Chờ Em Tha Thứ

Chương 13

Bạch Dương ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, cười lên, hỏi "Sao em lại về rồi? Không báo cho anh để anh ra đón em"

Lam Hạ bĩu môi "Người ta là muốn tạo bất ngờ cho anh nha"

Nói rồi ả chạy tới ôm cổ Bạch Dương, kiễng mũi chân lên hôn vào môi hắn.

Hắn cũng không đẩy ra mà vòng tay qua ôm eo ả, hai người trao nhau nụ hôn kiểu pháp ướŧ áŧ.

Qua một hồi tách ra thì Lam Hạ nói "Chúng mình "làm" nhé?"

Bạch Dương từ chối, hạ giọng "Chờ tới đêm tân hôn đi"

Sự thật là dù quen nhau đã gần 5 năm nhưng nhiều nhất họ cũng chỉ mới hôn môi, chưa từng làm bước cuối.

Bạch Dương nghĩ rằng dù thế nào thì phu thê mới chính thức động phòng được, phong tục từ xưa này cũng rất thiêng liêng.

Lúc trước khi chưa bị bắt cóc hắn toàn đi đêm 419 với người ta, quen chính thức với Lam Hạ thì cũng là 2 năm sau vụ bắt cóc, khi đó hắn mới chính thức kết thúc đi 419.

Nói chung thì hắn không hẹn hò với bất cứ ai, ả là người đầu tiên hắn hẹn hò và muốn kết hôn.

Sau khi quen, Bạch Dương cũng từng tìm hiểu qua hồ sơ của Lam Hạ, bất ngờ là ả lại hơn hắn 3 tuổi, trước đó có quen với một người bạn trai, nhưng không hiểu sao người bạn trai đó lại làm ả có thai rồi lại vào tù.

Đối với hắn mà nói, quá khứ không quan trọng, cái gì đã qua thì cứ cho qua nên hắn sẽ không nhúng tay vào quá khứ của ả.

"Em mới không cần tới đêm tân hôn, em muốn bây giờ cơ" Lam Hạ ủy khuất nói.

Mặt hắn nháy mắt trầm xuống, mất đi nụ cười ôn nhu lúc nãy "Không được, cô muốn cãi lời tôi?"

Giọng nói đầy lạnh lùng nguy hiểm của Bạch Dương làm Lam Hạ cuống quýt nói xin lỗi "Lần, lần sau em sẽ không như vậy nữa"

Hắn lúc này mới cười rồi hôn lên trán ả một cái "Ngoan"

Đối với Bạch Dương mà nói, hắn ban đầu chỉ là xuất phát từ lòng cảm kích Lam Hạ cứu hắn, rồi sau này mới nhận ra lòng tốt của ả, nhưng một đại thiếu gia từ nhỏ đã được nuông chiều như hắn mà nói, người yêu cũng không được làm trái ý hắn.

Tầm mắt Lam Hạ rơi xuống bức tượng sói xám trên tay Bạch Dương "Đây là cái gì?"

"Người mang thai hộ tặng đấy. Không thích tôi sẽ vứt đi" Bạch Dương thờ ơ nói.

Ả nghe xong thì mặt bỗng trầm xuống, cái tay nhanh chóng chụp lấy bức tượng, giọng nói cuống quýt "Không được giữ lại"

Tay hắn mất đi cảm giác ấm áp khi cầm bức tượng, trong lòng bỗng có tia hụt hẫng "Vậy bỏ vào nhà kho đi"

Lam Hạ nghe xong thì cười híp mắt vui mừng, dạ một tiếng rồi chạy thật nhanh vào nhà kho, vứt bức tượng đó một cách tùy tiện.

Bức tượng sói xám bị vứt như vậy tức thì tay chân gãy lìa, bột vôi tung tóe đầy sàn, thảm không nỡ nhìn.

Thấy thế ả hài lòng đóng cửa kho lại, chạy đến bên hắn "Em có làm món bò bít tết cho anh ăn đó" Nói rồi, Lam Hạ chạy tới nhà bếp, cẩn thận đem món ăn đặt trên đĩa sang trọng bưng tới trước mặt nam nhân.

"Anh ăn đi" ả cười nói.

Lam Hạ có ngoại hình rất xinh đẹp. Eo thon, ngực to mông căng, cao tầm 1 mét 70, mặt mày xinh đẹp, tóc uốn lượn sóng pha ít màu nâu lên tóc. Nhìn thân hình cùng chiều cao đối lập với Bạch Dương tận 20cm nên nhìn khá nhỏ bé.

Ỷ vào gia thế mình giàu nên ả chưa tốt nghiệp đã đi diễn xuất, mặc dù diễn cũng không phải tốt nhưng ai cũng phải cố kị ả.

Hắn bỏ một miếng thịt vào miệng, cảm thấy quái lạ

Càng nhai hắn càng cảm thấy miếng thịt này y đúc như thịt bò ở nhà hàng 7 sao mà hắn hay ăn.

Nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì nhiều, nhàn nhạt nói "Ừm, ngon lắm"

Sau khi ăn xong thì hai người ai về phòng người nấy ngủ, Bạch Dương rất kiên trì phong tục, nói không làm thì nhất định sẽ không tới khi đêm tân hôn.

Trước khi mở cửa phòng Lam Hạ bỗng kêu hắn "Anh này, ngày mai em muốn anh đi thăm ban em"

Hắn ừm một tiếng tỏ vẻ đồng ý, mở cửa bước vào phòng.

Bên này An Mộc Trạch tắm rửa rồi nhận đồ ăn từ shipper ăn xong lại trèo lên giường lăn qua lăn lại cười lộ ra hàm răng trắng.

Cậu bỗng nhớ lại cái gì rồi bước xuống giường đi lại gần cái túi balo của cậu. Mở ra là bức tượng sói mẹ mà hồi chiều cậu đã tô, cậu nghĩ đến lúc đi ra khỏi xe đã đưa bức tượng sói ba cho hắn không khỏi cười rộ lên.

------Không biết anh ấy có thích không nhỉ?

Cậu trân trọng đặt bức tượng lên bàn đèn ngủ của mình, rồi sực nhớ gì đó --

-- Đã lâu mình chưa gọi cho Lệ Hân nhỉ?

Nghĩ là làm, An Mộc Trạch liền bấm số gọi.

"Alo, Lệ Hân đó hả? Mai tới chỗ mình chơi không?"

Hai người hàn huyên một hồi thì An Mộc Trạch rủ cô nàng, Chúc Lệ Hân hẹn An Mộc Trạch ngày mai sẽ qua bên cậu chơi một chuyến.

Đạt được mong muốn, An Mộc Trạch nói lời tạm biệt với cô, tắt đèn đi ngủ.

Một đêm không mộng.