Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra

Chương 6 Cô cảm thấy như vậy đủ hạnh phúc

“Hoa Cẩn lão sư ~”

Cô cầm giáo án quay đầu lại, kia nam sinh thở phì phò chạy tới, mồ hôi chảy đầy đầu, vài sợi tóc phát dính ở cái trán, hô hô hỏi: “ Học bổng lần trước, cô cảm thấy em có thể được chọn sao?”

“Cái này không phải cô quyết định…”

“em biết em biết, chỉ là muốn nghe xem ý kiến của cô”

“Cô cảm thấy em hẳn là không có vấn đề gì.”

Đinh Tử Trạc mặt lộ vẻ vui mừng: “Thật sự a!”

Hoa Cẩn cười: “Em thành tích thực tốt, ngày thường tham gia hoạt động cũng nhiều, lần trước đội bóng đá các em giành được giải nhất đi.”

“phải phải!” Hắn gật đầu như tỏi, đi theo cô vừa đi vừa nói.

“Lão sư rốt cuộc không mang khẩu trang, thật xinh đẹp”

“Đùa giỡn giáo viên là không đạo đức.”

“A ha ha em không có mà.” Hắn gãi đầu, ánh mắt lưu luyến bình thản ở trên bụng cô: “Lão sư, là khi nào mang thai?”

Hoa Cẩn tay đặt trên bụng: “Hỏi cái này, làm cái gì?”

“Tò mò, bạn trai lão sư trông như thế nào.”

“Rất tuấn tú.” Cô không giấu kín chút nào lộ ra nụ cười hạnh phúc, nam sinh nhìn đến có chút ngây người, dùng tay che dấu cái mũi cùng miệng, nghiêng đầu bất đắc dĩ xoa xoa.

“Là như thế này sao.”

“Không biết lão sư, có biết hay không giáo sư A Khanh, em cảm thấy hắn đẹp trai nhất, bạn trai của cô, còn đẹp hơn hắn sao?”

Hoa Cẩn dừng bước, nhìn hắn nghi hoặc, thấy ánh mắt cô ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước, theo tầm mắt cô nhìn lại, dưới bóng cây nam nhân đứng đấy dáng người đĩnh bạt, liếc mắt nhìn một cái không khỏi làm người ta chú ý, áo khoác màu đen, trường thân ngọc lập.

Cô chạy chậm đi qua, gió thu lay động cành lá ngọn cây, ánh nắng xuyên qua ngọn cây tạo thành gợn sóng. Nam nhân khí chất bất phàm, hành động ưu nhã giống quý công tử phương Tây, nắm lấy tay cô, bình tĩnh ôm vào chiếc eo mềm mại, cuối đầu đôi môi hôn lên trán cô.

Kia hẳn là chính là bạn trai cô giáo.

Đinh Tử Trạc kéo kéo khóe miệng, đôi tay ôm phía sau cái ót, ánh mắt có điểm mất mát: “Nhưng thật ra nhìn đẹp mắt đi.”—————

“Sao anh lại tới đây!” Cô vui sướиɠ cười ra tới, nhón mũi chân ôm lấy cổ hắn, đem trọng lượng của mình đều đặt trên người hắn, triền miên giống như koala.

“Hôm nay công việc kết thúc sớm, em đi nhanh, tôi liền ở sân thể dục chờ em.”

Hoa Cẩn buông ra hắn, dẩu miệng oán giận: “Làm gì tới sớm như vậy, em cũng chưa làm việc xong đâu.”

Tịch Khánh Liêu nhịn xuống ý cười từ trong mắt lan ra: “Kia thực xin lỗi, tôi lần sau tới chậm một chút.”

“Không cần!” Cô dùng giáo án vỗ hắn: “Vất vả anh phải chờ em 3 tiếng đồng hồ, em phải đi đưa tư liệu cho các giáo viên khác, còn có phải xử lí an bài tiết mục văn hóa nghệ thuật trong trường”

“Được, tôi chờ em.”

Lời nói từ trong miệng hắn nói ra tùy tính lại gợi cảm, trên mặt cô tươi cười trước sau không có hạ xuống.

Trong văn phòng lại đưa tới trà trái cây, lần này đưa cho cô chính là vị dâu tây, Hoa Cẩn tính toán đem nó mang cho Tịch Khánh Liêu nếm thử.

Các giáo viên đang thảo luận tiết mục biểu diễn văn hóa nghệ thuật: “Tôi nếu là nhớ không lầm, năm trước có giáo hoa giáo thảo thi đấu.”

Nhớ lại chuyện này, bọn họ một trận cười vui: “Các người nói học sinh hiện tại đều bình chọn nhan sắc giá trị cao thấp, bọn họ cũng thật thực dụng đi.”

“Nếu là giáo hoa lão sư, ta cảm thấy Hoa Cẩn lão sư có thể dẫn đầu!”

“Tôi tán đồng hai tay hai chân.”

“Các vị lão sư thỉnh không cần lấy tôi nói giỡn.”

“Năm trước tôi nhớ không lầm, liền có lão sư được chọn! Hoa Cẩn cô cũng có thể thử xem sao.”

“đúng đúng, năm trước là ai tới!”

Trần lão sư dựng thẳng lên một ngón trỏ, kích động nghĩ đến cầm lòng không đậu run lên: “A a! Là giáo sư A Khanh!”

Vừa dứt lời, trong văn phòng bỗng nhiên một mảnh tĩnh mịch an tĩnh nặng nề.

Bốn cái lão sư trong lòng hiểu rõ mà không nói ra nhìn lại Hoa Cẩn, trên mặt cô trước sau vẫn duy trì ý cười, cúi đầu nhìn máy tính đánh chữ.

Bàn phím gõ thanh âm giòn vang nhanh nhẹn, bạch bạch không ngừng.

“Thực xin lỗi, tôi có điểm lắm miệng.” Trần lão sư nhỏ giọng nói, vỗ vỗ miệng mình, bên cạnh Cao Yên đẩy một chút bả vai cô ta, mấy người mới thay đổi đề tài.

Trên đường về nhà đã là buổi chiều, hai người không ngồi giao thông công cộng, tay trong tay đi trên con đường cây xanh, trong thành thị xa lạ thổi tới làn gió quen thuộc, thấm vào nội tâm.

“uống ngon.” Tịch Khánh Liêu đem trà dâu tây trong tay đưa tới bên miệng cô, Hoa Cẩn chu lên miệng nhỏ hút một ngụm, ngô ngô gật đầu.

“Thật ngọt.”

Hắn khóe miệng khẽ nhếch, giữ chặt cô dừng lại bước chân, cong lưng hôn một chút miệng cô, mùi hương tươi mát lan tràn: “Em càng ngọt.”

Xương gò má lặng lẽ ửng đỏ, nhất tần nhất tiếu chọc người động tâm, ngón tay không tự giác nhéo góc áo khoác hắn.

Hoa Cẩn hưởng thụ tư vị này, mặc dù rời nhà rất xa, chỉ cần có hắn tại bên người, hết thảy đều sẽ rất quen thuộc, cô nghĩ như vậy, vĩnh viễn không còn hối tiếc.

Vòng đi mua rau dưa, trở lại tòa nhà cao ốc cũ kỹ, mới vừa tiến vào ngỏ nhỏ, một cái tiểu cô nương đứng ở phía dưới đèn đường màu vàng tối tăm, mấy con muỗi tụ tập dưới ánh đèn, thấy được thân ảnh cô bé, lẻ loi hiu quạnh.

“Cẩn Cẩn, tôi nhận ra cô bé ấy.”

Hoa Cẩn kỳ quái, nghe hắn nói: “Có gặp qua cô bé này hai lần, lần đầu tiên là nhân cách khác của tôi dọa đến cô bé ấy”

“Chúng ta đi qua hỏi một chút.”

Nhìn đến bọn họ tới, tiểu cô nương đột nhiên vui vẻ lộ ra mặt hô một tiếng: “Chú chú.”

“Tiểu bằng hữu, nhà cháu ở gần đây sao?”

Cô bé gật gật đầu, nhìn về phía nữ nhân bên cạnh hắn, giơ tay chỉ vào cô: “Chú ơi, đây là vợ của chú sao?”

“Đúng vậy.”

“Chị ấy thật xinh đẹp.”

Hoa Cẩn bị xưng hô làm kinh ngạc, còn tưởng rằng sẽ kêu chính mình là dì.

“Muốn chúng ta đưa em trở về sao? Tiểu cô nương đứng một mình chỗ này thực không an toàn.” Hoa Cẩn cong lưng cùng cô bé nói chuyện, tiểu cô nương đôi mắt linh động xoay chuyển.

“Chị không bị nguy hiểm sao? Anh trai nói, nữ nhân xinh đẹp đều rất nguy hiểm.”

Cô buồn cười: “Vậy em muốn ở chỗ này đợi sao?”

“Dạ, chờ em trai, lão sư thực mau liền sẽ đưa em trai trở về.”

“em trai em đi nhà trẻ sao?”

Cô bé gật đầu.

Hoa Cẩn nhìn về phía Tịch Khánh Liêu, đứng thẳng thân thể: “Nhà trẻ giống nhau rất sớm liền tan học, giờ đã 8 giờ.”

Hắn cũng có một ít do dự: “Nhà cháu ở nơi nào, chúng ta trước đưa cháu trở về, em trai cháu hẳn là đã sớm về nhà mới đúng.”

Tiểu cô nương kiên định lắc đầu.

Đã là cuối mùa thu, trên người cô bé vẫn ăn mặc một bộ quần áo màu trắng đơn bạc, không có áo khoác, tại đây loại lạnh lẽo gió đêm này thực dễ dàng cảm mạo.

Hoa Cẩn nói: “Chị đây lên lầu lấy cho em quần áo, chúng ta bồi em cùng nhau chờ.”

Tịch Khánh Liêu cùng cô lên lầu, quay đầu lại nhìn kia tiểu cô nương, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn bọn hắn chằm chằm vào hàng hiên.

Hắn lại cầm áo khoác Hoa Cẩn vội vàng xuống dưới, dưới đèn đường lại không thấy cô bé đâu.

Đi xung quanh toàn bộ ngõ nhỏ, đích xác không có thân ảnh của cô bé, mới hai phút trôi qua, em trai cô bé cũng không có nhanh như vậy trở về mới đúng.