Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 1 - Chương 41: Cứu trợ - Muốn sống hay chết

Tai dân lặng đi một lúc lâu, sau đó có người phản bác: "Nếu có thể sống sót thì tại sao chúng tôi lại muốn chết chứ?"

"Được, các ngươi đều không muốn chết!" Liễu Bích đến trước mặt tai dân,dùng âm thanh lớn nhất hét: "Nếu các ngươi muốn sống thì hãy làm ra bộ dạng muốn sống đi! Bây giờ các ngươi ra sao? Người thì nằm dưới bùn dơ, sức sống của các ngươi thì nặng mùi tử khí, ta thấy không cần thiên tai ập đến, các ngươi cũng tự sát rồi."

Tai dân phần lớn đều giận dữ ra mặt, nhưng vì ngại các binh sĩ duy trì trật tự nên họ không dám phát tác.

"Các ngươi nghĩ mình rất đáng thương có phải không? Nhưng ta nói cho các ngươi biết." Liễu Bích thúc ngựa lại gần doanh trại nạn dân, chỉ xuống từng người: "Không ai thương các ngươi đâu! "

Sau đó dùng ánh mắt ai uất: "Các ngươi hiện tại đều vì chính mình mà thành ra thế này cả!"

Rốt cục cũng có nạn dân lớn gan tức giận quát: "Ngươi nói bậy, hồng thủy là thiên tai, không liên quan gì đến chúng ta cả!"

"Đúng vậy, hồng thủy là thiên tai, không có quan hệ với các ngươi, nhưng còn tình trạng bi quan này thì sao? Các ngươi hãy xem lại hình dáng của chính mình đi!"

Liễu Bích cầm roi ngựa chỉ một tráng hán đứng gần nàng nhất nói: "Ngươi, ngươi có sức khoẻ được bao nhiêu?"

"Một tay ta có thể nhấc được một con trâu."

"Được, vậy ta hỏi ngươi, với sức lực của ngươi dựng một căn nhà gỗ đơn giản mất bao lâu?"

"Ba ngày!"

Liễu Bích cười to: "Ba ngày? Ha, ha ha, thủy tai đã qua hai tháng mà ngươi đã dựng được căn nhà nào chưa?"

Nàng không đợi người đó trả lời, quát: "Các ngươi vì cái gì mà không đem sức lực ra xây dựng lại nhà cho chính mình? Thân thể các ngươi cũng đủ cường tráng, trên núi cũng có đủ gỗ, các ngươi vì sao còn ở lại đây cùng nhau chờ chết?"

Sau đó Liễu Bích chỉ vào một lão nhân, chậm rãi nói: "Lão nhân gia, người không có sức khỏe nhưng có thể ở nhà trông trẻ, nấu ăn đúng không? Vì sao ông không giúp đỡ vị tráng hán này xây dựng nhà hắn, sau đó nhờ hắn xây dựng cho ông? Hai người chỉ cần hợp tác thì sau sáu ngày sẽ có nhà để ở."

Lão nhân trong mắt xuất hiện một tia sinh khí, chậm rãi gật đầu.

Liễu Bích tiếp tục nói: "Các vị, ta đã nói xong vấn đề chính, bây giờ ta nói cho các ngươi một đạo lý, thiên tai không thể tránh nhưng cũng không phải là một thảm họa. Chỉ cần các ngươi đồng tâm hiệp lực thì có thể sống sót. Trước hết các ngươi phải sống sót thì mới mong có tương lai!"

"Nơi này có mười vạn người, trừ người già, phụ nữ và trẻ nhỏ thì ít nhất cũng có ba ngàn trai tráng. Ba ngàn người khỏe mạnh này một ngày có thể xây dựng một cái thôn, một tháng có thể tạo được một thị trấn nhỏ. Chỉ cần người già, phụ nữ, lo về vấn đề đồ ăn, trẻ nhỏ thì bọn họ có thể làm việc."

"Chư vị, các ngươi ai không muốn chết thì hãy đứng lên, các ngươi có thể sống sót và cũng có đủ khả năng để sống sót, hơn nữa, chỉ cần các ngươi cố gắng thì sẽ có kết quả tốt."

Tráng hán vừa bị nói ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Bích, nói: "Ngươi nói đúng, nhưng xây dựng một thị trấn nhỏ cũng cần tiền!"

Liễu Bích mỉm cười, ra hiệu cho Toya đưa thanh liễu diệp song túc kỳ cho nàng, nàng cầm lá cờ cắm trên mặt đất, chỉ vào đó nói: "Các ngươi đã thấy lá cờ này rồi chứ? Nó đại biểu cho tổ chức "Liễu Bích" từ thiện cơ kim. Ta là chủ của nó. Lần này, ta mang từ quỹ của từ thiện cơ kim đến cho mọi người một ngàn hồng pha lê."

Tại cửa trại bỗng chốc vang lên tiếng hoan hô, thanh âm rung trời, trong chốc lát, những người ở xa chưa biết chuyện gì xảy ra nên cũng hoan hô theo.

"Câm ngay!" Liễu Bích hét lớn: "Một ngàn pha lê này với các ngươi thì lớn không thể tưởng tượng được, tha thứ cho ta, ta không có có ý xấu, chỉ là ta muốn nói, chư vị cả đời cũng chưa nhìn thấy năm pha lê hồng cho nên nghe thấy một ngàn viên pha lê mới có thể hoan hô như vậy được. Nhưng các ngươi thử nghĩ xem, nơi này có mười ngàn người, mỗi người chỉ được có khoảng mười hoàng xu, chỉ đủ cho các ngươi sống trong một tháng."

Tiếng hoan hô dần lắng xuống.

Liễu Bích nhảy xuống ngựa, đi vào giữa những nạn dân, ôm một đứa bé vào lòng rồi xoa xoa mặt nó, bộ váy quý tộc màu xanh trắng dần bị nhuộm bùn dơ, nói: "Ta cũng không muốn nói nhiều lời thừa, ta thay mặt Liễu Bích từ thiện kim ước định một tháng, trong một tháng này, các ngươi không có ai phải chết, hơn nữa những người khỏe mạnh còn có công cụ. Nhưng trong một tháng này, các ngươi phải xây cho ta một thị trấn nhỏ đơn giản để trở lại cuộc sống bình thường."

"Tỷ tỷ, tỷ nói thật à?" Đứa bé trong ngực hỏi Liễu Bích.

"Tỷ tỷ nói cho ngươi một câu, thiên tai không thể tránh nhưng con người có thể tự cứu lấy mình!"

Liễu Bích đưa đứa bé sang tay một người phụ nữ rồi tiến về xe ngựa, nói: "Hồng xu ở đây, nhưng nó sẽ không hiện hữu trước mắt các ngươi, nó sẽ biến thành công cụ trên tay các ngươi. Bây giờ ta cần các ngươi cử ra năm mươi người có thể tin tưởng được tạo thành đội cứu hộ tai dân, đến đây tiếp quản số tiền này."

Tai dân lập tức tuyển cử, Liễu Bích về cạnh Toya, hoàn toàn không nói chuyện, nàng thở dài: "Tai dân, thật sự là rất khác biệt!"

Nếu nói là nửa tiếng trước, mục đích cứu trợ của Liễu Bích chỉ là làm bộ ngực phát triển, còn bây giờ, nàng cũng không rõ mình vì cái gì mà cứu trợ, vừa rồi ôm lấy đứa nhỏ kia, tựa hồ trong ánh mắt tuyệt vọng của nó, Liễu Bích thấy được mình trong tiền thế, sống lang thang trên đường phố, cô nhi như nàng phải ăn xin, sau này móc túi để sống, gia đình không có để rồi mơ ước có được gia đình.

Toya cũng thở dài, nói: "Đúng vây, từ trước tới giờ, ta đều nghĩ rằng bình dân ở nam thành St. Lubin là những người đáng thương nhất. Hôm nay... muội nhi, vừa nãy ngươi làm tốt lắm."

Không lâu sau đó, nạn dân đã tuyển ra được năm mươi lão nhân đức cao trọng vọng, một người có vẻ nhiều tuổi nhất đến trước mặt Liễu Bích, lão trông khoảng bảy, tám mươi tuổi, làm Liễu Bích nhớ tới hai lão nô bộc ở nhà.

"Tiểu thư quyền quý, cảm tạ ngài đã đến cứu chúng tôi, chúng tôi ca ngợi ngài,..." Ánh mắt của lão có vẻ do dự, nói một tràng nhiều câu ca ngợi sáo rỗng.

Liễu Bích nhìn lão, khó xử cười nói: "Này, lão nhân gia, có gì thì ông cứ nói thẳng, ta là con gái của Michael" Jeans nguyện trợ giúp ngài giải quyết các khó khăn."

"Ha ha" Lão nhân cười nói, "Tiểu thư, chúng ta chưa có quà gặp mặt cho người, cho nên, mấy lão già này thương lượng đem một phần tiền cứu trợ để lại tay tiểu thư người làm quà ra mắt."

Điển hình của tiểu nông tư tưởng, Liễu Bích vừa định cười nhạo, bất quá giật mình hiểu được, những tai dân này bị tham quan hạch sách quen rồi.

"Được rồi, trước hết phát cho mỗi người mười bạch xu, chi dùng tiết kiệm cũng đủ sống bảy, tám ngày, nhưng các ngươi cũng phải tăng tốc xây dựng tại thị trấn đi."

"Tiểu thư, người quả là quá tốt!"

Nói xong, lão nhân liền quỳ xuống, Liễu Bích liền cản hắn lại, thật là buồn cười, một lão nhân bảy, tám mươi tuổi quỳ lạy không phải muốn ta chết yểu hay sao?

Lần lượt phát tiền cứu trợ, Liễu Bích nhìn những tai dân và mỉm cười, bởi vì ngực của nàng càng lúc càng ngứa, hơn nữa không phải ngứa bình thường. Không thể không nghĩ đến nó được, hạt hoa như những nốt ruồi đủ màu sắc được sắp xếp theo hình Cửu Cung Toán Thần Đồ, hiện tại có ba bông hoa đã nở, bông thứ tư tại Nhất Cung cũng chướm nở.

Công pháp Bách Sắc Hoa thần công có chín tầng, bốn mươi hai ngạch, hôm nay nàng sắp hoàn thành tầng đầu tiên - Nhất Hoa Cung!

Tiếp theo, Liễu Bích ngó nghiêng tìm bồn xí công cộng để xem xét tình trạng của bông hoa thứ tư.

Trong khi ánh mắt của nàng đang dò xét ở vùng phụ cận, nàng đột nhiên giận dữ.

Đám hỗn tặc kia thật là ác quá mà?!