Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 78

Hai người đồng thời mở miệng rồi lại đồng thời đột nhiên im bặt.

Cuộc nói chuyện phiếm giữa hai mẹ con nháy mắt rơi vào yên tĩnh.

Đã đến thời khắc quyết tâm nói ra lời rồi, Trì Gia cảm giác mình cũng không có lo lắng quá như trong tưởng tượng.

Nếu cái ngưỡng cửa này nàng không thể vượt qua thì mãi mãi nó là cái gai đâm vào lòng nàng.

Chuyện này, nàng có thể lựa chọn tiếp tục trốn tránh nhưng nhất định sẽ không thoải mái.

“Mẹ, mẹ muốn nói chuyện gì?” Trì Gia cười hỏi, nàng đẩy cơ hội nói trước cho Trì Lệ Thư.

“Con bây giờ cũng lớn rồi, có chuyện này, mẹ cảm thấy mẹ vẫn không nên gạt con.”

"A?" Trì Gia đột nhiên thấy vẻ mặt Trì Lệ Thư nghiêm túc.

Trì Lệ Thư suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chậm rãi nói: “Mẹ chỉ có một mình con là con gái bảo bối, có một số chuyện, mẹ thật sự hy vọng con… có thể hiểu cho mẹ.”

Có một số chuyện? Trì Gia đại khái đoán được chuyện mà mẹ nàng muốn nói liên quan đến chuyện tái hôn, nhưng đây là lần đầu tiên Trì Lệ Thư nghiêm túc nói chuyện như vậy, ngược lại làm cho Trì Gia cảm thấy nghi ngờ, nhưng từ trước tới nay, nàng vẫn luôn ủng hộ Trì Lệ Thư tái hôn: “Chuyện gì ạ?”

Đã lâu rồi Trì Lệ Thư cũng chưa bao giờ tâm sự chuyện tình cảm của mình với Trì Gia, đó là do bà ấy không biết mình có nên nói ra hay không, mà nếu nói ra lại sợ con gái mình không thể hiểu cho mình được.

Sau nhiều lần thăm dò, cuối cùng bà ấy vẫn quyết định nói ra miệng, thứ nhất là không muốn con gái lo lắng cho chuyện tình cảm của mình, thứ hai, chuyện này cũng không thể giấu diếm mãi được.

“Con có biết tại sao mẹ không thể tái hôn không?”

Bà ấy vừa nói lời này xong, trong lòng Trì Gia lại cảm thấy áy náy, ánh mắt nàng chợt hoảng hốt, "Bởi vì con sao..."

Trì Lệ Thư lắc đầu: “Mẹ đã nói con đừng suy nghĩ như vậy.”

“Con biết, nếu không phải bởi vì con, mẹ không cần phải làm việc vất vả như vậy, nếu không phải vì con… Mẹ đã sớm tìm được người bạn đời thích hợp.” Trì Gia ủ rũ nói, nàng biết mẹ nàng một mình nuôi nàng vất vả như thế nào, cho nên bất kể làm chuyện gì, nàng đều không muốn làm tổn thương bà ấy.

Nhưng mà chuyện công khai xu hướng tìиɧ ɖu͙© này.

Trong chuyện này, cả hai đều là người mà nàng không muốn làm tổn thương.

“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, mẹ không phải bởi vì con.” Trước kia khi Trì Gia còn nhỏ, đúng là bà ấy một lòng một dạ chỉ quan tâm chăm sóc cho con gái, nhưng khi Trì Gia lớn hơn hiểu chuyện hơn, bà ấy cũng không cần bận tâm nhiều như vậy nữa.

“Vậy tại sao mẹ không tìm một người để bầu bạn bên cạnh, con so với bất kỳ ai vẫn luôn hy vọng mẹ được hạnh phúc.

Con lại không thể thời thời khắc khắc ở bên mẹ được...”

“Mẹ cũng có cuộc sống riêng của mẹ, lúc nào cần con thời thời khắc khắc ở bên chứ?” Trì Lệ Thư thoải mái cười nói với Trì Gia.

Từ trước đến giờ, bà ấy ngược lại chưa từng đặt áp lực trưởng thành lên Trì Gia, cũng chưa từng hy vọng Trì Gia phải chăm sóc ngược lại mình, bà ấy chỉ muốn Trì Gia giống như bao đứa trẻ khác, có thể muốn làm cái gì thì làm cái đấy.

Mặc dù Trì Lệ Thư nói như vậy, nhưng trong lòng Trì Gia vẫn băn khoăn, vòng tới vòng lui, cuối cùng lại quay lại vấn đề ban đầu: “Vậy tại sao mẹ không chịu tái hôn?”

Hai người ngồi cách bàn ăn nhìn nhau, cơm trong bát vẫn còn ấm nóng, nhưng không ai muốn ăn nữa.

“Mẹ và dì Dương của con đã ở bên nhau nhiều năm rồi.” Trì Lệ Thư nói ra nguyên nhân, lời nói nhẹ nhàng, trên mặt còn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Có lẽ bất kỳ người nào cũng không thể tưởng tượng được để có thể thoải mái nói ra một câu như thế, bà ấy phải cần nhiều dũng khí đến nhường nào.

Thính lực của Trì Gia rất tốt, Trì Lệ Thư cũng nói rất rõ ràng, nhưng qua một lúc lâu, Trì Gia cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi lỗ tai mình có phải đã nghe lầm hay không, hoặc là ý tứ trong lời nói của mẹ nàng cũng không phải ý hiểu của nàng.

"Từ từ…" Trì Gia gian nan nói: "Mẹ, mẹ vừa nói cái gì?!"

“Mẹ và dì Dương của con ở bên nhau.” Trì Lệ Thư lặp lại một lần nữa.

Trì Lệ Thư lại nhấn mạnh một lần nữa, lần này đã đủ rõ ràng rồi.

Trì Gia trợn tròn mắt, lúc này nàng không biết tâm trạng của mình như thế nào, tình huống hiện giờ là nàng chuẩn bị công khai xu hướng tìиɧ ɖu͙© với mẹ nàng, nhưng mẹ nàng lại công khai trước nàng đúng không?

Chuyện này…

Trì Gia mất vài giây mới có thể tiêu hóa được hết tin tức đột ngột này.

"Gia Gia?"

Trì Gia ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trì Lệ Thư, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được, nàng xoa xoa gáy mình, vẻ mặt không được tự nhiên hỏi: “Mẹ và dì Dương… là từ khi nào?”

“Lúc con vừa lên đại học." Thấy Trì Gia bình tĩnh như vậy, Trì Lệ Thư mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng bà ấy sao có thể nghĩ được đây cũng là chuyện Trì Gia muốn nói với bà ấy.

Trì Gia tính toán trong lòng, đúng là nhiều năm rồi, nàng chỉ biết mẹ nàng và dì Dương có quan hệ rất tốt, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng hoài nghi về chuyện kia, hiện tại cẩn thận nghĩ lại một chút, cũng khó trách mấy năm nay chuyện tình cảm của mẹ nàng vẫn luôn yên lặng không có động tĩnh, hóa ra mẹ nàng đã sớm yêu đương rồi.

“Với tuổi của mẹ bây giờ, mẹ rất tỉnh táo, lý trí và biết mình đang làm gì, hiện tại mẹ rất hạnh phúc.” Trì Lệ Thư lấy lại giọng điệu bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Cho nên, mẹ hy vọng con có thể hiểu cho mẹ và dì Dương.”

“Con đương nhiên có thể hiểu được.” Trì Gia trả lời với tốc độ cực nhanh.

Nếu là trước kia, có lẽ nàng không thể hiểu được nhưng hiện tại, nàng có thể hiểu được cảm giác của mẹ nàng lại càng hiểu được trong lòng mẹ nàng khát vọng được người thân của mình hiểu và chúc phúc đến nhường nào.

Năng lực tiếp nhận của Trì Gia vượt ngoài mong muốn của Trì Lệ Thư làm cho bà ấy phải kinh ngạc: “Mẹ đáng lẽ phải nói với con sớm hơn, nhưng lúc trước mẹ lo lắng con không thể tiếp nhận được chuyện này.”

“Con chỉ hơi bất ngờ, không nghĩ tới mẹ và dì Dương…” Trì Gia nói đến đây lại nghĩ tới chuyện của mình và Cảnh Nhuế thì nhịn không được mỉm cười.

"Làm sao vậy?"

“Chuyện tình cảm của mẹ đã giải quyết xong rồi, con rất vui vẻ.” Trì Gia cười, đáy lòng cảm động, nói: “Mẹ, thật ra chỉ cần mẹ hạnh phúc là được, mẹ nên nói sớm cho con biết, làm con vẫn luôn lo lắng cho mẹ.”

“Lúc này con đã yên tâm được chưa?"

“Mẹ và dì Tiểu Dương ở bên nhau là con yên tâm rồi, dì ấy đối với mẹ như thế nào, con đều biết.” Trì Gia nhớ lại bữa cơm ngày hôm qua, đột nhiên phát hiện ra, lúc đó mẹ nàng cười rất ngọt ngào, rõ ràng là do được ở bên cạnh người mà mình yêu thương, càng nghĩ Trì Gia lại càng không nhịn được cong khóe miệng: “Bà Trì, mẹ che giấu quá tốt, nhiều năm như vậy cũng không nói cho con biết!”

“Được rồi, là mẹ không đúng, không nên gạt con gái bảo bối của mẹ.”

“Chẳng phải con sẽ có thêm một người mẹ nữa hay sao?”

Trì Lệ Thư nghe xong thì cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Thấy Trì Lệ Thư cười ngọt ngào hạnh phúc như vậy, đáy lòng Trì Gia cũng cảm thấy vui vẻ thay cho bà ấy.

“Đúng rồi, vừa rồi con muốn nói gì với mẹ thế?”

“Con…” Trì Gia mím môi sờ sờ trán, bắt đầu không biết nói từ đâu nhưng nàng có thể xác định được là, mẹ nàng nhất định sẽ hiểu cho tình cảm của nàng và Cảnh Nhuế, Trì Gia do dự một lát, lại hỏi thử Trì Lệ Thư: “Mẹ, mẹ cảm thấy Cảnh Nhuế như thế nào?”

“Nhuế Nhuế sao? Con bé rất tốt, vừa xinh đẹp lại có khí chất.”

Trì Gia mừng thầm, quả nhiên mẹ nàng rất hài lòng đối với Cảnh Nhuế, nàng lại tiếp tục dò hỏi: “Mẹ, mẹ có thích chị ấy không?”

Đột nhiên chuyển đề tài đến Cảnh Nhuế, Trì Lệ Thư nhìn vẻ mặt Trì Gia mà đọc ra một ý khác, hơn nữa cuộc gọi sáng nay bà ấy cũng nhìn ra dấu vết rõ ràng, bao gồm cả thái độ của Trì Gia đối với chuyện của bà ấy…

Rất khó để không nghi ngờ được.

Trì Gia được một tấc lại muốn tiến thêm một bước: “Con để chị ấy làm con gái của mẹ có được không?”

Ý ngầm đã rõ ràng như thế.

“Con và con bé…” Chuyện này đối với Trì Lệ Thư mà nói, không khác gì phản ứng bất ngờ không kịp đề phòng của Trì Gia lúc nãy.

“Con… Từ trước đến giờ con cũng chưa từng nói đối tượng yêu đương của con là bạn trai.” Trì Gia rốt cuộc cũng cố gom can đảm nói lời này ra miệng, đầu óc nhanh nhạy run lên một cái; “Lại nói nữa, con cũng giống mẹ, sợ mẹ không tiếp nhận được chuyện này nên mới gạt mẹ.”

Một câu ‘con cũng giống mẹ’ làm Trì Lệ Thư không nói được lời nào….