Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 29

Không gian của Đinh Lan Các khiến người ta rất thoải mái, lúc dùng bữa có thể tạo ra cảm giác nhàn nhã và lười biếng.

Thẩm Tại đi rồi, hứng thú ăn uống của cô giảm đi nhiều, cũng không thấy ngon miệng nữa.

Ăn cơm xong, sắc trời bên ngoài đã sụp tối. Ba người bước ra khỏi phòng chuẩn bị đi về, đúng lúc đυ.ng phải Thẩm Tại, người vừa mới tiễn bạn bè ra về.

“Ăn ngon miệng không?” Thẩm Tại hỏi.

Thịnh Văn Ngôn gật đầu: “Ngon lắm, bây giờ tôi đi về, anh cũng vậy à?”

Thẩm Tại: “Ừ, phải về chứ.”

Cô nghe vậy thì lập tức nói: “Hôm nay tôi không lái xe. Sếp Thẩm à, anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không?”

“Để Thụ Diệc đưa con về. Thụ Diệc, buổi tối cháu có rảnh không?” Triệu Thuận Từ đưa mắt với cháu trai.

Thẩm Thụ Diệc ho nhẹ một tiếng: “… Dạ.”

”Tốt, vậy để Thụ Diệc đưa con về!”

“Dạ đừng đừng, chỗ ở hiện tại của con ngược đường với cậu ấy nên phiền phức lắm, hơn nữa cậu ấy cũng phải đưa dì về mà.”

Triệu Thuận Từ: “Không sao, lát nữa dì gọi tài xế đến đón.”

“Vậy phải đợi chờ, sau một ngày dạo phố chắc dì cũng mệt lắm rồi.” Thịnh Thế Văn nhìn Thẩm Thụ Diệc: “Cậu đưa dì về nhé, đi đường cẩn thận.”

Thịnh Văn Ngôn đã nói như vậy, người luôn hướng nội như Thẩm Thụ Diệc cũng không thể mạnh miệng nói muốn đưa cô về, nên chỉ đành gật đầu.

Cô nhìn Thẩm Tại: “Sếp Thẩm, anh có uống rượu không? Để tôi lái xe cho, đưa chìa khóa cho tôi.”

Thẩm Tại có uống một chút rượu, định gọi người lái xe thuê, tự nhiên lại có người lái thay sẵn ở đây, anh chẳng nói gì, chỉ ném chìa khoá vào tay cô.

“Đi thôi.”

“Ok!”

Thịnh Văn Ngôn lái xe của Thẩm Tại là ngựa quen đường cũ. Lái xe đến cổng, tiếp đón anh ngồi vào ghế phụ, chuẩn bị đạp ga rời đi thì thấy Thẩm Thụ Diệc chạy ra.

Cậu đứng bên ngoài xe, ra hiệu ý bảo hạ cửa sổ xuống.

Thẩm Tại ấn cửa sổ xuống: “Có chuyện gì à?”

Đối diện Thẩm Tại, cậu lúng túng không biết nói gì, nâng cái túi trong tay lên, nói với Thịnh Văn Ngôn: “Cái này cho cậu.”

Lúc nãy đi dạo phố cô đã từ chối rồi, nghĩ chắc cậu sẽ không mua, nhưng không ngờ vẫn mua cho cô.

Thịnh Văn Ngôn: “Không cần, tôi đã nói không…”

Trong bóng đêm, sắc mặt đỏ ửng của cậu không quá rõ. Cậu nhét túi đồ qua cửa sổ xe, mơ hồ nói: “Có gì đâu, cậu nhận đi xem như là bà nội tặng cậu.”

Nói xong liền quay đầu bỏ đi.

Thịnh Văn Ngôn: “Này——”

Cô có hơi xấu hổ, nhưng vẫn cảm thấy rất ấm lòng.

Cô biết chuyện này là do bà gợi ý. Bà đối xử với cô thật tốt khiến cô có cảm giác như bà mới là phụ huynh của mình vậy.

Ngoài lần sinh nhật Triệu Thuận Từ, cô tặng quà cho bà thì bình thường cũng không mua gì… Xem ra lần sau đến nhà, cô nhất định phải đích thân mua cái gì đó thôi.

Nghĩ vậy Thịnh Văn Ngôn cũng không kiên trì trả lại nữa.

Khởi động xe, cửa sổ từ từ nâng lên, Thẩm Tại cụp mắt nhìn chiếc túi bị cưỡng ép đặt lên đùi mình, lông mày khẽ nhíu lại.

Sau đó anh không hề khách sáo mà ném túi quà ra ghế sau, nói: “Đưa tôi về nhà trước đi, xe cô cứ giữ, thứ hai lái đến công ty là được.”

“Ok sếp Thẩm.”

Một tiếng sau, Thịnh Văn Ngôn đưa Thẩm Tại về Đồng Nguyệt Loan.

“Sếp Thẩm đi thong thả nha, hôm nay đồ ăn ngon lắm, cảm ơn anh đã tiếp đãi!” Cô hạ cửa kính xe xuống, cười rạng rỡ.

Anh đứng ở cửa, vẻ mặt thản nhiên: “Bớt nịnh nọt tôi, về nhà đi.”

“Không phải nịnh đâu, là thật đó ~” Cô xua tay: “Tôi về nha, tạm biệt.”

Cửa xe đóng lại, cô điều chỉnh đầu xe, lui lại rồi quay ra.

Thẩm Tại vẫn đứng ở đó, mãi cho đến khi bóng xe khuất hẳn, anh mới bước vào nhà.

Cả đêm nay anh đều suy nghĩ, có vẻ như Thẩm Hàm đã nhìn lầm rồi. Chính anh cũng bị ảnh hưởng bởi lời nói của anh ta nên mới nghĩ cô gái nhỏ có ý gì đó với mình.

Ồ, đi dạo phố lại còn mua quà.

Tâm tư của cô hiển nhiên vẫn còn đặt người trên cháu trai anh.

——

Trong mùa tốt nghiệp, trước thời gian bảo vệ luận văn, nhà trường có sắp xếp chụp ảnh tốt nghiệp.

Sau khi hoàn thành xong công việc buổi sáng, cô xin Thẩm Tại cho mình nghỉ buổi chiều, vội vàng đến trường để chụp ảnh tốt nghiệp.

Chụp ảnh tốt nghiệp là một sự kiện quan trọng với học sinh. Nhiều phụ huynh cũng đến để chụp ảnh lưu niệm cùng con mình.

Thịnh Thiên Hoà cũng vậy, hôm nay ông đến trường từ sớm để chụp ảnh với cô.

“Ây da, đẹp gái lắm, con mặc bộ này vào nhìn khác ghê.” Thịnh Thiên Hoà nhìn các bức hình, cứ liên tục khen ngợi.

Lâu như vậy, sự tức giận của cô đối với ông gần như không còn nữa, rốt cuộc lúc trước ông vẫn chọn tin cô.

Chẳng qua cô vẫn còn bướng bỉnh, không chịu bày ra vẻ dễ chịu: “Hiếm khi thấy bố nhớ hôm nay con chụp ảnh tốt nghiệp.”

Thịnh Thiên Hoà: “Tất nhiên, mấy ngày trước nhận được tin nhắn của trường học, bố còn đặt báo thức để nhắc nhở nữa.”

“Ồ.” Cô nói: “Thế còn mẹ nhỏ đâu? Không cần bố ở cạnh à? Bà ấy thế nào rồi?”

Ông thấy con gái mình chịu hỏi thì cực kỳ vui vẻ: “Mẹ nhỏ khá khỏe, mấy lần kiểm tra đều cho kết quả bình thường. Hôm nay chuyện của con là quan trọng nhất, đương nhiên bố phải đến với con rồi.”

“…Ồ”

Thịnh Thiên Hoà nói: “Văn Ngôn, nếu không con về nhà ở đi, một mình con ở bên ngoài không ai chăm sóc, bố không yên tâm.”

“Không cần đâu, con rất ổn.” Thịnh Văn Ngôn nói: “Con về nhà sẽ thường xuyên đυ.ng mặt bà nội, đến lúc đó lại bị mắng.”

Nhắc đến điều này, ông có hơi xấu hổ: “Văn Ngôn, tư tưởng của bà nội là… Không tốt, nhưng là người trong nhà chắc chắn rất quan tâm đến con.”

“Chỉ là suy nghĩ của bà nội không tốt thôi sao, còn bố thì không à?”

Thịnh Thiên Hoà nhanh chóng nói: “Không, bố cũng có suy nghĩ không hay giống bà!”

“Tốt nhất là…”

“Hazzi, bố đã bỏ lỡ quá nhiều thời khắc tuổi trẻ của con. Thẩm Tại nói đúng, con thế này, vấn đề lớn nhất là do bố.” Ông nói: “Con thật sự là một đứa trẻ tốt, gần đây con ở IZ biểu hiện sao bố đều biết hết. Thẩm Tại nói con rất thông minh và có tiềm năng, cậu ấy đã nói như vậy thì chắc hẳn là không sai đâu. “

Thịnh Văn Ngôn sững sờ: “Chú ấy nói vậy với bố?”

Thịnh Thiên Hoà: “Ừ, bây giờ bố biết sai rồi, trước đây là do bố không tốt, không quan tâm nhiều đến con. Con yên tâm, sau này dù mẹ nhỏ có sinh con trai hay con gái thì nhà họ Thịnh cũng có một phần cho con, bố tin rằng con có thể làm tốt. “

“…”

Đây vẫn là lần đầu tiên ông nói điều này với cô, Thịnh Văn Ngôn có hơi bất ngờ, nhưng không thể phủ nhận rằng cô cũng thấy mừng thầm.

Vì vậy, sau khi chụp ảnh nhóm xong, cô ngồi trên bậc thang vội vàng gửi tin nhắn cho Thẩm Tại.

[Bố tôi đến trường chụp ảnh tốt nghiệp với tôi. Ông ấy nói anh đã khen tôi trước mặt ông ấy.]

[Anh cho ông ấy uống loại thuốc mê hồn gì vậy? Thế mà ông ấy lại nói con trai và con gái đều giống nhau.]

[Cảm ơn sếp Thẩm, anh thật tốt, tốt nhất trên thế giới này.]

[Không, tốt nhất trong vũ trụ!]

[Hôm nay tôi mời anh ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn của tôi nha.]

Ánh mặt trời chói chang, gửi tin nhắn xong, cô ngã người ra sau cảm giác ngực mình cứ cồn cào.

Mới có một buổi chiều không gặp, sao lại có cảm giác nhớ anh rồi? Không biết bây giờ anh đang làm gì, sau khi thấy tin nhắn của cô thì trả lời thế nào?

“Cậu cười gì đó?” Một người bạn cùng lớp đi tới vỗ vỗ cô: “Đừng cười ngốc nghếch nữa, chúng ta selfie đi.”

Thịnh Văn Ngôn không nhận ra là mình đang cười, lúc cả người bị kéo đứng lên, cô nhanh chóng đội chiếc mũ cử nhân của mình: “Ồ, selfie hả? Được đó.”

“Đây đây, hai mình chụp trước.”



Ảnh tập thể của các lớp đều được chụp ở cổng lớn quảng trường, Thẩm Thụ Diệc cũng học cùng chuyên ngành với cô nên thời gian chụp ảnh cũng tương tự nhau.

Chụp ảnh tập thể xong, một nhóm người đứng cạnh nhau trò chuyện xôn xao.

“Ủa Thịnh Văn Ngôn kìa, sao cậu ấy lại mặc đồ cử nhân chạy ra ngoài vậy?” Bạn cùng phòng Thẩm Thụ Diệc nói: “Hôm nay cậu ấy không tìm cậu chụp ảnh à?

Thẩm Thụ Diệc đờ ra: “Không có.”

“Hả? Chuyện này thật phản khoa học. Trước đây cậu ấy luôn bám dính lấy cậu, nhưng sắp tốt nghiệp thì lại không tìm cậu chụp ảnh?”

Cậu nhìn Thịnh Văn Ngôn đang chụp ảnh cùng các bạn nữ trong lớp cách đó không xa: “… Không phải cậu ấy đang bận sao?”

Bạn cùng phòng sững sờ, ngoài ý muốn mà nhìn cậu.

Nếu trước đây, cậu sẽ nói là: “Chụp chung với cậu ấy có gì hay ho đâu.”

Sao bây giờ cậu ấy lại kiếm cớ giúp cô nhỉ? Chẳng lẽ muốn chụp ảnh với người ta?

“Thụ Diệc, Bạch Niệm Lôi kia… Dạo này hai người có liên lạc không?” Bạn cùng phòng suy nghĩ rồi hỏi.

Thẩm Thụ Diệc đờ đẫn nói: “Không có, sao thế?”

“A? Tớ thấy cậu ấy là mẫu người cậu thích, còn là bạn học cấp ba nữa… Tớ cho rằng hai người sẽ ở bên nhau.”

“…”

Thẩm Thụ Diệc im lặng, thật ra cậu cũng nghĩ như vậy.

Lúc liên lạc lại với Bạch Niệm Lôi, Thẩm Vân Nghê lén nói cho cậu biết Bạch Niệm Lôi thích cậu, cậu cũng nghĩ mình sẽ thích cô, nhưng không hiểu sao, sau khi tiếp xúc cậu vẫn không có cảm giác rung động.

Thậm chí trong khoảng thời gian đó, cậu lại nhớ về Thịnh Văn Ngôn.

Cô là người phóng túng, không kiểm soát, rõ ràng là cậu không thích kiểu người như vậy, nhưng không kìm được lại so sánh cô với người khác.

So sánh rồi lại so sánh… cứ thế trong tâm trí đều là cô. Thời gian đó, cậu rất rối bời.

Cậu nhận ra mình thích nghe bà nội nhắc về cô, muốn biết tin tức gần đây của cô… Lúc bà nội hỏi cậu có ý với cô không, cậu không gật đầu, chỉ ậm ừ cười cho qua.

Nhìn cậu bình tĩnh thế thôi, nhưng nội tâm rất hoảng loạn, vì cậu cảm nhận được trái tim mình không muốn phủ nhận…

“Thẩm Thụ Diệc! Có thể chụp chung một bức không?” Đúng lúc này mấy cô gái xung quanh Thịnh Văn Ngôn vẫy tay với cậu.

Bạn cùng phòng nói: “Ối, đến rồi, chắc chắn là Thịnh Văn Ngôn nhờ các cậu ấy gọi cậu đó. Tớ nói mà, cậu ấy muốn chụp ảnh lưu niệm với cậu.”

Thẩm Thụ Diệc vui mừng khôn xiết, khóe miệng cong lên nhưng rất nhanh đã kìm nén lại: ”Tớ đi trước.”

Bạn cùng phòng nhìn cậu đầy ẩn ý: “Ờ ~ được, cậu đi đi.”

Khi Thẩm Thụ Diệc đi tới, vừa hay Thịnh Văn Ngôn cũng ngồi xuống bậc thang.

Hôm nay nhiệt độ tăng lên rất nhiều, đoán chừng cô mặc đồ cử nhân có hơi nóng nên lấy mũ xuống quạt quạt cho mình.

Thẩm Thụ Diệc nhìn cô, thấy cô ngồi ở đó không có ý muốn chụp ảnh, thì có hơi thất vọng.

“Thụ Diệc, nhìn vào máy ảnh này.”

Thẩm Thụ Diệc: “Ồ, được.”

“Tớ cũng muốn chụp, tớ nữa!”

“Ây da, các cậu chụp từng người một không được à? Hôm nay hotboy không có chạy đi đâu đâu.”

“Ha ha ha ha, tớ là người thứ hai nha.”

“Tớ thứ ba!”



Thẩm Thụ Diệc bị các bạn nữ vây quanh chụp ảnh, Thịnh Văn Ngôn xoay đầu, nhìn thoáng qua rồi ngáp một cái.

Cô giơ tay lên nhìn thời gian, nghĩ chắc tiếp theo trường không còn hoạt động gì khác nên đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vừa bước xuống được mấy bậc, cô nghe thấy ai đó gọi mình từ phía sau.

“Thịnh Văn Ngôn!”

Cô quay đầu lại: “Hả? Sao vậy?”

Thẩm Thụ Diệc chen ra khỏi đám người, bước nhanh đến cản cô lại: “Chuyện là… Tốt nghiệp rồi.”

Thịnh Văn Ngôn hơi khó hiểu: “Ồ, phải rồi, chúc mừng cậu.”

“Ừ, chúc mừng.”

“Cảm ơn cậu.”

Bóng cây rậm rạp, ánh sáng xuyên qua những chiếc lá dừng trên người cậu thiếu niên, tinh thần tươi mới phấn chấn.

Thịnh Văn Ngôn nhìn cậu với cái nhìn đơn thuần thưởng thức: “Tôi có chút việc nên phải đi trước, mọi người cứ tiếp tục nha, tạm biệt.”

“Chờ đã.” Cậu nuốt yết hầu căn chặt, giống như lấy hết dũng khí, chợt mỉm cười nhìn cô: “Cùng nhau chụp một tấm ảnh đi.”

——

Thẩm Tại ra khỏi phòng họp, nhìn thấy tin nhắn Thinh Văn Ngôn gửi cách đây một tiếng trước.

Anh xem xong năm tin nhắn của cô thì trên mặt thoáng hiện chút ý cười.

Người này lại bắt đầu nói hươu nói vượn, nịnh nọt nữa rồi.

Đinh——

Có vài tin nhắn khác được gửi đến từ nhóm WeChat gia đình.

Thẩm Tại tiện tay bấm vào, phát hiện là Triệu Thuận Từ gửi ảnh. Hôm nay cũng là ngày chụp ảnh tốt nghiệp của Thẩm Thụ Diệc, bà gửi vài tấm ảnh cháu trai mặc đồ cử nhân vào nhóm, khen ngợi tới tấp.

Triệu Thuận Từ: [Hôm nay Văn Ngôn cũng chụp ảnh tốt nghiệp phải không? @Thẩm Thụ Diệc]

Thẩm Thụ Diệc: [Dạ.]

Triệu Thuận Từ: [Để bà xem có chia sẻ lên vòng bạn bè không.]

Triệu Thuận Từ đã hoàn toàn xem Thịnh Văn Ngôn như một thành viên trong gia đình. Thẩm Tại bật cười, hiếm khi cũng vào xem vòng bạn bè.

Anh lướt xuống định xem đứa nhỏ Thịnh Văn Ngôn có đăng ảnh ọt gì không, nhưng chưa lướt đến cô thì đã thấy cháu trai mình chia sẻ lên vòng bạn bè——

Những tấm ảnh xếp theo hình ô vuông, khung cảnh trường học, ảnh chụp của các bạn cùng lớp.

Tấm ảnh ở giữa cũng là tấm dễ thấy nhất, là ảnh chụp chung với con gái.

Cô gái nhìn vào máy ảnh, nở nụ cười tuỳ ý, mạnh mẽ mà kinh diễm.

Anh rất quen thuộc, bởi vì đó là Thịnh Văn Ngôn.