Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 16

Sinh hờn dỗi chỉ trong chốc lát, Trì Gia cũng cảm thấy bản thân  mình vô lý. Nàng và Cảnh Nhuế cũng đâu phải đang yêu nhau, nghe cô ấy nói như vậy mắc mớ gì phải thấy buồn bực?

Tối hôm qua, cũng không phải chuyện gì bất ngờ, chẳng qua chỉ là một cuộc vui đùa phóng túng của hai người trưởng thành, cô tình tôi nguyện, thuận theo nhu cầu của cả hai bên.

Nhưng thường thì nói luôn dễ hơn làm. Nếu như con người có loại năng lực muốn quên cái gì thì quên được cái ấy, cuộc đời này sẽ chẳng hề tồn tại thứ gọi là phiền não.

Chẳng hạn như Trì Gia, biết rõ mình không nên canh cánh trong lòng chuyện kia nhưng nàng đã liên tiếp ba hôm ngủ không ngon giấc. Buổi tối nằm trên giường trằn trọc trở mình, Trì Gia sẽ nhớ tới Cảnh Nhuế, tuy đêm đó say khướt, thế nhưng từng chi tiết nhỏ lại vẫn khắc in trong tâm trí nàng. Từ trong phòng tắm đến trên giường, Cảnh Nhuế trêu chọc nàng thế nào, nàng nương theo chỉ dẫn của hồ ly tinh nhiệt tình thế nào, còn có, hai người say đắm nhau thế nào. Hóa ra hai người phụ nữ, cũng có thể làm chuyện yêu, ở trên giường dằn vặt nhau đến mệt bở hơi tai.

Những tia sáng mờ nhạt từ đèn ngủ nơi đầu giường chiếu lên gương mặt Trì Gia, gò má có chút nóng lên, bởi vì đáy lòng nàng đang suy nghĩ về chuyện khiến người ta đỏ mặt. Lần đầu tiên mơ mơ hồ hồ hiến thân cho phụ nữ lại là người bản thân ngứa mắt nhất, quả nhiên thật khó quên. Mà đêm đó cũng như Cảnh Nhuế nói, Trì Gia đã biết được "hồ ly tinh" thật sự là như thế nào. Hiện tại trong đầu Trì Gia đều là dáng vẻ của hồ ly tinh khi không mặc quần áo.

"Điên rồi..." Trì Gia vươn mình nằm ở trên giường, đem hơi nóng nơi gò má vùi vào gối. Nàng chắc chắn Cảnh Nhuế sẽ không cảm thấy giống nàng. Nhớ lại hôm đó Cảnh tiểu thư cười nói "Sẽ không coi là thật", thoải mái biết bao nhiêu.

Có vài người trời sinh chính là thích hợp đi ra ngoài "chơi", trong mắt Trì Gia, Cảnh Nhuế chính là loại người này. Nàng bỗng dưng cảm thấy khâm phục các bạn gái trước đây của hồ ly tinh, bọn họ khoan dung quá đi mất, làm sao có thể chịu được người yêu mình phóng đãng như vậy được chứ?

Đêm khuya 12 giờ, Trì Gia lần thứ ba nhắc nhở bản thân, đừng tiếp tục nghĩ về ả họ Cảnh kia. Mãi hơn một tiếng sau, nàng mới mơ màng ngủ thϊếp đi.

Tháng chín bận rộn. Đi làm, tan tầm, tăng ca, lịch trình thường ngày cứ thế mà diễn ra.

Trì Gia trong tay còn đang thực hiện hai đơn hàng lớn từ Cảnh Nhuế, một cái là tân trang quán cà phê, một cái là thiết kế nội thất cho biệt thự. Phương án thiết kế cho biệt thự trước sau sửa đổi mấy lần, nhưng vẫn chưa có thống nhất, đồng nghĩa với việc, Trì Gia còn phải đi gặp Cảnh Nhuế không ít lần.

Sau đêm đưa nhau lên giường, Trì Gia và Cảnh Nhuế cũng chưa gặp lại, sự thực chứng minh, cùng người quen phát sinh quan hệ tình một đêm không tránh khỏi cảm giác rất lúng túng. Khi Trì Gia còn đang ngượng ngùng không biết làm sao đối mặt Cảnh Nhuế thì Cảnh Nhuế đã chủ động gọi điện thoại cho nàng.

Màn hình hiển thị tên người gọi một cách đầy kiêu ngạo: Hồ ly tinh.

Trước khi nhận điện thoại, Trì Gia còn thấp thỏm, nhưng mỗi lần Cảnh Nhuế gọi cho nàng đều đơn giản là bàn chuyện công việc, lần này cũng như vậy, không có vì chuyện đêm đó mà có thay đổi.

"Tôi gần đây có chút bận, chuyện phương án không cần vội, chờ tôi có thời gian sẽ liên lạc lại." Ngữ khí của Cảnh Nhuế rất tự nhiên, âm thanh tiêu chuẩn của phụ nữ đứng đắn-giàu có-tài giỏi, bàn giao công việc nhẹ nhàng, lưu loát như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không nghe ra có sự lúng túng nào.

"Được..." Sau khi nói chuyện điện thoại với Cảnh Nhuế, Trì Gia có loại cảm giác như trút bỏ được gánh nặng, kỳ thực cũng không có gì ghê gớm.

Lần trước nàng không chỉ một lần đối với Cảnh Nhuế cường điệu, xem như mọi chuyện chưa từng phát sinh, hiện tại Trì Gia thừa nhận là bản thân làm hơi quá, Cảnh tiểu thư người ta từ lúc bắt đầu đã không có ý định để trong lòng.

Cùng nàng uống rượu, cùng nàng làm chuyện yêu, tất thảy chỉ là những việc vô cùng bình thường.

Như vậy cũng tốt, không dây dưa lẫn nhau, có thể nàng sẽ cảm thấy đây là niềm vui lớn.

Tay bấm bút, Trì Gia nhìn chằm chằm bản phương án thiết kế của Cảnh Nhuế đến hơn 3 phút nhưng bản thân lại hồn nhiên không biết.

Giờ cơm tối, Trì Gia hẹn Giản Dịch ra ngoài ăn tối. Từ tuần sau Giản Dịch sẽ đến thành phố S công tác, chị em chí cốt các nàng nếu muốn hẹn nhau sẽ khó khăn lắm, làm gì còn thuận tiện như bây giờ nữa.

"Mỹ nữ, món ăn này hôm nay không có, ngài có muốn đổi một món khác không?" Nhân viên phục vụ liên tiếp kêu Trì Gia mấy tiếng "Mỹ nữ", Trì Gia vẫn ngây người, đầu óc như ở trên mây.

Giản Dịch kéo tay Trì Gia.

Trì Gia hoàn hồn, "Ồ, vậy đổi cái này đi."

"Tiểu Gia, cậu gần đây làm gì mà thất thần hoài vậy?"

"Có hả?" Trì Gia chống cằm, "Chắc là gần đây tăng ca nhiều nên mệt thôi."

Bộ dạng kia của nàng khiến Giản Dịch cảm thấy rõ ràng là nàng có tâm sự, "Gần đây quan hệ của cậu và chị Cảnh Nhuế đã tốt hơn chưa? Cũng lâu rồi không nghe cậu sỉ vả chị ấy nữa." Trước đây Trì Gia hận không thể một ngày mắng Cảnh Nhuế tám trăm lần, dạo này tự dưng không nghe Trì Gia nhắc đến cô nữa, Giản Dịch không khỏi cảm thấy kì lạ.

"Thì cũng vậy thôi." Trì Gia cúi đầu uống nước trái cây, nếu để cho Giản Dịch biết quan hệ của nàng và Cảnh Nhuế quan hệ "tốt" đến mức trèo lên giường luôn thì không khéo trái tim của Giản Dịch sẽ chịu không nổi. Sự việc kia, Trì Gia vẫn là quyết định không nói cho Giản Dịch biết, tốt nhất vẫn giữ kín trong lòng.

"Kỳ thực con người chị Cảnh Nhuế cũng tốt, tính cách dễ chịu lại xinh đẹp, nấu nướng cũng rất ngon."

"Cậu nói tính cách của hồ ly tinh đó tốt á hả?" Trì Gia bỗng nhiên kích động, nghe đến hồ ly tinh thì bộc phát lửa giận.

"Hồ ly tinh? Mình biết là cậu trước kia hiểu lầm chị Cảnh Nhuế, không phải là đã giải thích rõ ràng rồi sao?" Ý Giản Dịch là chuyện bạn trai cũ của Trì Gia.

"Giản Dịch, mình nhắc nhở cậu đừng đề cập với mình về cô ta." Trì Gia không muốn nghe hai chữ "Cảnh Nhuế", vậy mà Giản Dịch còn một hơi gọi thân mật "chị Cảnh Nhuế".

"Còn nữa, cậu mà còn gọi cô ta là chị thì mình trở mặt với cậu đó!"

Cảnh Nhuế lớn hơn các nàng vài tuổi, gọi "chị" cũng không có gì không đúng, Giản Dịch không hiểu tại sao Trì Gia lại đối với Cảnh Nhuế có thành kiến lớn như vậy.

"Thứ 6 tuần sau mình phải đến thành phố S rồi, cuối tuần này, chúng ta đi núi Phong xem mặt trời mọc không?"

Bởi vì chuyện công việc, cuối tuần Trì Gia cũng bận rộn, nhưng Giản Dịch phải rời khỏi thành phố L, nàng cho dù phải xin nghỉ cũng sẽ dành thời gian bồi tiếp bạn thân. Không hề nghĩ ngợi, Trì Gia một hơi đáp lại, "Được, cậu muốn thuê xe không, rồi tụi mình tự lái?"

"Không cần, Vân Hân lái xe, còn có chị Cảnh Nhuế cũng đi nữa." Quan hệ của Trì Gia và Cảnh Nhuế không tốt lắm, Giản Dịch muốn tìm cơ hội hòa hoãn cho họ, vốn là Vân Hân nói muốn dẫn nàng đi xem mặt trời mọc, nhưng Giản Dịch lại chủ động đưa ra đề nghị mời Cảnh Nhuế và Trì Gia cùng đi.

"Không phải chỉ có hai đứa mình thôi hả?" Trì Gia không còn gì để nói, đặc biệt là lúc nghe được Cảnh Nhuế cũng đi.

Giản Dịch kéo tay Trì Gia, cười nói, "Càng đông càng vui mà."

Trì Gia méo miệng né tránh tay Giản Dịch, "Họ Cảnh đi thì mình không đi đâu nha."

"Nhưng mình lỡ mời người ta rồi." Giản Dịch nhỏ giọng khẩn cầu, "Tiểu Gia, cậu cũng đi đi mà, hiếm có cơ hội tụ họp chơi đùa á."

"Không đi."

Giản Dịch không biết nói cái gì, một mặt làm khó dễ.

Giản Dịch là nổi tiếng hiền lành, hoàn toàn không biết cách từ chối người khác, mà Trì Gia lại nổi tiếng nói năng chua ngoa nhưng dễ mềm lòng, nàng nhìn Giản Dịch bộ dạng ủy khuất, không chịu nổi.

Hai người mặt đối mặt, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu.

Trì Gia bất đắc dĩ, đành phải nhượng bộ thỏa hiệp, "Được rồi được rồi, mình đi là được chứ gì?"

Giản Dịch hiểu rõ tính tình Trì Gia, "Ừm! Quyết định vậy ha, chiều thứ bảy xuất phát."

Trì Gia gắp thức ăn, đột nhiên nhớ tới cái gì, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Giản Dịch, "Quan hệ của cậu và Vân Hân chắc tốt lắm hả?"

Cảnh Nhuế cong, Vân Hân lại là bạn bè thân thiết của Cảnh Nhuế, người ta nói vật họp theo loài... Trì Gia lại nghĩ ngợi lung tung. Giản Dịch đơn thuần như thế, nàng không khỏi lo lắng chị em tốt bị người khác dụ dỗ sai trái.

"Vân Hân là cấp trên của mình, trong công việc từng không ít lần giúp đỡ, cơ hội đi thành phố S công tác cũng là cô ấy đề cử mình."

"Chỉ là chuyện công việc thôi hả?" Trì Gia tiếp tục hoài nghi.

Giản Dịch nhìn Trì Gia muốn nói lại thôi, "Cậu có chuyện muốn nói với mình sao?"

"Không có, " Trì Gia thở mạnh, đột nhiên không kịp chuẩn bị hỏi Giản Dịch một câu, "Vân Hân có phải rất coi trọng cậu, còn có, muốn theo đuổi cậu đúng không?"

"Cậu đừng có nói linh tinh! Tụi mình đều là nữ... Làm sao có khả năng!" Giản Dịch nói, mặt thoáng chút đỏ lên, "Hơn nữa Vân Hân đã nói với mình rằng cô ấy còn đang thầm mến một ai kia."

"Mình giỡn thôi mà." Trì Gia cũng chỉ hỏi vậy thôi, nghĩ đến cũng phải, trên thế giới làm gì có nhiều người như Cảnh Nhuế chứ, phụ nữ gì mà chỉ có hứng thú với phụ nữ.

Chiều thứ bảy, bầu trời trong trẻo.

"Cậu đi hẹn hò với người trong lòng, tự nhiên rước thêm hai cái bóng đèn chi rảnh quá vậy?"

"Mình cũng hết cách rồi. Vốn nghĩ chỉ có hai đứa bọn mình, tự nhiên cô ấy nói càng đông càng vui." Vân Hân nắm vô lăng, chuẩn bị quay xe lại đi đón Giản Dịch và Trì Gia.

"Mới nhắc đến người trong lòng thôi mà đã cười vui dữ vậy đó hả?" Cảnh Nhuế trêu chọc, rồi nghiêm túc hỏi đối phương, "Cậu cứ mập mờ với cô ấy vậy sao? Tới bao giờ mới chịu ngỏ lời vậy?"

Chuyện này đến bây giờ bản thân Vân Hân cũng có chút mờ mịt, "Không biết nữa, mình sợ lỡ mình nói ra Tiểu Dịch sẽ không tiếp thu nổi."

"Đáng đời cậu dây vào gái thẳng." Cảnh Nhuế nói vậy, vô thức lại nghĩ tới Trì Gia, à thì, cô cũng đang trêu chọc "gái thẳng".

Nửa giờ sau, Giản Dịch nhận được điện thoại của Vân Hân, lúc này mới lôi kéo Trì Gia xuống lầu, dưới lầu ngừng sẵn một chiếc xe việt dã nổi bật, Giản Dịch liếc mắt liền nhìn thấy Vân Hân xuống xe, cười và vẫy tay với nàng.

Tâm tình Trì Gia trái lại không vui vẻ như Giản Dịch. Chuyện nên đến sẽ đến. Một đêm "khó quên" kia qua đi, nàng và hồ ly tinh rốt cuộc lại gặp mặt.

Sắp xếp xong hành lý, Vân Hân kéo Giản Dịch lên ghế phụ lái, Trì Gia không thể làm gì khác hơn là lên ghế sau. Vừa kéo cửa, khuôn mặt xinh đẹp của ai kia liền rơi vào đáy mắt nàng.

Cảnh Nhuế nghiêng nghiêng người, ngước mắt lười biếng nhìn Trì Gia, môi mỏng khẽ mở, "Đã lâu không gặp."

Đối mặt Cảnh tiểu thư chủ động thăm hỏi, Trì Gia không đáp lại, yên lặng lên xe, ngồi sát vào cửa bên phải, cố gắng cách thật xa đối phương.

Dọc trên đường đi, chỗ ngồi ở phía sau xe của Trì Gia và Cảnh Nhuế rất yên tĩnh, hai bên trái phải, thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa sổ, có lúc ánh mắt lơ đãng chạm nhau rồi giật mình lãng tránh. Vân Hân lái xe, Giản Dịch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí cũng không hề lúng túng.

"Phương án thiết kế cho biệt thự khoảng tháng 10 đưa cho tôi, nếu làm không tốt, tôi sẽ yêu cầu đổi nhà thiết kế." Cảnh Nhuế nghiêng đầu, hướng Trì Gia điềm tĩnh nói, chỉ là sau khi ánh mắt quét đến người nàng thì không có dời đi, trang phục hôm nay của Trì Gia rất đơn giản, nhàn nhã, mái tóc dài bình thường xõa ra nay được tết lên, nhẹ nhàng khoan khoái mà đẹp đẽ, làn da trắng được nắng chiều chiếu rọi cũng xinh đẹp lạ thường.

"Tôi biết rồi." Trì Gia thiếu kiên nhẫn, lúc tiếp lời ánh mắt vô thức chạm vào ánh mắt của người kia, trong lòng liền dâng lên cảm xúc phức tạp. Trì Gia phát hiện sau đêm đó, nàng hoàn toàn không có cách nào thản nhiên đối mặt Cảnh Nhuế, nhìn thấy mặt của hồ ly tinh kia, đều không nhịn được suy nghĩ không nên nghĩ tới.

Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.

Thế nhưng ánh mắt nàng không dám tiếp tục nhìn thẳng, dáng vẻ Trì Gia né tránh và không tự nhiên, Cảnh Nhuế đều nhìn thấy, nhưng cô không nói gì, chỉ dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Xe chạy đều đều trên đại lộ xa xăm.

Đường đi đến núi Phong, ước chừng khoảng 3h đi xe, lúc đến khu du lịch, vừa vặn năm giờ chiều. Trước tiên đi nhận phòng khách sạn, sau đó thì ra ngoài dùng bữa tối.

Bởi vì đặt khách sạn hơi trễ, nên chỉ còn lại hai phòng.

Có bốn người, nên sắp xếp thế nào ta...

"Vân Hân, cậu cùng Tiểu Dịch một phòng đi." Cảnh Nhuế lại xoay người nhìn về phía Trì Gia, lạnh nhạt nói, "Chúng ta một phòng."

Trì Gia trong lòng "lộp cộp" một hồi, nhìn Cảnh Nhuế, đầu lưỡi nàng như thắt lại, hầu như nói năng lộn xộn, "Ơ... Tại sao chúng ta cùng một phòng?"