10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 20: Ta, Linh Quỳnh, thu tiền(20)

Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

Linh Quỳnh hôm nay tới ở đây còn có việc muốn chém gió...... Xử lý, đợi nàng cùng người kia trò chuyện xong đi ra, còn chưa đi được hai bước, bị Bạch Diệp Vi mang theo tiểu tỷ muội chặn lại .

"Bạch tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy?" Linh Quỳnh dựa vào tường, giống như thiếu nữ nhà lành sắp bị khi dễ, sắc mặt đều mang thêm một điểm hốt hoảng, dáng vẻ bị hoảng sợ.

Bạch Diệp Vi hai tay ôm ngực, gương mặt xinh đẹp âm trầm, "Ngươi vừa rồi quấn lấy Tần Xuyên sao ?"

Con mắt Linh Quỳnh trừng một cái: "Người nào nói?"

"Ta tận mắt nhìn thấy !" Nữ sinh tóc quăn bên cạnh Bạch Diệp Vi đứng ra.

Linh Quỳnh: "Ngươi nhìn lầm rồi."

Nữ sinh tóc quăn cười nhạo, "Ta làm sao có thể nhìn lầm, ngươi còn cãi chày cãi cối!"

Linh Quỳnh vô tội cực kỳ, "Là Thẩm Tần Xuyên quấn lấy ta".

Nữ sinh tóc quăn : "......"

Bạch Diệp Vi: "......"

Thật không biết xấu hổ!!

Đám chị em của Bạch Diệp Vi nhìn nhau, ánh mắt như đã quyết định một điều gì đó.

......

Linh Quỳnh bị mấy nữ sinh đẩy vào một gian phòng nghỉ, nữ sinh tóc quăn khoá cửa lại.

Linh Quỳnh bị đẩy ra giữa phòng, thân hình vốn đã mảnh mai của cô ấy , ở trước mặt mấy nữ sinh, liền lộ ra mười phần mảnh mai.

Linh Quỳnh nhìn đám oanh oanh yến yến đang xúm lại xung quanh mình, có chút sợ, "Các ngươi muốn làm gì?"

Bạch Diệp Vi đứng ở phía sau, "Ngươi không quấn lấy Tần Xuyên thì coi như xong, hiện tại vừa cầm tiền, lại còn quấn lấy Tần Xuyên, ngươi cảm thấy ta giống kẻ ngu sao."

Linh Quỳnh rất muốn gật đầu, ngươi giống, ngươi chính là!

Nhưng xét thấy tình cảnh của mình, Linh Quỳnh thức thời không đem chuyện này nói ra.

Linh Quỳnh thở dài: "Ta nói, không phải ta quấn lấy Thẩm Tần Xuyên, là hắn quấn lấy ta."

Làm sao lại không ai tin.

Nam chính coi như đã xong, nàng ăn cũng vô dụng thôi.

Cũng chỉ có thể kiếm ít tiền tiêu xài một chút, nàng quấn lấy hắn làm gì?

Bạch Diệp Vi vậy mới không tin Linh Quỳnh, cho rằng nàng nói có quỷ mới tin, gạt ra một nụ cười đẹp lạnh lùng giễu cợt, "Hôm nay ta không giáo huấn ngươi thì không được rồi, ngươi xem ngươi là học không ngoan."

Linh Quỳnh: "......"

【 Tình yêu không cần phải sợ, lên!】Vinh Diệu đột nhiên xuất hiện, trong giọng nói còn mang theo chút hưng phấn, phảng phất rất chờ mong tuồng kịch tiếp theo.

Linh Quỳnh: "......"

Ta sợ, không muốn!

【 Đừng sợ, ta cho ngươi tấm đệm đằng sau.】

Linh Quỳnh: "??"

Ngươi là nhân viên phục vụ khách hàng, lừa gạt khắc coi như xong, bây giờ còn giật dây người chơi bạo lực?

Linh Quỳnh đáy lòng cho lừa gạt khắc một cái trợn trừng mắt.

Ngươi như thế nào không lên đánh?

【 Tình yêu, ta nếu là có thể lên, còn cần ngài làm cái gì nha?】

Vinh Diệu không biết làm cái gì, trước mắt Linh Quỳnh bỗng nhiên có hình ảnh đội cổ động viên cổ vũ nhiệt tình .

【 Ta có thể cổ vũ ngài a 】

【 Phục vụ miễn phí, không cần cám ơn .】

Linh Quỳnh: "......"

Mời ngươi lăn!!

Bây giờ lập tức lập tức!!

Không còn âm thanh của Vinh Diệu, bên này Linh Quỳnh đã bị hội chị em của Bạch Diệp Vi vây quanh.

"Đè nàng lại." Bạch Diệp Vi lên tiếng.

Các chị em trong hội lập tức động tay.

Linh Quỳnh: "!!!" Đừng như vậy!!

Linh Quỳnh lập tức quát lớn một tiếng: "Các ngươi đừng làm loạn, đắc tội ta không có kết quả tốt. Ta thế nhưng là người của Tô gia," Đồng thời lôi hậu trường của NPC ra.

Linh Quỳnh vừa nói vừa lùi về phía sau, va phải một nữ sinh.

Nhưng mà bọn hắn người đông thế mạnh, Linh Quỳnh vẫn lần nữa bị dồn vào góc tường.

Bạch Diệp mỉm cười đến khinh bỉ, "Ngươi bất quá là con gái riêng của Tô gia, Tô gia bây giờ quản ngươi sao? Coi như ta đối với ngươi làm cái gì, ngươi cho rằng Tô gia sẽ thay ngươi ra mặt?"

Lời kịch này......

Là lời kịch nữ phụ tìm đường chết như ngươi phải nói sao?

Hơn nữa nàng coi như con gái riêng, Tô gia bây giờ cũng chỉ có nàng là đứa con duy nhất.

Linh · đứa con duy nhất · Quỳnh chần chờ một lúc, vẫn trung thực hỏi: "Bạch tiểu thư, ngươi hẳn là không có cái kia a?"

Bạch Diệp Vi đầu tiên là nghi hoặc, sau đó phản ứng lại, khuôn mặt đỏ lên: "Tô Miểu Miểu, ngươi có biết xấu hổ hay không!"

Linh Quỳnh: "Các ngươi bây giờ nhiều người như vậy vây quanh ta, muốn làm vận động nhiều người, liền rất xấu hổ."

Bạch Diệp Vi: "......"

Bạch Diệp Vi khóe miệng co giật, cắn răng hô: "Chớ cùng nàng nói nhảm, đem nàng đè xuống cho ta."

Hôm nay nàng không giáo huấn thật tốt nữ nhân này, nàng không phải họ Bạch!!

......

Nửa giờ sau.

Linh Quỳnh một bên sửa sang quần áo, một bên từ gian phòng đi ra, thời điểm bước khỏi gian phòng, vẫn là tiểu công chúa hào quang vạn trượng, tinh xảo xinh đẹp .

Phía sau cửa, là một đám nữ nhân sụp đổ khóc lớn.

Vừa rồi cũng là nhóm tiểu nữ sinh ăn mặc thật xinh đẹp, lúc này hình tượng khó coi, giống như là đã bị người chà đạp.

Tràng diện quá đẹp, không hình dung nổi.

Các nàng cho là đối phó một tiểu nha đầu mà thôi, căn bản không cần quá tốn sức.

Nhưng bố ai biết được, cô gái kia nhìn qua kiều kiều nhược nhược, không có sức chiến đấu gì, vậy mà có giá trị vũ lực cao như vậy.

Linh Quỳnh thân thiết đóng cửa cho các nàng, đồng thời nói thêm: "Các ngươi yên tâm khóc, sẽ không có người đi vào quấy rầy các ngươi."

"......"

Oa!

Tiếng khóc trong phòng càng lớn hơn.

Linh Quỳnh sờ lấy trái tim nhỏ còn cuồng loạn, hù chết ba, nữ nhân điên lên cũng quá đáng sợ, chạy mau chạy mau.

Linh Quỳnh xách theo váy nhỏ chuồn đi.

Linh Quỳnh không dám ở lại thêm, trực tiếp rời đi, đi ra ngoài đã nhìn thấy Lục Văn Từ đứng ở cách đó không xa.

Mặc dù hắn đội mũ cùng khẩu trang, nhưng mà cái thân hình kia Linh Quỳnh khắc sâu ấn tượng, hoàn toàn sẽ không nhận sai.

Linh Quỳnh chạy chậm đi qua, "Đi mau."

Lục Văn Từ không hiểu thấu bị Linh Quỳnh lôi kéo chạy một đoạn đường, chờ đến khi dừng lại, hắn mới hỏi nàng: "Xe của ngươi đâu?"

Linh Quỳnh: "......" Quên rồi.

Linh Quỳnh đưa chìa khóa cho hắn, đồng thời hùng hồn chỉ huy hắn, "Ngươi đi mở."

Lục Văn Từ: "......"

Hôm nay cũng là một ngày làm người công cụ.

Lục--người công cụ mở cửa xe ra, Linh Quỳnh tiến vào trong xe, đá giày cao gót xuống, trực tiếp  bắt chéo chân.

"Váy." Lục Văn Từ nhắc nhở nàng.

Linh Quỳnh không thèm để ý chút nào, "Đây không phải là che hết sao , hơn nữa ta mặc quần bảo hộ, ngươi nhìn!"

Lục Văn Từ: "......"

Lục Văn Từ chưa từng chửi bậy, nhưng lúc này hắn rất muốn.

Lục Văn Từ cũng không dám nhìn Linh Quỳnh, nói sang chuyện khác, "Ngươi vừa rồi chạy cái gì, đằng sau có người đuổi theo ngươi?"

Nàng sẽ không thật sự đi lừa vị hôn phu cũ một khoản tiền a?

Qua mấy tháng nay khi hắn tiếp xúc với nàng mà nói, nàng thật sự làm được.

Không biết vì cái gì, có chút đồng tình với vị hôn phu cũ của cô a .

Linh Quỳnh bĩu môi, có chút ủy khuất, "Có người muốn giáo huấn ta, ta có thể không chạy sao?"

Lục Văn Từ kinh ngạc, trong giọng nói xen lẫn điểm khẩn trương: "Ngươi không sao chứ?"

"Không có việc gì nha."

Lục Văn Từ cũng cảm thấy nàng không có gì, vẫn còn chạy nhảy hoạt bát ......

Lục Văn Từ: "Vì cái gì giáo huấn ngươi?" Bởi vì ngươi lừa gạt tiền sao?

Linh Quỳnh không biết chỗ nào  ra cái cái gương nhỏ, nhìn gương thở dài: "Có thể là bởi vì ta quá đẹp a, trời sinh đã đẹp...... Ta cũng không biết phải làm sao a."

Linh Quỳnh nói thầm một tiếng, đặt cái gương nhỏ xuống.

Đồng thời, trong đầu thoáng qua một tia ý niệm kỳ quái, trò chơi này có phải hay không có chỗ nào không đúng......

Lục Văn Từ chỉ nghe rõ ràng câu phía trước kia quá đẹp đẽ, quản lí biểu cảm gương mặt hơi mất khống chế.

Nàng thật sự dễ nhìn.

Nhưng mà không thể tự luyến như vậy a?

"Bất quá vẫn là nhìn rất đẹp." Linh Quỳnh lại cầm lấy cái gương nhỏ, tự luyến.

Lục Văn Từ bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nói vấn đề vừa rồi: "Tiếp đó ngươi liền chạy?"

"Đúng a." Linh Quỳnh gật đầu, một lát sau lại nhếch mép, "Bất quá ta đánh các nàng trước khi chạy."

"......"

Đây mới là nguyên nhân chính khiến ngươi chạy có phải hay không?

*****

Hello các nàng! Hôm nay Chi đăng 5 chương chúc mừng tổng view của truyện vừa được 100.

Cảm ơn sự ủng hộ của các nàng.

Xin lỗi vì Chi edit chưa được mượt lắm, còn hay bị lỗi lung tung, Chi sẽ cố gắng khắc phục.

Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ, chia sẻ với bạn bè để ủng hộ truyện mới của Mặc Linh nha.

Yêu mọi người!! Chúc mọi người có một ngày tràn đầy hạnh phúc và niềm vui.