Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 52

Ánh mặt trời chiều ôn hòa sảng khoái, tia nắng nhảy trong không khí, hòa với mùi thơm của bơ.

Một hình ảnh rất hiền hòa thoải mái nhưng Thịnh Văn Ngôn lại thấy như đang ngồi trên bàn chông.

Thẩm Vân Nghê nghe chú nhà mình nói nhưng không ngẫm ra được ẩn ý gì, chỉ trả lời: “Đúng vậy đó nội, thế không phải là cướp, quá lắm là chặn lại giữa đường thôi.”

Triệu Thuận Từ khẽ hừ một tiếng: “Chặn lại cũng quá đáng!”

Thẩm Vân Nghê thấy rất vui khi anh mình và Thịnh Văn Ngôn không phải là một cặp, cô ta không muốn kêu Thịnh Văn Ngôn là chị dâu đâu. Cô ta hả hê nói: “Hầy, không duyên không phận thì thôi, bà nội đừng cố gắng mai mối nữa.”

“Không được.” Triệu Thuận Từ suy nghĩ một chút, đột nhiên nói, “Ừm Văn Ngôn, hay là dì nhận con là cháu gái nuôi nha?”

Thịnh Văn Ngôn ngẩn ngơ, bị sặc: “… Khụ, khụ!”

Thẩm Tại rút khăn giấy ra đưa cho cô, quay đầu nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ tỉnh táo chút đi được không?”

Triệu Thuận Từ: “?”

“Nhà họ Thịnh không chịu đâu.”

Thẩm Tại chỉ bịa đại ra thôi, biết con trai mình rất thân với nhà họ, nhưng bà lại không quen nhà người ta, nên nghĩ rằng nhà họ Thẩm thật sự sẽ không muốn để con gái cưng ra ngoài nhận họ hàng lung tung.

“Thế à…”

Thịnh Văn Ngôn ho xong, từ từ bình tĩnh trở lại, nói: “Dì à, trong lòng con dì đã là người nhà rồi ạ, con nói thật.”

Triệu Thuận Từ nghe xong thì chân mày giãn ra, nắm tay cô: “Con nói cũng đúng, không cần chấp nhặt chuyện này nữa. Dì thích con thì con là người thân của dì.”

“Vâng ạ ~ “

Không bao lâu sau buổi trà chiều, nhà bếp đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Thịnh Văn Ngôn bị giữ lại ăn cơm tối. Sau khi ăn cơm với nhà họ Thẩm xong, cô rảnh rỗi đứng ngoài ban công của góc sân nhỏ phía Tây hóng gió tiêu cơm. Chỗ này nhìn hướng ra Đông Hồ, màn đêm buông xuống, mặt hồ phát ra một tầng ánh sáng nhạt, yên bình lại dịu dàng.

“Lát nữa trước khi về em nhớ bảo anh một tiếng.” Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó, Thịnh Văn Ngôn nghe thấy giọng của Thẩm Tại.

Thịnh Văn Ngôn quay đầu, thấy Thẩm Tại. Anh đi tới, đứng bên cạnh cô nói: “Anh đưa em về.”

Thịnh Văn Ngôn lại nhìn về phía mặt hồ, nói: “Tôi lái xe tới, không cần anh đưa về.”

“Em vừa uống chút rượu với mọi người mà.”

Chân mày cô nhẹ nhíu lại, trả lời gấp quá nên mém chút nữa là quên mất chuyện này. Thế là cô sửa lại thành: “Đúng vậy, thế nên tôi đã bảo Lâm Khải tới đón.”

Thẩm Tại nghe thấy cái tên này thì khẽ hít một hơi, chầm chậm nói, “Phiền lắm, anh không uống rượu, anh có thể đưa em về.”

“Thế mới là phiền đấy, thư ký của tôi đang đi rồi. Sếp Thẩm không cần quan tâm đâu.”

Thẩm Tại khẽ híp mắt, quay đầu nhìn cô.

Trong bóng đêm, khuôn mặt anh càng sáng và trắng hơn, gương mặt tinh tế, nét đẹp êm dịu nhưng không phải kiểu trẻ trung non nớt giống như Lâm Khải. Thẩm Tại là kiểu vẻ đẹp trầm ổn, đàn ông, nhất là đôi mắt kia, luôn có mùi vị của sự phán xét, khiến cho người ta sinh ra cảm giác thấp thỏm khó hiểu.

Thịnh Văn Ngôn biết đối mặt với anh là không có gì tốt, thế là rất nhanh dời mắt đi chỗ khác, lẩm bẩm: “Nhìn cái gì chứ…”

Thẩm Tại: “Để anh đưa em về đi, thư ký của em vẫn chưa tốt nghiệp. Không cần thiết bắt một cậu sinh viên phải tăng ca cuối tuần đâu.”

Thịnh Văn Ngôn trợn to đôi mắt: “Anh nói cái gì? Sếp Thẩm xem lại lời mình nói đi, làm người đừng có tiêu chuẩn kép vậy chứ? Lúc trước ở IZ, người thường xuyên tăng ca vào cuối tuần là thư ký của anh, lúc ấy tôi cũng chưa tốt nghiệp đấy.”

Thẩm Tại giống như mất trí nhớ: “À, thế à?”

“Đúng vậy! Anh có thể lạm dụng thời gian cuối tuần của thư ký, tôi thì không được à? Đạo lý gì vậy?”

Thẩm Tại cười lạnh một tiếng, nói: “Em kêu thư ký đón thật à? Vậy quan hệ của em với thư ký không bình thường.”

Thịnh Văn Ngôn liếc anh: “Anh với thư ký trước của anh thì bình thường chắc?”

Thẩm Tại nhìn thẳng vào cô: “Ít nhất thì lúc làm việc vẫn bình thường.”

Thịnh Văn Ngôn khẽ cười một tiếng: “À, vậy bây giờ anh với thư ký cũ thế nào rồi?”

Thẩm Tại gác nhẹ một tay lên lan can, quay cả người về phía cô: “Thịnh Văn Ngôn, chuyện hôm qua anh nói ở Nhân Việt chắc em chưa quên.”

“Chuyện gì? Tôi không nhớ.”

Thẩm Tại biết cô cố ý chọc giận anh, anh cũng không giận. Thẩm Tại đã quen với tính tình kỳ quặc, không suy nghĩ cẩn thận của cô rồi.

“Anh bảo chúng ta nên nói chuyện liên quan tới việc thích em.”

“Thích? Nói chuyện gì? Quen nhau à?” Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn anh, đôi mắt kiều diễm sóng nước mênh mông, giống như đang quyến rũ, “Sếp Thẩm, việc yêu đương phải có giai đoạn thứ tự, anh chưa theo đuổi tôi thì còn đòi nói chuyện gì?”

Lóc cóc ——

Có thứ gì đó vừa rơi. Âm thanh này phá vỡ bầu không khí giữa hai người, hấp dẫn ánh mắt nhìn theo.

Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại cùng quay đầu, bỗng dưng nhìn thấy trong hiên có một người đứng từ lúc nào. Cô gái cầm sách vẽ, ánh mắt trợn tròn, thứ vừa rơi xuống đất là bút chì của cô.

Thịnh Văn Ngôn: “…”

Thẩm Tại: “Có chuyện gì không?”

Thẩm Vân Nghê học thiết kế thời trang, dạo này trường giao bài tập nhưng cô lại không có linh cảm. Sau khi ăn xong, Thẩm Vân Nghê than vãn bài tập về nhà quá khó với Triệu Thuận Từ, bà bảo cô đi hỏi Thịnh Văn Ngôn xem. Mảng kinh doanh quần áo ở Khải Thịnh phát triển khá ổn, bình thường Thịnh Văn Ngôn đều mặc những bộ quần áo mới của mùa, có gu ăn mặc. Vậy nên đối với thiết kế thời trang, chắc cô cũng có thể đưa ra nhận xét.

Ngoài mặt Thẩm Vân Nghê bày tỏ rằng mình không thích đi hỏi Thịnh Văn Ngôn, nhưng Triệu Thuận Từ cứ bảo cô đi hỏi mãi. Trong thâm tâm Thẩm Vân Nghê cũng mong rằng Thịnh Văn Ngôn có thể đưa ra chút ý kiến, cái bài tập kia đã hành hạ cô ta muốn chết rồi.

Thế là sau đó Thẩm Vân Nghê đi ra ban công, thế nhưng cô ta không ngờ rằng mình sẽ thấy Thịnh Văn Ngôn đứng sóng vai Thẩm Tại ở đó, lại nghe được đoạn đối thoại khiến cô ta hoài nghi cuộc đời.

Nếu như thời gian có thể quay lại, cô ta nhất định không mang tập đến hỏi Thịnh Văn Ngôn đâu! Như vậy cô ta sẽ không phải hoảng loạn, cũng sẽ không bị chú mình lành lạnh hỏi “có chuyện gì không”, mà ý nghĩa thật sự của câu hỏi là “muốn chết phải không”.

Thẩm Vân Nghê cứng đờ tại chỗ: “Không, không có ạ, cháu, cháu đi dạo một chút thôi.”

Thấy có người tới, Thịnh Văn Ngôn không còn lòng dạ nói gì nữa. Cô đi tới, vỗ vai Thẩm Vân Nghê: “Ờm, vậy cô tiếp tục đi dạo đi, tôi về trước.”

Thẩm Vân Nghê: “…”

Tiếng bước chân xa dần, chỉ còn Thẩm Tại và Thẩm Vân Nghê đứng đó.

Thẩm Vân Nghê nuốt nước miếng, cảm thấy chắc chắn là mình nghe nhầm rồi, chú Thẩm Tại không thể nào thích Thịnh Văn Ngôn được, tuyệt đối không thể nào!

“Cháu nghe được gì rồi?” Gió đêm từ ngoài sân thượng thổi vào, gộp với giọng nói của Thẩm Tại, càng thấy lạnh hơn.

Thẩm Vân Nghê mím môi, hơi sợ, nhưng vẫn lấy can đảm hỏi: “Chú, vừa nãy chú nói Thịnh Văn Ngôn yêu yêu… Chị ta, và ai…”

“Chú.”

Thẩm Vân Nghê: “Sao có thể chứ!”

So với Thẩm Vân Nghê đang hoảng sợ, Thẩm Tại lại bình tĩnh đến khó tin: “Cái gì mà sao có thể?”

“Sao chú có thể thích Thịnh Văn Ngôn chứ! Chú, chú biết chị ta thích anh Thụ Diệc mà, hơn nữa chị ta, chị ta…” Thẩm Vân Nghê không nói lý do, cuối cùng nói thẳng, “Chị ta không ổn chút nào!”

“Không ổn chỗ nào?”

Lúc hỏi câu này, giọng anh càng trầm hơn, càng đáng sợ hơn mấy câu trước. Thẩm Vân Nghê hốt hoảng cúi đầu, “Dù sao… Cũng không được. Sao chú lại thích chị ta?”

Tại sao thích cô?

Thẩm Tại không có thời gian dạy bảo Thẩm Vân Nghê, đầu óc anh bắt đầu suy tư về câu hỏi của cháu mình. Nhưng dường như suy nghĩ một lúc cũng không biết được lý do.

Tâm tư tình cảm đã thay đổi vì cô từ lúc nào, Thẩm Tại cũng không biết. Chẳng biết từ khi nào mà anh lại cảm thấy đau lòng vì cô, muốn che chở cô, hy vọng cô cô có cuộc sống tốt hơn.

Cũng không biết từ khi nào, sự quan tâm từ góc độ của người lớn và ông chủ dần thay đổi. Anh không muốn có người đàn ông nào khác xuất hiện bên cạnh cô, không muốn họ chú ý tới cô, càng không mong cô sẽ thích người khác.

“Chú ơi?”

“Chuyện của người lớn cháu đừng quan tâm, lo chuyện vẽ vời của cháu đi.” Thẩm Tại không nói nữa, đi vào nhà.

Thẩm Vân Nghê quay đầu nhìn chú mình, chuyện của người lớn?

So với cô thì Thịnh Văn Ngôn mà là người lớn gì?

——

Thịnh Văn Ngôn nhắn cho Lâm Khải, bảo cậu ta tới lái xe chở mình về. Nhưng Lâm Khải chưa tới, cô đã bị kéo lên xe của Thẩm Tại.

Thẩm Tại lợi dụng sự tôn trọng của cô với dì Triệu. Triệu Thuận Từ nghe theo lời con trai mình, kiên quyết yêu cầu người uống một chút rượu là Thịnh Văn Ngôn phải ngồi xe Thẩm Tại về nhà, vậy mới bảo đảm an toàn. Cô không có cách nào, cuối cùng chỉ đành lên xe dưới ánh nhìn của Triệu Thuận Từ.

“Tôi đã gọi cho thư ký tới rồi, sao anh còn uổng công vô ích chở tôi về làm gì.” Thịnh Văn Ngôn ngồi ở ghế phụ, bất mãn nói.

Thẩm Tại: “Em đang nói chuyện với anh mà không khách sáo gì đó.”

Thịnh Văn Ngôn: “Đúng vậy, anh có phải là ông chủ của tôi nữa đâu, tôi kiêng dè làm gì?”

“Được, tùy em.” Thẩm Tại nhìn cô, nói: “Thắt dây an toàn cái đã.”

Thịnh Văn Ngôn không để ý tới anh, không thèm nhúc nhích, định làm trái những gì Thẩm Tại nói. Người ngồi trên ghế lái thấy cô bất động, giây tiếp theo đột nhiên nghiêng người qua, kéo dây an toàn thắt lại cho Thịnh Văn Ngôn.

Hành động này làm khoảng cách giữa hai người rất gần, Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, nín thở trong nháy mắt, khẽ khàng dán sát lưng vào ghế ngồi.

“Nổi giận nhưng phải chú ý an toàn, em có biết không?”

Thịnh Văn Ngôn: “…”

“Còn nữa, đưa em về nhà không phải là việc vô ích.” Thẩm Tại nói, “Khi nãy em nói yêu đương phải có quá trình, bây giờ anh biết rồi.”

Quá trình? Biết cái gì?

Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ, Ờm… Cô nói, nói trước khi quen nhau là theo đuổi.

Vậy nghĩa là anh bắt đầu theo đuổi cô?

——

Bình thường khi ngồi trên xe, Thẩm Tại vốn kiệm lời, người hay ríu ra ríu ríu là Thịnh Văn Ngôn. Bây giờ cô cũng không nói gì, khoang xe yên lặng suốt cả quãng đường.

Một tiếng sau, xe chạy vào khu Thịnh Văn Ngôn sống bây giờ. Nhà cô ở tòa 12, Thẩm Tại chạy tới tận dưới lầu.

“Lâm Khải? Sao cậu lại ở đây?” Thịnh Văn Ngôn cởi dây an toàn, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy ngoài đó có một cậu thanh niên đang đứng.

Lâm Khải nghe tiếng, bước lên đón: “Sếp Thịnh, chị về rồi.”

“Ừ.”

“Mới nãy chị nhắn bảo em đi đón chị, em lên đường đi nhưng sau đó chị lại bảo không cần… Em không yên tâm nên đứng trước nhà chờ chị, xem chị về chưa.”

Nói xong, Lâm Khải lại chú ý thấy Thẩm Tại đang ngồi trên ghế lái, cậu ta vội vàng gật đầu: “Thẩm tổng.”

Thẩm Tại không ngờ rằng trễ vậy rồi mà còn thấy cậu ta ở đây, khuôn mặt hơi đen lại, chỉ nhàn nhạt trả lời.

Không yên tâm… Lại còn chờ dưới lầu? Đúng là quan tâm hơi nhiều đấy.

Thịnh Văn Ngôn mở cửa xuống xe: “Thế à, vậy cực cho cậu rồi. Bây giờ cũng muộn rồi, cậu mau về trường đi.”

Lâm Khải gật đầu: “Vâng.”

Thịnh Văn Ngôn nhìn đồng hồ: “Trễ rồi cũng không biết cậu có đón được xe không nữa.”

“Không sao đâu ạ, em bắt xe được mà.”

“Đại học A à, hay là để tôi chở cậu về.” Thẩm Tại ngồi trong xe đột nhiên mở miệng.

Thịnh Văn Ngôn quay đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Người này đang nói gì vậy, anh định chở cậu ta về à?

Lâm Khải cũng ngây người, lập tức nói: “Không cần không cần đâu ạ, tôi không dám làm phiền sếp Thẩm, tôi tự đón xe là được.”

Thẩm Tại nở nụ cười, sâu xa nói: “Không phiền gì cả, cũng thuận đường mà.”

Lâm Khải: “…”

Không có sinh viên nào ở đại học A là không biết IZ cả, rất nhiều người đều muốn được tới công ty làm việc. Đối với đám sinh viên, Thẩm Tại là một người nào đó giống như thần thánh. Bây giờ Thẩm Tại lên tiếng, Lâm Khải cũng không dám từ chối.

Thẩm Tại: “Thịnh Văn Ngôn, sao em chưa vào nhà đi?”

“Vậy Lâm Khải…”

“Anh chở cậu ấy về trường.” Thẩm Tại nói, “Em ngủ sớm đi, bớt thức đêm.”

Thịnh Văn Ngôn: “…”

Bố tôi còn không dài dòng như anh đâu!

Nhưng Thịnh Văn Ngôn không phản bác nữa, chỉ nhìn về phía Lâm Khải: “Vậy cậu về đi thôi, để anh ấy chở cậu về được mà, không cần khách sáo.”

Lâm Khải hơi do dự, sau đó khẽ gật đầu.

Nhìn Thịnh Văn Ngôn vào sảnh rồi thì ánh mắt Thẩm Tại mới dời trở lại, anh nhìn Lâm Khải, nhàn nhạt nói: “Cậu lên xe đi.”

Lâm Khải: “…Cảm ơn sếp Thẩm.”

——

Lâm Khải ở Thịnh thị cũng lâu, đã từng thấy không ít nhân vật có tiếng tăm, nhưng lúc này khi ngồi bên cạnh Thẩm Tại, cậu vẫn hơi lo lắng.

“Sang năm là phải tìm công việc chính thức rồi nhỉ?” Thẩm Tại bỗng dưng mở miệng.

Lâm Khải: “Vâng.”

“Tôi thấy thành tích của cậu cũng khá, dạo này làm việc ở Khải Thịnh cũng ổn.”

Lâm Khải không ngờ anh cũng biết chuyện của mình, hơi thụ sủng nhược kinh: “À… Cảm ơn sếp.”

Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Thẩm Tại dừng xe, nhìn qua Lâm Khải.

“Đến lúc đó IZ cũng sẽ chiêu mộ nhân viên ở đại học A, tôi thấy năng lực của cậu khá ổn, có thể bỏ qua bước tuyển chọn.” Thẩm Tại cong môi, đôi con ngươi hiện lên tia sáng lạnh lẽo dưới ánh sáng mơ hồ bên trong xe, “Cậu có hứng thú thì có thể rời khỏi Khải Thịnh, tới công ty tôi thử xem.”