—— Đến địa điểm đặc thù sẽ tự động phát ra.
Cho nên đây chính là tự động kích phát?
Vậy bây giờ ta phải làm gì?
[Ngài có thể xem tư liệu của Lục Văn Từ .]
Tư liệu?
Linh Quỳnh cẩn thận tìm trong Sách ản, cuối cùng trông thấy một mục được đánh dấu nhưng rất nhỏ ghi "Tư liệu Nhân Vật"
Thật sự rất nhỏ, hơn nữa kiểu chữ màu sắc không khác gì màu nền của Sách ảnh.
Nếu như cô không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn thấy.
Nhỏ như này...... kiểm tra thị lực à?
[Không phải ta đây đang nhắc nhở ngài sao?]
"......"
Số lượng từ của tư liệu nhân vật cũng không nhiều, khoảng hai, ba trăm chữ, Linh Quỳnh quét mắt một cái là xong.
Đại khái ý tứ chính là: Lục Văn Từ bây giờ là diễn viên không tên không tuổi. Bởi vì anh đắc tội người ta nên không có tài nguyên, cuộc sống thê thảm.
Không thể lộ ra ánh sáng, xem như đã từng đứng trên thiên đàng, cũng sẽ biến thành phông nền.
Vì muốn tác dụng của anh phát huy đến lớn nhất, người đại diện của anh đã hợp mưu với người khác lừa anh đến khách sạn.
Cuối cùng Lục Văn Từ nhảy lầu tự tử.
......
2618.
Linh Quỳnh nhìn bảng số phòng, xác định là ở đây.
Hôm nay chính là thời gian Lục Văn Từ bị lừa đến khách sạn. Cô cũng vừa hay rút trúng tấm thẻ bài 2618 này.
Xem như anh là mục tiêu nhiệm vụ của của, đương nhiên không thể để anh chết.
Cho nên bây giờ cô phải nghĩ biện pháp cứu anh ra.
Thế nhưng phải làm như thế nào đây?
Trực tiếp đi vào cướp?
Linh Quỳnh nhỏ giọng thầm thì: "Không nên không nên, cái này quá nguy hiểm, có hơi sợ......"
[Tình yêu à, ngài có thể rút thẻ đó. Có loại thẻ bài có thể dùng để hóa giải nguy cơ. Nạp lần đầu ưu đãi 50%. ]
Vinh Diệu giật dây Linh Quỳnh.
Một tấm thẻ nuôi dưỡng có thể rút một lần.
Mà một tấm thẻ nuôi dưỡng giá tiền là 1.000 tệ* tiền thật.
(*1.000 tệ tầm 3.400.000vnđ)
Đúng, bạn không nhìn lầm, là tiền thật!
"Các người đang cướp tiền à?"
Linh Quỳnh tức giận mở trang chủ tìm cái nút khiếu nại.
Thế nhưng nhìn nửa ngày, trên trang chủ chỉ có trụi lủi 3 ô biểu tượng, nào có cái nút khiếu nại đâu.
"......"
Ừm......
Đây chính là chỉ cần tôi không cài đặt khiếu nại thì mấy người sẽ không khiếu nại được tôi?
[Tình yêu à, tiền thật là chỉ tiền thật trong phó bản này.]
Linh Quỳnh im lặng, trước bỏ qua con đường tìm kiếm khiếu nại, "Tiền của thế giới này ư?"
[Đúng vậy.]
Có thẻ bài là có thể hóa giải nguy cơ. Thế nhưng cô có thể rút trúng sao? Làm sao một tấm là có thể? Cần rút bao nhiêu tấm mới có thể rút được?
Đây đều là ẩn số.
Cái này căn bản là cái hố.
Rút thẻ trò chơi cũng là hố!
Đồ đần mới nhảy vào hố!
Linh Quỳnh suy xét một hồi, quả quyết từ chối: "Ha ha, không nạp, hẹn gặp lại."
Nạp tiền là không thể nào!
[Vậy ngài cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp thôi.]
Vinh Diệu cũng không tiếp tục thuyết phục, nói xong câu này thì yên tĩnh ngay.
"......"
Không phải, ngươi đây là thái độ gì!
Ta là người chơi hay ngươi là người chơi!
Vì khách hàng phục vụ đâu?
Khiếu nại!
...... Không có cửa khiếu nại.
Linh Quỳnh bực bội trong lòng, quai hàm phình lên trừng bức tường, tức chết ba ba!!
Linh Quỳnh nhìn hai đầu hành lang, thấy nơi xa ngừng lại một chiếc xe sạch sẽ.
Con mắt cô xoay tít chuyển 2 vòng, lập tức có chủ ý.
......
Linh Quỳnh cẩn thận đi vào trong phòng, bên trong có người đang nói chuyện.
"Ngài yên tâm, người còn chưa tỉnh, biết ngài không thích loại kia...... Vậy ngài chơi thong thả. Ngài chơi xong thì báo em, em tới đón người." Đây là giọng của một người phụ nữ, giọng nói đầy nịnh nọt lấy lòng.
Đang lúc nói chuyện, có người từ bên trong đi ra.
Linh Quỳnh lập tức tiến vào toilet.
Váy trên người có hơi dài, Linh Quỳnh hít một hơi, vội kéo váy vào bên trong.
Khi đoạn váy cuối cùng được kéo vào thì người bên kia cũng đi ra, mở cửa phòng rời đi.
Toilet rất rộng rãi, mà lại mở rộng ra hai bên, Linh Quỳnh dời đến một bên khác, nhìn ra ngoài.
Phía ngoài có một chàng trai nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng, đang chống đỡ cơ thể muốn đứng lên.
Đáng tiếc cơ thể không có sức lực, thử mấy lần thử đều ngã xuống.
Linh Quỳnh tinh tường trông thấy bộ dáng chàng trai, đôi mắt tỏa sáng...... Đẹp trai quá đáng mà!
Đó là một gương mặt rất sạch sẽ, xinh đẹp, có thể trói buộc ánh mắt người khác trong nháy mắt.
Không phải giống kiểu mặt của nam chính, nhưng hoàn toàn không kém.
Linh Quỳnh sờ sờ trái tim nhỏ "đập bình bịch" của mình, cảm thấy mình lại có thể .
Ai mà không thích đàn ông đẹp trai chứ!
Lại còn là đàn ông đẹp trai đến như vậy!
Đem về giấu đi thì hay biết mấy!
"Hôm nay cậu phục vụ tôi cho tốt, cậu muốn cái gì tôi cho....." Một giọng nói khác vang lên.
Có bóng người dần dần tiến vào phạm vi tầm mắt Linh Quỳnh .
Chàng trai lui về sau hơi co lại, lại bị đối phương đè bả vai, "Nếu cậu nghe lời một chút, tôi cũng sẽ không dùng cách này. Cậu đó."
Trong giọng nói này, lại có mấy phần cưng chiều.
Thế nhưng giọng nói này cũng không dễ lọt tai, nó lộ ra phần ác tâm ghê tởm.
Lời thoại của tổng giám đốc bá đạo không phải ai cũng có thể nói nhá!
Linh Quỳnh ôm cánh tay nổi da gà run lên, lần nữa thò đầu ra nhìn.
Chàng trai vừa vặn nghiêng đầu nhìn về bên này, tầm mắt của hai người không có dấu hiệu nào chạm nhau.
Trong đôi tròng mắt kia ẩn ẩn có chút sương mù, mơ hồ, phẫn nộ xen lẫn tuyệt vọng.
Bỗng dưng trông thấy có người, trong con ngươi chàng trai sáng lên một tia hi vọng.
Linh Quỳnh dựng thẳng ngón tay lên, khóe môi cong cong, làm một cái khẩu hình: "Im lặng."
Cô thu ý nghĩ, nhẹ nhàng đi dạo một vòng tại chỗ. Cái này bảo ta cứu người như thế nào đây hả?
Linh Quỳnh kêu Vinh Diệu, các ngươi không trợ giúp người chơi tân thủ một chút sao?
[Tình yêu, rút thẻ đi, ngài rút sẽ không bị lừa, rút sẽ không ăn thiệt thòi, nạp lần đầu rất rẻ, còn có quà tặng kèm.]
Vinh Diệu mở miệng một tiếng tình yêu hai tiếng cũng tình yêu, không ngừng dụ dỗ Linh Quỳnh nạp tiền rút thẻ.
"Không rút!" Linh Quỳnh kiên quyết.
Vừa bắt đầu đã lừa gạt người chơi nạp tiêng, mưu mô gì!
[Vậy chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ.]
"......"
Ta...... rút thẻ thật sự tốt à?
Bên ngoài có tiếng ồn ào, còn có tiếng người đàn ông cảnh cáo vì chàng trai giãy dụa.
Linh Quỳnh xòe hai tay ra, nhìn lòng bàn tay mình lâm vào trầm tư, rất lâu mới chậm rãi nắm lại thành đấm.
......
Phanh ——
Người đàn ông táy máy tay chân với chàng trai đột nhiên trợn mắt, ngã sang bên cạnh.
Lục Văn Từ lùi về sau co người lại, hơi ngước mắt nhìn lên trên, nhìn về phía người đứng bên giường.
Cô mặc một chiếc váy cưới trắng muốt, đầu đội một cái vương miện màu trắng bạc khảm kim cương, móng tay sơn màu đỏ đang nắm một vật trang trí, vẫn đang để ở giữa không trung.
Ánh mắt Lục Văn Từ có chút mơ hồ, không biết người này là mình tưởng tượng ra, hay là thật sự có người cứu mình.
Linh Quỳnh ném vật trang trí trong tay, phảng phất tựa như bị giật mình. Cô vỗ ngực, thở ra một hơi.
Cô vừa vỗ ngực, vừa hỏi chàng trai: "Anh không sao chứ?"
Lục Văn Từ toàn thân vô lực, thật lâu sau mới lắc đầu.
Lúc này Lục Văn Từ như một con thú nhỏ bị khi nhục đến tuyệt vọng, hốc mắt đỏ bừng, đuôi mắt ướŧ áŧ, làm cho ai cũng sinh ra ý muốn bảo vệ.
Bé cưng đáng yêu chết đi được!!!
Linh Quỳnh lập tức mềm lòng, "Tôi mang anh đi khỏi nơi này trước. Anh đừng sợ."
Cô đỡ người xuống khỏi giường. Lục Văn Từ không có chút sức nào, chỉ có thể để cô đỡ.
Thân thể chàng trai nóng bỏng, hơi thở thở ra cũng nóng hổi.
Mà anh cảm thấy trên người người đỡ mình có một luồng hơi lạnh, làm cho anh cứ có cảm giác muốn gần cô thêm một chút.
Linh Quỳnh đi hai bước, quay đầu nhìn người trên giường. Cô đảo mắt, đỡ chàng trai ngồi xuống, "Chờ tôi trước đã."
Lục Văn Từ không nhìn thấy Linh Quỳnh đang làm cái gì, chỉ là đằng sau có âm thanh lôi kéo đi về hướng toilet bên kia.
Một lát sau cô gái kia đi ra, cúi đầu nhìn anh, "Anh có mang điện thoại không?"