Cánh tay trắng nõn trơn bóng của người kia sượt qua cổ của Trì Gia, da thịt nhẵn nhụi của hai người như có như không lướt qua nhau, Trì Gia có chút mất tập trung.
"Rốt cuộc cô nghĩ gì mà mặt mũi lại như trái hồng chín vậy?" Ngữ khí kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hồ ly tinh lên vang bên tai Trì Gia, không cần quay lại nhìn nàng cũng có thể đoán được Cảnh Nhuế đang cười muốn ngoác cả mồm. Lời biểu đạt của Cảnh Nhuế khi nãy, nghĩa ngay trên mặt chữ, rõ ràng là đang tỏ tình, mặt nàng lại phiếm đỏ, khẳng định là lại suy nghĩ gì đó không đứng đắn. Mà trên thực tế, cũng đúng là như vậy. Trì Gia chột dạ, bởi vì lại một lần nữa bị Cảnh Nhuế nhìn thấu tâm tình.
"Nếu cô mà còn nói nhảm nữa... Tôi sẽ vứt cô ở đây luôn!" Trì Gia trái ngược với Giản Dịch, từ nhỏ không biết hai chữ "điềm đạm" là gì, trời sinh tính cách nữ hán tử.
"Em có thể bỏ được tôi sao?" Cảnh Nhuế vẫn kề sát bên tai Trì Gia cười nói.
"..." Lời nói này nghe giống như các nàng thật là quan hệ tình lữ. Trì Gia chưa từng thấy đàn bà con gái nào mà không có chút liêm sĩ gì giống Cảnh Nhuế, nhưng khi hương thơm nhẹ nhàng của đối phương quẩn quanh trong mũi nàng, hơi thở người kia phảng phất bên vành tai nàng, Trì Gia cũng cảm thấy liêm sĩ của mình vơi đi đâu mất.
Mỹ nhân kế, từ bao giờ lại có tác dụng với phụ nữ vậy nhỉ? À thì, Trì Gia vẫn còn chưa chịu thừa nhận, bản thân đối với phụ nữ có cảm giác.
Cảnh Nhuế thấy trán Trì Gia nhiễm một tầng mồ hôi nhỏ, phỏng chừng nàng mệt mỏi, "Thả tôi xuống đi, tôi tự đi được."
"Đợi cô về được tới nơi thì trời chắc cũng sáng rồi." Trì Gia cố chấp cõng Cảnh Nhuế, tiếp tục đi về phía trước. Thả cô xuống thì cô đi kiểu gì? Giày cao gót gì mà vừa nhọn vừa cao, có khác gì đi cà kheo đâu chứ?
Sau mười mấy phút, rốt cuộc cũng về tới khách sạn.
Trì Gia mệt mỏi, nàng đánh giá trang phục đầy nữ tính của Cảnh Nhuế, không nhịn được nhỏ giọng mắng, "Đi leo núi mà ăn mặc cái kiểu gì vậy nè, cũng không biết để cho ai xem nữa."
"Trừ em ra, trong phòng này còn có người khác sao?" Cảnh Nhuế tư thái ngạo mạn như nữ vương hỏi ngược lại,làm cho Trì Gia cứng họng.
"Không có hứng đùa giỡn với cô." Trì Gia xoay người chuẩn bị đi tắm rửa, trên người toàn mồ hôi, nhớp nháp khó chịu.
Cảnh Nhuế dựa vào tường, nhìn bóng lưng Trì Gia, trong nụ cười pha thêm bất đắc dĩ.Cô không biết vì sao mình cứ muốn đến gần, trêu chọc vị Trì tiểu thư này, rõ ràng các nàng nói ba câu cũng không tránh khỏi tranh cãi.
Ở phòng bên cạnh.
Vân Hân tắm xong, thay áo ngủ từ phòng tắm đi ra, cô nhìn Giản Dịch đang đờ đẫn tựa ở đầu giường, trông không buồn ngủ chút nào, liền hỏi, "Sao em còn chưa ngủ?"
"Em… À thì..." Giản Dịch ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, cũng không biết mình đang chần chừ cái gì.
Vân Hân cười đi tới bên giường, kéo chăn qua một bên khác, nằm xuống, "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
"Dạ." Giản Dịch lúc này mới nằm xuống, đúng quy củ kéo chăn.
Vân Hân xoay người nhìn về phía Giản Dịch, thực sự là chỉ một đứa trẻ ngốc, giường lớn như vậy, nàng một mực muốn nằm cách xa cô.
"Xích vào đây đi, không khéo em rơi xuống đất."
"Dạ..." Giản Dịch hơi di chuyển cơ thể, lúc nhìn mặt Vân Hân không khỏi lộ ra tiếng cười khúc khích, Vân Hân trong lòng nàng thật sự có thể đạt điểm tối đa, ôn nhu, tri kỷ lại xinh đẹp, đối với mình còn ân cần chăm sóc.
Vân Hân nhìn lúm đồng tiền xinh xắn trên má Giản Dịch, lúc cười lên trông thật ngọt ngào, chỉ là... Cái tên ngốc này, lúc nào mới có thể hiểu ám chỉ tâm ý của cô dành cho nàng chứ? Vốn dĩ tôi cũng không xem em là bạn bè bình thường.
"Vân Hân."
"Ơi?"
"Gần đây tâm trạng chị không tốt sao?" Giản Dịch luôn cảm thấy Vân Hân gần đây có tâm sự, "Không phải là vì ai kia chứ?"
Giản Dịch vẫn còn nhớ, Vân Hân từng giải bày với nàng, rằng cô đang thích một người, nhưng đối phương mãi không hiểu tâm ý của cô.
"Đúng vậy, đều là vì ai kia." Vân Hân đến gần Giản Dịch thêm chút, chỉ còn thiếu chung vai kề gối, Vân Hân nghiêm túc nhìn vào mắt Giản Dịch, "Cũng đã rất lâu rồi, nhưng người ta vẫn không hiểu tình cảm của tôi."
Giản Dịch bị Vân Hân nhìn như vậy cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Chị không muốn… nói rõ với người ta sao ạ?" Nàng một mực nghĩ, người được Vân Hân thích, nhất định đặc biệt là ưu tú.
"Tôi sợ sau khi tôi nói ra sẽ dọa người ta, về sau đến bạn bè cũng không thể làm được." Lúc Vân Hân nói những câu này, từ đầu đến cuối nghiêm túc nhìn vào mắt Giản Dịch, đôi mắt đen láy, trong suốt không tạp niệm.
"Làm sao biết chứ? Chị tốt như vậy, người ta nhất định sẽ thích chị." Giản Dịch thực sự không tưởng tượng được, có người sẽ từ chối Vân Hân.
Vân Hân nhìn Giản Dịch, trầm mặc một lúc lâu, giả bộ đùa giỡn, thăm dò hỏi, "Làm sao không biết? Giả dụ bây giờ tôi tự nhiên nói tôi thích em, em có thấy sợ không?"
"Hả?" Gò má Giản Dịch phút chốc đỏ bừng, tim nàng đập liên hồi, trong nháy mắt cảm xúc bỗng trở nên không rõ ràng, nàng lại nhớ tới những lời Trì Gia từng nói, "Người chị thích… là phụ nữ sao ạ? Chuyện này..."
Vân Hân hoàn toàn bị tên ngốc nghếch này đánh bại, nàng vẫn không hiểu được "người ta" trong miệng cô chính là nàng - Giản Dịch.
"Ừm, nếu như tôi thích phụ nữ, em sẽ xa lánh tôi hả?" Lợi dụng cơ hội đêm nay, Vân Hân tiếp tục đề tài này.
Giản Dịch nằm trên giường, tâm tình phức tạp, Vân Hân nói như vậy nàng thật ngoài ý muốn, bất ngờ đến không biết nói gì nữa.
"Thôi không giỡn với em nữa." Vân Hân cười cười, cô xoa xoa đầu Giản Dịch, ôn nhu nói, "Đứa ngốc, ngủ đi."
Đèn trong gian phòng tắt đi, đen kịt một mảng.
Giản Dịch như trút được gánh nặng, chỉ là có chút suy nghĩ lung tung, Vân Hân lẽ nào thật sự thích phụ nữ? Còn có, không lẽ đúng như Trì Gia nói, Vân Hân là đang theo đuổi mình sao?
Người Vân Hân thích có phải là mình không nhỉ? Vừa nghĩ đến đó, Giản Dịch tự làm cho mình sợ, trời ơi, sao lại có thể nghĩ như vậy được chứ?
Thế nhưng, nàng không thể ngừng suy nghĩ vấn đề này.
Vân Hân cũng mất ngủ, tuy rằng Giản Dịch không chống cự sự gần gũi của cả hai, nhưng giữa các nàng trước sau vẫn tồn tại một khoảng cách.
Hai người nằm cách nhau không xa không gần, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Đương lúc Giản Dịch còn đang lạc trong những suy nghĩ thì nàng nghe thấy tiếng chăn đệm cụt kịt, Vân Hân thế mà lại ôm lấy nàng.
Vân Hân cảm giác người trong ngực mình đang co rút như chú cừu non khi bị dọa, cả người nằm yên không nhúc nhích. Cô cứ thế nhắm mắt ôm sát thân thể nhỏ gầy của Giản Dịch, lẩm bẩm, "Để tôi ôm em một chút nhé."
Giản Dịch tim đập càng lúc càng nhanh, nàng sợ sẽ để Vân Hân nghe thấy tiếng tim đập của nàng mất. Có điều, được Vân Hân ôm thật thoải mái, hương thơm mềm mại, Giản Dịch đỏ mặt chủ động đưa tay bò lên eo Vân Hân, cũng ôm đối phương, "Dạ..."
Nàng không từ chối.
Giản Dịch chủ động ôm khiến trong lòng Vân Hân ngọt ngào không kể xiết, chỉ cần mỗi ngày tới gần nàng một chút, sớm muộn cô cũng sẽ chờ được ngày tên ngu ngốc nhận ra được tình cảm này.
Cùng lúc ở căn phòng bên kia cũng diễn ra một sự ám muội. Tại sao lại ám muội? Là vì tên hồ ly tinh kia ăn mặc thật quá là ba chấm.
Từ thời điểm Cảnh Nhuế tắm rửa sạch sẽ bước ra từ phòng tắm, trong lòng Trì Gia không có chút nào bình tĩnh, ả nữ nhân này bình thường đã toát ra bao nhiêu dáng vẻ kiều mị, buổi tối ngủ còn mặc loại trang phục như vậy, một cái váy ngủ ngập tràn mùi vị tình thú.
"Sao đây? Em muốn cùng tôi ngủ sofa hả?" Cảnh Nhuế mới vừa sấy tóc, ánh mắt thoáng nhìn, chỉ thấy Trì Gia mặc một cái sơ mi rộng rãi làm ổ trên sofa, để trần đôi chân dài, vừa trắng vừa mịn màng.
Trì Gia ngoài miệng cứ đòi ngủ trên giường, nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ thì cứ ngồi lì trên ghế sofa, dùng ngữ khí khá là rộng lượng nói với Cảnh Nhuế nói, "Nể tình cô bệnh tật đầy mình nên nhường giường cho cô đó."
Cảnh Nhuế vuốt tóc, cười với Trì Gia, "Nếu như em đổi ý muốn lên giường nằm thì cứ việc, tôi không để ý đâu."
Ngữ khí lả lơi cùng ánh mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hơn nữa bộ dáng mặc áo ngủ đầy quyến rũ kia, Trì Gia quay đầu từ chối, "Không thèm."
Cảnh Nhuế ngồi xuống một bên giường, tiện tay chai thuốc mỡ trên đầu giường lên, bắt đầu bôi thuốc, tuy rằng da đã bớt khó chịu hơn lúc đầu, nhưng vẫn là rất ngứa, đỏ ửng một mảng. Có thể phía sau còn không ít, thế nhưng cô không sao với tới, rất lúng túng.
Trì Gia thoáng nhìn, đang nằm trên sofa thì xoay người mấy cái, cuối cùng vẫn là hạ đôi chân trần xuống, không nhịn được đi tới bên cạnh Cảnh Nhuế, lấy chai thuốc mỡ trong tay cô rồi ngồi xuống giường, không tính là ôn nhu thay cô bôi thuốc, toàn bộ quá trình một câu cũng không nói.
Cảnh Nhuế kéo lên vạt áo ở thắt lưng, để lộ lưng và bả vai, thuận tiện cho nàng bôi thuốc mỡ giúp.
Cố ý hả? Ánh mắt Trì Gia không tránh khỏi vô thức liếc nhìn những nơi không nên nhìn, tuy rằng các nàng đều là phụ nữ, thế nhưng... Hai người lại có một quan hệ khá là…
Cái váy ngủ này thật thích hợp để bôi thuốc, hơn nửa mảnh lưng đều để trần, xương cổ thật xinh đẹp được lộ ra, lúc Trì Gia dùng lòng bàn tay sát thuốc mỡ, trong đầu xác thực xẹt qua một vài suy nghĩ không an phận.
Nàng từng cùng Cảnh Nhuế tắm, còn là tắm uyên ương, cứ cho là đêm đó uống say, nhưng từng chi tiết nhỏ Trì Gia đều nhớ rõ ràng. Đặc biệt là vóc người của hồ ly tinh.
Khụ khụ, lại nghĩ lung tung rồi.
"Ui... Em nhẹ tay một chút có được không?" Cảnh Nhuế cau mày than nhẹ.
"Giỏi thì cô tự làm đi!" Sau khi hung dữ nạt một câu thì động tác trên tay Trì Gia theo bản năng trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng hơn.
"Ưʍ..." Kiểu ngứa này, có thể ngứa đến lòng người.
Nghe âm thanh này, đầu ngón tay Trì Gia run rẩy, "Cô đừng có phát ra mấy tiếng kêu như vậy nữa coi."
Cảnh Nhuế thoáng quay đầu lại, "Em làm tôi đau mà còn không cho tôi lên tiếng nữa sao?"
Nội dung đoạn đối thoại này tự nhiên gợϊ ȶìиɦ quá, không biết còn tưởng rằng các nàng đang càn quấy. Lúc Cảnh Nhuế nói đau, Trì Gia rất mẫn cảm, bởi vì đêm đó, Cảnh Nhuế ép ở trên người nàng, một bên hôn nàng một bên hỏi nàng có đau hay không.
Trì Gia nhắm mắt, tiếp tục bôi thuốc, hai người đều rất yên tĩnh, cho tới khi Trì Gia xoa xoa càng ngày càng thay lòng đổi dạ.
Cảnh Nhuế có chút khó chịu, đặc biệt là lúc hơi thở của Trì Gia lướt qua cổ cô, Cảnh Nhuế quay đầu lại, "Em sờ đủ chưa?"
Trì Gia không nghĩ tới Cảnh Nhuế lại đột nhiên nghiêng đầu qua, mặt của hai người đều sắp chạm vào nhau. Mặt Trì Gia nóng lên, lập tức thu hồi tay, tim đập nhanh bất ngờ, "Ai thèm sờ cô..."
Bởi vì hai người gần sát, lúc nói chuyện thanh âm nhỏ nhẹ, càng hiện ra ám muội.
"Em đó..." Nói xong, Cảnh Nhuế không kiềm chế nổi, lập tức hôn lên môi Trì Gia, ngậm lấy môi nàng, chậm rãi mυ'ŧ vào.
"Ưʍ..." Lần này là âm thanh từ Trì Gia, hai người chụm đầu vào nhau, nhất thời hôn đến say mê.
"Cô đừng như vậy..." Lần này không uống rượu, Trì Gia vẫn rất tỉnh táo, đúng lúc mấu chốt đẩy Cảnh Nhuế ra.
"Đêm nay ngủ trên giường đi, chỉ đêm nay thôi." Cảnh Nhuế xoay người, ở trên giường "bắt nạt" Trì Gia, chậm rãi tới gần, "Tôi biết em không có hứng thú với phụ nữ, qua đêm nay, sau này chúng ta sẽ không quấy rầy nhau nữa, được không?"