Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 25

Bàn ăn với bàn sách, này có gì khác nhau?

“Cô có đói bụng không?” Cảnh Nhuế buông môi Trì Gia ra, hỏi, “Nếu không đói thì chúng ta chờ lát nữa lại ăn cơm tối sau.”

Trì Gia còn không có trả lời, lại nghe được Cảnh Nhuế đùa giỡn nàng, nói, “Ăn cô trước.”

“Ai, ai ăn ai còn không chưa biết đâu.” Trì Gia không thích chịu thua, đặc biệt là ở trước mặt Cảnh Nhuế, kỳ thật, nàng tựa hồ càng muốn nhìn đến bộ dáng Cảnh Nhuế bị nàng đè dưới thân, không ngừng thở dốc.

“Chúng ta lên lầu.”

Trì Gia đẩy Cảnh Nhuế, nhíu mày, “Tôi không muốn ở trên bàn...”

Cảnh Nhuế cười hôn lên giữa trán Trì Gia, “Thử chút, nói không chừng lại thích.”

“Chị tưởng rằng tôi cũng không biết xấu hổ như chị chắc......” Ngoài miệng Trì Gia thì cự tuyệt, xấu hổ một lúc, cuối cùng vẫn cùng Cảnh Nhuế lên văn phòng tầng 3.

Văn phòng tầng 3 là gian phòng các nàng thường xuyên gặp mặt, rộng rãi sáng sủa.

Phong cách thiết kế tông lạnh, cùng bầu không khí vong tình dây dưa trên bàn sách thật không hợp nhau.

Lại bị họ Cảnh ăn sạch sẽ.

Trì Gia nằm trên mặt bàn cứng rắn, dùng mu bàn tay che kín đôi mắt, đôi môi ban đầu cắn chặt, dần dần nhếch lên, thật không thở nổi.

Điều hòa giữa phòng bật nhiệt độ rất thấp, nhưng thân thể của nàng lại nóng rực đến muốn bốc cháy.

Trì Gia có thể cảm nhận được, giờ phút này Cảnh Nhuế cũng giống mình.

“Đừng che mặt, để tôi nhìn cô.” Cảnh Nhuế kéo tay Trì Gia ra, để nàng bám vào eo cô, lại cúi người hôn xuống, cười nói, “Không biết vì sao, lần đầu tiên tôi gặp cô, đã muốn lên giường với cô rồi.”

Trì Gia hơi mở hé mắt, phối hợp Cảnh Nhuế, như mèo con hừ nhẹ, khẽ nói, “Nữ lưu manh...”

“Ừm, cô nói gì cũng đúng.” Nhìn mặt Trì Gia, Cảnh Nhuế cười đến nhân nhượng sủng nịch, một bàn tay nhẹ xoa khuôn mặt nàng, nhìn được một lúc lại khó kìm lòng nổi, cúi đầu dịu dàng hôn xuống.

Giữa ý thức hỗn độn, Trì Gia đột nhiên lại có ảo giác, mới rồi lúc nàng và Cảnh Nhuế đối diện nhau, nhìn nhau cười, như là một cặp đôi đang yêu nhau, mà không phải chỉ là quan hệ trên giường.

Dưới nụ hôn ướŧ áŧ, nóng bỏng của Cảnh Nhuế, Trì Gia hoàn toàn đánh mất bản thân.

Nàng ôm sát người bên trên, toàn thân tâm chìm vào.

“Buổi tối đến chỗ của tôi.” Cảnh Nhuế nhẹ vỗ về thái dương Trì Gia, “Đêm nay chúng ta làm tận hứng chút.”

“Được...” Trì Gia tràn đầy khát cầu mà hôn Cảnh Nhuế, nghĩ thầm, có lần nào hai người các nàng không có làm tận hứng chứ.

“Cô thì thoải mái rồi, tôi còn khó chịu đây.” Cảnh Nhuế nâng cằm Trì Gia, thấp giọng nói.

Trì Gia xoay người, dán lên lưng Cảnh Nhuế, vén tóc lên, lòng bàn tay nóng rực vuốt ve cơ thể cũng đang nóng rực của đối phương.

Trì Gia vừa hôn sau gáy Cảnh Nhuế, vừa thở gấp khẽ than, “Cảnh Nhuế, để tôi đè chị...”

“Ừm...” Cảnh Nhuế nhắm mắt, trận này phải đánh lâu đây, cách kết thúc còn xa lắm.

Trước khi tan làm tới chỗ này, Trì Gia tuyệt không thể tưởng được, một phần hợp đồng lại đóng dấu ở trên giường.

Đêm nay nàng lại làm với Cảnh Nhuế, từ bàn sách trong văn phòng, lại đến trên giường mềm mại, đều lưu lại dấu vết vui sướиɠ.

Cả đêm, điện tâm đồ của Trì Gia thật không bình thường.

Đêm nay thực tận hứng, tận hứng mệt đến kiệt lực, hai người xụi lơ ở trên giường.

Đừng nói Trì Gia chưa từng có điên cuồng như vậy, ngay cả Cảnh Nhuế cũng chưa từng có, mỗi một lần hai người lăn giường, làm cứ như hôm sau đã là tận thế, mãi cho đến không còn chút sức lực nào.

“Ục ục ——” Trong bụng Trì Gia trống rỗng, kêu “ùng ục”.

“Đói bụng?” Cảnh Nhuế cũng mới nhớ tới, cả hai người cũng đều chưa ăn cái gì, bây giờ cũng đã là 11 giờ khuya.

“Phí lời, đến bây giờ cũng chưa có cái gì vào bụng.” Trì Gia nhớ tới trong túi xách của mình còn có thanh chocolate, nàng nghiêng người sờ cái túi trên đầu giường, vừa hay còn dư lại một thanh, ngày thường nàng bữa đói bữa no, cho nên trong túi phòng chút đồ ăn vặt, không có thời gian ăn cơm thì dùng cái này bổ sung đường, vậy cũng có thể lót dạ.

Lúc này Trì Gia thật sự đói, cũng không cố kỵ cái gì, bóc vỏ ăn luôn.

“Đừng ăn ở trên giường.” Cảnh Nhuế chưa bao giờ ăn cái gì ở trên giường, cũng không thích người khác phá vỡ thói quen sinh hoạt của cô.

Bạn gái cũ lúc trước bóc gói bánh quy ăn ở nàng trên giường, ngày hôm sau Cảnh Nhuế trực tiếp thay cái giường khác.

Lúc đó bạn gái cũ chia tay cô, cũng là do có chút không chịu nổi tính tình này của cô.

Cho dù hai người có ở bên nhau, Cảnh Nhuế cũng vẫn lấy mình làm trung tâm, khi cô tốt với ai, thật sự tốt đến không có chỗ chê; nhưng nếu làm nàng không vui, chia tay đến mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Giọng Cảnh Nhuế nhỏ, Trì Gia không nghe rõ cô nói cái gì, nàng quay đầu hỏi Cảnh Nhuế, “Cô nói cái gì?”

Khi trong miệng Trong Gia ngậm đồ ăn, hai má dễ phồng lên, giống nhóc hamster tham ăn.

Cảnh Nhuế nhìn, nhớ tới lần đầu tiên thấy bộ dáng Trì Gia ăn cơm, muốn cười, thật chưa từng thấy ai ăn đến đáng yêu như Trì tiểu thư vậy.

Cô liếc nhìn thanh chocolate trong tay Trì Gia, lại dùng mệnh lệnh nữ vương, “Cho tôi ăn miếng, tôi cũng đói.”

Trì Gia ngơ ngác nhìn Cảnh Nhuế hai giây, thanh chocolate nhỏ như vậy cũng phải chia, Trì Gia không tin trong nhà cô không còn đồ ăn nào khác.

Cho dù như thế, nhưng Trì Gia vẫn đưa qua, miễn cho lại nghĩ mình keo kiệt, “Đây.”

Cảnh Nhuế há miệng cắn một miếng, mày nhăn lại, ngọt đến phát ngấy.

“Chị không biết xấu hổ hả? Một miếng của chị sắp cắn hết cả thanh rồi!” Trì Gia nhìn thanh chocolate trong tay chỉ còn lại một nửa, âm thầm thương tâm.

Cảnh Nhuế cũng không cắn nhiều, vốn dĩ còn lại cũng không nhiều lắm.

“Ngày mai trả lại cô cả thùng.” Cảnh Nhuế bễ nghễ, khinh thường nói, ăn chocolate của người ta còn ghét bỏ, “Khó ăn.”

“Khó ăn vậy chị còn ăn?! Chị nhả ra cho tôi!”

Cảnh Nhuế xoay người lại, nhướng mày cười, “Được thôi.”

Trì Gia còn chưa tiêu hoá hết ý câu này, đã bị Cảnh Nhuế đè ở đầu giường, ấn vai xuống, lấp kín môi.

Trong miệng hai người đều ngập tràn hương và vị chocolate, hôn vào, ngọt ngấy thật sự.

“Chị có thấy tởm không vậy.” Khi đôi môi tách ra, Trì Gia thấp giọng mắng Cảnh Nhuế, cứ cho là thế, nhưng nàng nhìn chằm chằm môi Cảnh Nhuế, chưa đã thèm.

Trong ánh mắt tràn đầy ám chỉ.

Cảnh Nhuế đè Trì Gia không buông ra, ái muội nói, “Cũng không phải lần đầu tiên cô ăn nước miếng của tôi.”

“Cảnh Nhuế...”

“Đừng nhúc nhích.” Cảnh Nhuế nâng cằm Trì Gia, tiếp tục hôn, hai lần nhẹ nhàng qua đi, lúc cô vừa định buông ra, lại bị Trì Gia đột nhiên ôm lấy.

Trì Gia lần thứ hai chặt chẽ bắt lấy môi cô, hôn thật sâu, tuy rằng có chút thèm khát, nhưng hồ ly tinh cũng chẳng khá hơn là mấy, làm những việc này luôn là trần đầy nhiệt tình không cạn.

Cảm giác lên giường với Cảnh Nhuế thực tuyệt, mỗi lần ở trên giường triền miên, Trì Gia cơ hồ hoàn toàn thả mình.

“Còn muốn?” Cảnh Nhuế thấy Trì Gia vẫn luôn quấn lấy mình đòi hôn.

Trì Gia tựa trán vào Cảnh Nhuế, hơi thở hổn hển, giống như so với lên giường, nàng càng hưởng thụ hôn môi với Cảnh Nhuế, vừa hôn là không dứt ra được.

Thỉnh thoảng còn có ảo giác ngọt ngào.

Trì Gia tự giễu ở trong lòng, cùng lắm là bạn giường, ngọt ngào cái gì.

“Tôi đói bụng.”

“Cô nằm đi, tôi đi làm chút đồ ăn.”

“Ừm.” Trì Gia nhàn nhạt đáp.

Hai người còn chưa có mặc quần áo, Cảnh Nhuế xuống giường, ánh mắt Trì Gia bất giác dõi theo bóng dáng hồ ly tinh, eo nhỏ mông cong, dáng người như này nào có người phụ nữ nào không ghen ghét.

Mặc xong quần áo, Cảnh Nhuế đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên Trì tiểu thư đang xem mình, “Nói cô thích nhìn lén tôi, còn chết không thừa nhận.”

Trì Gia mắt đối mắt với Cảnh Nhuế, “Ai nhìn lén, không phải chị bảo tôi quang minh chính đại mà nhìn sao?”

Cảnh Nhuế đều đã chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng nhìn bộ dáng mạnh miệng của Trì Gia, cô nhịn không được lại cúi xuống hôn nàng, hôn lên khuân miệng đang chu lên của Trì Gia, trêu chọc nàng, “Cứ nhìn tự nhiên, cô thích là được.”

Hồ ly tinh thật là không có lúc nào là không tán tỉnh nàng, thỉnh thoảng lại làm một lần mặt đỏ tim đập, nhưng mà nàng thích, có đôi khi thậm chí hy vọng Cảnh Nhuế có thể hôn nàng nhiều hơn.

“Chị còn tưởng rằng dáng người chị đẹp lắm ý, còn không phải cũng chỉ thường thôi...” Trì Gia nghĩ thầm.

Cảnh Nhuế buộc lại tóc, cười đứng dậy, đã quen Trì Gia như vậy.

Trì Gia nhìn bóng dáng Cảnh Nhuế, thẳng đến khi không còn nhìn thấy.

Trong căn phòng hoàn toàn xa lạ, Trì Gia một mình mỏi mệt nằm ở trên giường, phát ngốc một lát, sau đó nhặt váy ngủ trên thảm khoác lên người, nàng lẳng lặng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, một gian phòng ngủ này còn lớn hơn so với ba cái phòng khách kia của nàng gộp đại, không hổ là nhà giàu mới nổi.

Trì Gia thực sự rất ghen tị, khi nào nàng mới có thể tích cóp đủ tiền, mua một căn nhà có phòng ngủ lớn bằng nửa phòng này ở thành phố L đây.

Trong nhà bếp, Cảnh Nhuế bật bếp, làm bò bít tết là nhanh gọn nhất, hơn nữa đã là đêm rồi, không được ăn quá nhiều.

Bò bít tết trong chảo nướng kêu lách tách, nước thịt chảy ra, Cảnh Nhuế cúi đầu mỉm cười, mấy ngày nay rất mệt, đêm nay rốt cuộc được thả lỏng, tuy rằng cũng mệt, nhưng lại rất hưởng thụ.

Chỉ là quan hệ giữa cô và Trì Gia, đến bản thân cô cũng không rõ.

Khi Cảnh Nhuế bưng đồ ăn đi vào phòng ngủ, Trì Gia dựa vào đầu giường, cúi đầu lại đã ngủ, cũng không thấy cổ khó chịu.

Ngửi thấy mùi hương bò bít tết, Trì Gia hít hít cái mũi, ngửi thấy thơm lập tức mở bừng mắt.

Vừa mở mắt, liền nhìn đến Cảnh Nhuế đứng ở mép giường cười nàng, tóc dài hơi xoăn có chút hỗn độn, lại có vẻ càng thêm gợi cảm.

Một miếng bò bít tết đã cắt được đưa đến bên miệng mình, Trì Gia nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế, cũng không há miệng.

“Há miệng.” Cảnh Nhuế đột nhiên đặc biệt muốn nhìn bộ dáng khi Trì Gia ăn, “Đây là lần đầu tiên tôi đút cho người khác ăn.”

Mỗi lần đều nói là lần đầu tiên, quỷ mới biết có phải chị là lần đầu tiên thật hay không, Trì Gia mắng thầm.

Nàng há miệng cắn miếng thịt bò bít tết kia, má phồng lên an tĩnh nhai, đột nhiên nổi lên thèm ăn, nàng từ trên giường đứng dậy, “Để tự tôi ăn.” Hai người ngồi cùng nhau, sau “vận động” quá độ phải ăn để bổ sung năng lượng.

Trì Gia rầu rĩ ăn thịt, thực yên tĩnh, ăn thịt vào làm tâm tình tốt hơn rất nhiều.

“Không đủ tôi lại đi làm thêm?” Cảnh Nhuế tuy rằng nói như vậy, thấy Trì Gia ăn từng miếng từng miếng, lo lắng ăn đêm muộn dễ tích mỡ.

Trì Gia ăn xong miếng cuối cùng, “Đủ rồi.”

Cảnh Nhuế rút một cái khăn giấy muốn đi lau miệng cho Trì Gia, Trì Gia đã tự mình đã cầm lấy khăn giấy, nhanh tay lau sạch sẽ, để lại đôi tay Cảnh Nhuế buông trên không, có chút xấu hổ.

Trì Gia cũng không bị lạ giường, nhưng buổi tối khi nằm ở trên một cái giường với Cảnh Nhuế, lại có chút mất ngủ.

Nhiều tâm sự mới dễ mất ngủ, chính xác mà nói, nàng mất ngủ cũng là sau khi nhận thức Cảnh Nhuế mới có.

Nhưng mà đêm nay, sau khi đi vào giấc ngủ, hai người đều ngủ rất say, đúng thật là quá mệt mỏi.

“A ———”

“Bị muộn rồi!”

“Chuyên cần của tôi!!!”

Sáng sớm tinh mơ đã nghe được “tiếng cá heo” của Trì Gia, Cảnh Nhuế đỡ trán mở mắt ra, “Cô hét cái gì, còn chưa đến 9 giờ.”

Nếu mà đã 9 giờ, Trì Gia lại phải bắt đầu rít gào rống giận, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trong tháng mười, tháng này kiên trì cần cù chăm chỉ, chỉ cần qua hôm nay tiền thưởng chuyên cần sẽ đến tay.

“Cảnh Nhuế, đồng hồ báo thức của tôi có phải do chị tắt hay không!” Trì Gia lay Cảnh Nhuế như mưa rền gió dữ.

“Trì Gia, cô điên cái gì...” Vẻ chán ghét trên mặt Cảnh Nhuế đều phải tràn ra tới.

Trì Gia rời giường khí rất lớn, “Tôi còn phải đi làm! Tôi lại không phải chị, nhà giàu mới nổi chết tiệt!”

“Cô muốn đi làm thì đi thượng.” Cảnh Nhuế xoay người, kéo chăn trùm lên, “Yên lặng chút, tôi còn muốn ngủ.”

Trì Gia khẽ cắn môi, nhìn bóng dáng Cảnh Nhuế cả một bụng tức giận, xuống giường.

Trì tiểu thư căn cứ theo nguyên tắc tôi không thể ngủ chị cũng đừng muốn ngủ, “bịch bịch bịch” dẫm lên trên sàn nhà, cố ý làm động tác thật lớn.

Cảnh Nhuế đầu sắp phải nổ, sao lại có thể quên được bà cô nhỏ như thế này chứ.

Trì Gia rửa mặt cộng thay quần áo rất nhanh, không quá mười phút, tốc độ này cũng là do nàng trường kỳ rèn luyện mà có.

Khi nàng cầm lấy túi xách đi ra phòng ngủ, phát hiện Cảnh Nhuế đã dậy, thay xong quần áo đứng ở trong phòng khách, hớt tóc, cũng để mặt mộc.

“Đi thôi.” Cảnh Nhuế cầm lấy chìa khóa xe trên sô pha.

“Đi đâu...” Trì Gia có chút ngơ ngác.

“Đưa cô đi công ty lấy chuyên cần.”.