu vẫn bình thường a."
Hắn dừng lại một chút sau đó đè thấp giọng nói.
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lăng thiếu...khụ, cắn Ngũ gia là trước khi mạt thế đến cơ, khi đó còn chưa có virus tang thi."
"Vậy thì tại sao lại thế nhỉ?
Làm sao lại có người có sở thích cắn người khác chứ?
Tô Hổ kề sát vào tai Viên Võ, vẻ mặt đầy thần bí nói.
"Tôi cảm thấy Lăng thiếu..." Hắn chỉ chỉ vào đầu của mình. "Khả năng có vấn đề ở đây." Ngũ gia hơn phân nửa cũng có vấn đề a.
098 đang nghe lén hai người nói chuyện lập tức đi thông báo lại.
"Ký chủ! Tô bảo tiêu nói ngài đầu óc có vấn đề."
Lăng Sơ Nam nhướng mày, lạnh nhạt nói. "À!"
Viên Võ cuối cùng quyết đỉnh mặc kệ chuyện này, dù sao thì Tằng Vô Nhạc cũng nguyện ý để cho Lăng Sơ Nam cắn.... Ngũ gia thấy vui là được.
Nửa tháng sau, đoàn xe sóng êm gió lặng đến bên ngoài thủ đô.
-----------
Editor:
Ahahaha ha ha..... Xin chào!