Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 11

Chương 11

Tác giả : Tòng Lai Bất Vấn

Edit : Miu (Yu)

"Con tang thi này có dị năng hệ Mộc, mong ký chủ cẩn thận đối phó." 098 tiếp tục nói

Tằng Vô Nhạc phản ứng rất nhanh, ngay sau khi tiếng xé gió vừa vang lên, lập tức đem Lăng Sơ Nam ôm vào ngực mình, né sang một bên, cùng lúc đó, một cổ điện lưu hướng về phía bóng đen đánh tới.

Thế nhưng con tang thi cấp ba kia động tác cực nhanh, dễ dàng né tránh được công kích của Tằng Vô Nhạc, hơn nữa dường như nó không hề có tính toán sẽ tấn công hai người, mà phương hướng của nó là  nhằm vào đám thuộc hạ trước mặt mới đi được không bao xa.

Bọn thuộc hạ tâm bất cam tình bất nguyện rời đi đột nhiên lại phát hiện dưới chân mình có vô số dây mây từ mặt đất dâng lên, đem hai chân của bọn họ trói lại chặt chẽ tại chỗ, trong đó một vài người đi ở đằng sau ngay cả một chữ cũng chưa kịp nói đã bị dây mây mạnh mẽ đâm lủng đầu.

Tinh hạch của dị năng giả cấp một chỉ nhỏ bằng hạt đậu Hà Lan, bất quá con tang thi này đương nhiên cũng sẽ không chê ít.

Nhìn đồng đội chết thảm thương, cho dù là bọn thuộc hạ phần lớn đều là trai tráng cao to, cũng nhịn không được có chút run rẩy. Mấy người kia đều là dị năng giả, thế nhưng lại dễ dàng bị gϊếŧ chết như vậy.

Bất quá cũng may, trong thời gian này mọi người đều đã phối hợp vô cùng ăn ý, sau khi bị tổn thất vài người, lập tức liền nhanh chóng xây thành một phòng tuyến, miễn cưỡng ngăn chặn lại được tấn công kế tiếp của tang thi cấp ba. Có điều, khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là, con tang thi này thế nhưng lại không sợ súng, viên đạn của họ căn bản không thể làm bị thương nó.

Chỉ ngay trong chớp mắt, dây leo ở dưới chân bọn họ kịch liệt tăng trưởng, thậm chí giam cầm lại cánh tay của bọn họ.

Con tang thi cấp ba kia là một phụ nữ, tóc đen mắt đỏ, trên người không có bất kỳ chỗ nào hư thối, sắc mặt có chút trắng xanh, diện mạo trông có vẻ thanh tú. Bất quá, khóe miệng nó còn dính một vài vết máu của mấy dị năng giả vừa rồi, nên bộ dáng có vẻ làm cho người ta sợ hãi.

Tang thi phát công kích không trúng, lập tức dùng tốc độ cực nhanh đi về phía mọi người.

Xong rồi.

Tuyệt vọng lập tức lan tràn trong lòng mọi người.

Chính vào lúc này, mấy người đứng ở phía trước mang theo vẻ mặt tuyệt vọng đột nhiên cảm nhận được một trận hàn khí thấu xương, nháy mắt thấy được một bức tường băng dày chắn trước mặt mình. Móng vuốt của tang thi và tường băng va chạm phát ra một âm thanh cọ xát chói tai, chấn động đến nỗi khiến màng tai mọi người đau đớn. (Đọc thôi đã ê răng)

Đồng thời, một đạo lưu điện nhanh chóng đánh lên người con tang thi nữ, khiến động tác của nó đình trệ trong nháy mắt, lập tức có vô số đạo băng nhận từ bốn phương tám hướng tấn công vào con tang thi.

Tang thi tránh né không kịp, tuy nhận hết công kích nhưng trên người của nó ngoài quần áo bị tổn hại cũng chỉ có thêm vài vết thương. Nó tru lên một tiếng dài, đôi mắt màu đỏ tươi trừng trừng nhìn vào Lăng Sơ Nam, cùng lúc này, vô số đạo dây đằng vươn lên từ dưới chân của Lăng Sơ Nam và Tằng Vô Nhạc.

Hai người liếc nhìn nhau, đầy ăn ý mà phân ra hai hướng khác nhau tránh né phạm vi công kích của dây đằng, vừa thoát khỏi nguy hiểm, một đạo điện lưu nhanh như cắt đánh về phía tang thi nữ, giống như lúc nãy khiến cho động tác của nó trình trệ trong giây lát, mà lúc này Lăng Sơ Nam liền động.

Không phải là tấn công bằng băng nhận bình thường, cậu lấy một loại tốc độ quỷ dị vòng tới sau lưng tang thi nữ, trong tay không biết khi nào xuất hiện một đao băng, chỉ nghe phụt một tiếng, đao băng trong tay cậu đã hoàn toàn đâm xuyên qua lưng của con tang thi.

Hành động của con tang thi nữ hoàn toàn đình chỉ, trong cổ họng nó phát ra một tiếng kêu rên rất nhỏ, sau đó lập tức im bặt.

Lăng Sơ Nam rút tay lại, tùy ý để nó ngã xuống đất, kế tiếp liền nghe một tiếng phanh, con tang thi nữ mới vừa rồi tuy còn có chút chật vật nhưng cơ thể vẫn hoàn chỉnh đột nhiên vỡ nát từng mảnh.

Vừa nhìn kỹ, liền có thể phát hiện cơ thể của nó đều đã bị đóng băng.

098 : "... Ký chủ! Sao ngài lại có thể làm được như vậy? Không phải dị năng băng hệ chỉ có tác dụng ngoại lực thôi sao?"

"Có lẽ là do ta có thiên phú dị bẩm :3."

Lăng Sơ Nam vỗ vỗ bàn tay, vẻ mặt nhẹ nhàng nói.

"....."

"Được rồi! Lúc nãy ngươi không thấy được đợt tấn công đầu tiên của ta đã đem dị năng truyền vào cơ thể củanó sao? Trôi qua mấy chục giây liền gần như đã đem nội tạng của nó đông cứng, sau đó từ từ đem chúng đánh nát. Bất quá nó là tang thi, cho nên dù nội tạng có tổn thương cũng không ảnh hưởng gì đến tánh mạng của nó, cho nên ta liền lần nữa đem dị năng đưa vào cơ thể nó."

098 lại hỏi : "Bên ngoài cơ thể nó không hề bị thương, vậy tại sao lại vỡ vụn?"

"Thể chất của ta là cấp A."

Tay không đập vỡ một tảng đá lớn cũng không thành vấn đề, huống chi là một khối băng lạnh lẽo chứ? Lăng Sơ Nam hơi hơi thở dài.

"098! Ngươi đúng là một lão hệ thống."

Ngụ ý chính là chỉ số thông minh đã bị lão hóa.

Nghe ra ngụ ý trong lời nói của Lăng Sơ Nam, 098 không thèm lên tiếng nữa.

Chiến đấu kết thúc, Tằng Vô Nhạc nhanh chóng đi đến trước mặt Lăng Sơ Nam.

"Bảo bối! Em không sao chứ?"

Lăng Sơ Nam hương y lộ ra một nụ cười.

"Em không sao."

Tằng Vô Nhạc vẫn là không yên tâm đem Lăng Sơ Nam kiểm tra toàn bộ một lần, sau đó y mới duỗi tay ôm lấy Lăng Sơ Nam, cùng cậu trao một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng sâu sắc nhiệt liệt nồng đậm, tiếp theo dùng thanh âm trầm thấp nói.

"Bảo bối! Em thật giỏi!"

Nghe được thanh âm từ tính bên tai, hai chân của Lăng Sơ Nam có chút nhũn ra, nếu không phải ở đây còn có người khác, cậu thực sự muốn cùng Tằng Vô Nhạc ngay tại chỗ làm một phát.

Đám thuộc hạ bị lão đại của mình bỏ qua một bên rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, sau đó ánh mắt của họ nhìn về phía thiếu đang đang được Tằng Vô Nhạc ôm vào ngực trở nên thay đổi.

Bọn họ có nhiều người như vậy mà không có cách nào để đánh lại con tang thi cao cấp kia, nhưng nó lại bị Lăng Sơ Nam dễ dàng giải quyết. Cho dù bây giờ chỉ mới bắt đầu mạt thế không lâu, bọn họ đối với dị năng cũng không mấy hiểu rõ, nhưng lấy bộ dáng vừa rồi của con tang thi kia cũng đủ để họ biết được nó không hề đơn giản, thậm chí là đã sinh ra trí tuệ. Nhưng mà bọn họ thấy được gì, Lăng Sơ Nam một mình hạ gục nó chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Sau đó họ lại nhìn về phía xác tang thi đã bị vỡ vụn trên đất, tất cả đều không hẹn mà cùng nghiêm túc suy nghĩ lại những hành động và thái độ trước đây của mình đối với Lăng Sơ Nam, lập tức liền cảm nhận được một cổ hàn ý dâng lên.

Lỡ như chị dâu ghi hận bọn họ thì làm thế nào giờ?

Trong suốt đoạn đường kế tiếp, đãi ngộ của Lăng Sơ Nam được chuyển biến 180 độ, cơ hồ những thuộc hạ nhìn thấy cậu đều cung kính kêu cậu một tiếng Lăng thiếu, đặc biệt là có một lần, một người thuộc hạ vô tình nhìn thấy hình ảnh Lăng Sơ Nam đang 'mần thịt' Tằng Vô Nhạc, tất cả mọi người trong đội ngũ lập tức đem Lăng Sơ Nam nhìn bằng một ánh mắt như nhau.

Thật sự là vừa sợ lại vừa kính.

Sợ chính là Lăng Sơ Nam quả thực quá hung tàn, ngay cả Tằng ngũ gia cũng dám cắn, cũng không biết khi nào sẽ nhào đến căn bọn họ một ngụm, dù sao thì không phải ai cũng có được năng lực hồi phục nghịch thiên như Tằng ngũ gia.

Còn kính chính là thực lực cường đại của Lăng Sơ Nam, ngoại trừ dị năng băng hệ lúc trước, thì trong một lần đoàn người bị một cục đá lớn ngăn cản ở trên đường, hai dị năng giả hệ lực lượng đều không thể nhích nổi nó nhưng Lăng Sơ Nam lại nhẹ nhàng dùng chân đá văng ra, lỡ như một kích đó đá trúng người mình thì sao.... Như vậy bọn họ làm sao còn dám không cung kính Lăng Sơ Nam đây?

Trải qua hành trình dài một tháng, ban đầu đội ngũ gồm 20 chiếc xe, gần 80 người bây giờ lại chỉ còn trên dưới 50 người, trên mặt của mọi người đều hiện lên vẻ mệt mỏi.

Viên Võ nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe, khoảng chừng một phút đồng hồ, cửa sổ xe mới chậm rãi hạ xuống, loáng thoáng có thể thấy được Lăng Sơ Nam đang nằm trong ngực Tằng Vô Nhạc, hai mắt của hắn nhìn thẳng về trước, thanh âm cung kính nói.

"Ngũ gia! Lăng thiếu, đã nghỉ ngơi hai tiếng rồi, khi nào chúng ta sẽ xuất phát ạ?"

"Nửa tiếng nửa."

Thanh âm của Tằng Vô Nhạc có chút khàn khàn.

"Vâng."

Nhìn cửa sổ xe lần nữa được đóng lại, Viên Võ chậm rãi xoay người đi về phía xe của mình, đột nhiên bước chân của hắn chậm một nhịp, hình như không đúng lắm.

Vừa rồi tư thế của Lăng thiếu lúc ngồi trên người ngũ gia.... Lại nhớ đến gương mặt đỏ ửng của Lăng Sơ Nam và thanh âm của Tằng Vô Nhạc, trong lòng Viên Võ lập tức nổi trống, có điều hắn lập tức trấn định có gắng tiếp tục đi, lại không cẩn thận chân này vướng phải chân kia.

"Anh Võ anh không sao chứ?"

Một thanh niên bên cạnh gương mặt hàm hậu lo lắng hỏi.

"Mặt của anh sao lại đỏ như vậy? Không phải là sốt đấy chứ?"

Thấy Viên Võ đã rời đi, Lăng Sơ Nam nhẹ nhàng cắn cắn hầu kết của Tằng Vô Nhạc.

"Nửa tiếng sao? Anh cũng nhanh quá rồi."

Tằng Vô Nhạc không trả lời, chỉ hung hăng đem nơi nào đó đang kết hợp của hai người đỉnh mạnh, sau đó liếʍ liếʍ vành tai của Lăng Sơ Nam.

"Bảo bối! Chúng ta đợi xem ai so với anh nhanh hơn hửm?"

Nửa tiếng sau, đoàn xe đúng giờ xuất phát, tài xế nhỏ trở về lái xe nhìn thấy Lăng Sơ Nam đã ngủ mất liền hỏi.

"Ngũ gia! Lăng thiếu không sao chứ?"

Rõ ràng đã nghỉ ngơi hơn hai tiếng đồng hồ, sao Lăng thiếu lại trông có vẻ mệt mỏi như vậy?

"Không có gì, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."

Tằng Vô Nhạc đem Lăng Sơ Nam ôm ôm vào trong ngực mình.

098 chứng kiến hết mọi việc tỏ vẻ -------- hô hô tự làm bậy không thể sống.

Cười nhạo lão công của mình không được thì sẽ gặp báo ứng thôi.

Lúc Lăng Sơ Nam tỉnh lại phát hiện mình đang ở trên giường, đã lâu không tiếp xúc với khăn trải giường, cậu nhịn không được lại lăn lăn hai ba vòng.

"098! Tằng Vô Nhạc đâu rồi?"

"Y đang ở dưới lầu bàn bạc về lộ trình tiếp theo với thuộc hạ rồi."

098 đáp.

"Nơi này là Cảnh Dương thôn, trong cốt truyện, đội ngũ của nam nữ chính sẽ đi ngang qua nơi này, theo thời gian hiện tại có lẽ ngay buổi tối hôm nay họ sẽ đến."

"Cấp bậc dị năng của hai người họ cao hay thấp?"

"Cấp 1 đỉnh phong, ngài còn có thể thắng được."

"Ta theo chủ nghĩa hòa bình, đương nhiên không ủng hộ hành vi đánh nhau."

"Số cà."

Thanh âm của 098 đầy lạnh nhạt, không biết người đã trùm bao tải đánh nam nữ chính là ai?

Bất quá nam chủ quả thực là một cái nan đề, Lăng Sơ Nam thở dài, còn thêm nữ chủ trọng sinh biết được không gian tồn tại lúc nào cũng muốn gϊếŧ cậu nữa, không biết từ khi nào hai người họ lại thông đồng với nhau.

Tằng Vô Nhạc vừa mở cửa liền thấy Lăng Sơ Nam đem mình quấn thành một cục, bộ dáng đang nhíu mi trầm tư, ánh mắt y không khỏi hiện lên ý cười, lập tức duỗi tay đem cả người ờilẫn chăn ôm vào trong ngực mình.

"Bảo bối đang suy nghĩ cái gì hửm?"

"Em đang nghĩ đến những bạn học cũ của em, không biết bọn họ bây giờ thế nào rồi."

Lăng Sơ Nam thở dài.

Ánh mắt của Tằng Vô Nhạc hơi hơi tối lại, thanh âm vẫn như cũ bất biến.

"Bảo bối nghĩ đến ngườiời bạn học nào?"

"Anh cũng đã gặp qua cậu ấyấy rồi, lúc trước anh còn đưa cậu ấyấy đến phòng y tế nữa."

Lăng Sơ Nam mím môi, giữa mày hiện lên vẻ trầm trọng.

"Còn một bạn nữ nữa, em vẫn còn nhớ trước khi em xin nghỉ cậu ấy đã tỏ tình với em."

Xem nhẹ gương mặt càng ngày càng tối sầm của Tằng Vô Nhạc, Lăng Sơ Nam lại thở dài.

"Không biết bọn họ hiện tại có ổn không."

"Không có việệc gì đâu bảo bối, cát nhân tựự có thiên tướng, bọn họ nhất định đều rất ổn."

Tằng Vô Nhạc sờ sờ đầu của Lăng Sơ Nam.

"Vậy đi, em nói cho anh nghe tên của hai người họ, có gì anh giúp em hỏi thăm có được không?"

"Được."

Lăng Sơ Nam không hề nghi ngờ y, dễ dàng nói ra hai cái tên.

"Tần Hạo Nguyên và Đồng Hiểu Hiểu."

"Được rồi."

Tằng Vô Nhạc cúi đầu hôn hôn khóe môi của Lăng Sơ Nam.

"Anh đi ra ngoài giải quyết một chút chuyện, bảo bối ngủ thêm một lát đi."

"098! Chiêu mượn đao gϊếŧ người này của ta có hay không? Hô hô."

"Ký chủ! Ngài làm như vậy là không đúng, ngài không phái hiện lúc ngài nói ra hai cái tên kia, gương mặt của Tằng Vô Nhạc có bao nhiêu đen, lỡ như Tằng Vô Nhạc đem nam chủ và nữ chủ gϊếŧ chết thì làm sao bây giờ?"

"Yên tâm đi."

Lăng Sơ Nam ôm chăn ngáp một cái.

"Sẽ không gϊếŧ chết đâu."

Đồng Hiểu Hiểu và Tần Hạo Nguyên lúc này xem như vô cùng hăng hái, một đường thu nạp không ít thuộc hạ, một hàng mười mấy người đi về phía Bắc, sau đó bọn họ dừng lại ở một thôn trang nhỏ, may mắn chính là, nơi này dường như đã được dọn sạch tang thi.

Bọn họ thậm chí còn thấy được người sống ở đây!

-----

Editor :

Chính xác thì mình không có một chút thời gian rảnh nào luôn ;-; mọi người đợi bộ này chắc không ít, đợi mình làm xong đống dl vô thời hạn mình sẽ tiếp tục ra chương cho mn. Thành thật tạ lỗi.