Trans+Edit: Team CN
Vào mười sáu năm trước, căn biệt thự của gia đình họ Khương không một bóng người, tường trắng ngói đỏ, trên các bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận trồng đủ các loại hoa tươi tắn, hàng rào chạm trổ hoa văn phong lan.
Lần đầu tiên tới đây, khi đó anh chỉ mới mười tuổi, lúc đó anh cứ ngỡ như chính mình đang bước vào một thế giới cổ tích. Anh còn chưa kịp nhìn thêm vài cái nữa, đã bị một người làm nhà họ Khương đưa ra khỏi nhà.
Người làm đó nhắc nhở anh: “Tôi đi vào trong một lát, nhóc đứng ở đây chờ tôi, bất cứ đồ vật nào ở đây cũng không được phép đυ.ng vào.”
Anh gật gật đầu, ánh mắt vừa lúc thoáng qua nhìn thấy một cô bé cách đó không xa, đang đuổi theo một quả bóng lăn tròn trên bãi cỏ, cô đuổi theo tới quả bóng, cầm bóng đứng thẳng người dậy, khe khẽ mỉm cười, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ đó ngay lập tức làm chói mắt anh.
Đậy cũng là một cô bé trong truyện cổ tích.
Người làm chú ý đến ánh mắt của anh, cười chế nhạo: “Nhìn cái gì mà nhìn, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, Khương tổng còn chưa quyết định sẽ tài trợ cho nhóc đi học đâu.”
Lông mi của cậu bé run lên, không nói tiếng nào mà chỉ cúi gằm mặt xuống đất.
Sau khi người làm rời đi, anh vẫn ngoan cố đứng tại chỗ, dùng ngón tay véo chặt vạt áo đã giặt sạch đến trắng tinh, ánh mắt không dám liếc nhìn.
Cả người anh hoàn toàn không thích hợp với ngôi biệt thự lộng lẫy này.
“Xin chào.” Anh chợt nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng, ngẩng đầu lên, cô bé ấy không biết vì sao lại đến trước mặt anh. Đôi mắt của cô bé gái ấy to tròn long lanh, trong sáng như pha lê, xinh đẹp như một công chúa nhỏ trong tranh minh hoạ.
Anh nhìn cô bé, có hơi ngượng ngùng, lại nghe cô bé nói: “Quả bóng của em bị kẹt trên cành cây đó, anh có thể giúp em nhặt xuống được không?”
Anh cao hơn cô bé ấy nửa cái đầu, tay dài chân dài, nhảy lên một cái vỗ vào quả bóng đang treo trên cây làm nó rơi xuống.
Cô bé vui vui vẻ vẻ nhặt quả bóng trên mặt đất lên, mỉm cười với anh, giọng điệu ngọt ngào nói: “Anh trai, cảm ơn anh.”
Anh cảm thấy mình và cô bé này hoàn toàn không phải người ở cùng một thế giới, một tiếng anh trai này làm cả người anh sững sờ, không biết nên nói gì, một lúc sau, mới hạ giọng đáp lại một câu: “Không cần cám ơn.”
“Anh trai à, anh có muốn chơi bóng không?”
Cô chơi bóng một mình cả buổi chiều rồi, cảm thấy không có gì thú vị, nhìn thấy một anh trai cũng trạc tuổi mình, lại còn là một anh trai bẩm sinh đã đẹp trai, liền muốn chơi cùng với anh.
Nghiêm Tuân nhớ tới lời dặn dò của người làm, lắc đầu nói: “Thực xin lỗi.”
Cô bé thất vọng nói: “Không sao đâu.”
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn anh cười: “Anh chờ một chút, em muốn lấy một món đồ cho anh. ”
Cô mang theo một cái hộp chạy lại, khi cô chạy lại đây, món đồ trong chiếc hộp cũng phối hợp với tiếng bước chân lộn xộn của cô mà vang lên thùng thùng, làm cho anh cảm thấy vô cùng dễ thương, anh không thể nhịn được cười lên.
“Cho anh.” Cô lấy ra một thứ từ trong chiếc hộp mà anh không biết đó là cái gì.
Nghiêm Tuân không dám tiếp nhận, anh cúi đầu nhìn cô: “Tôi không được đυ.ng vào bất cứ đồ vật gì của nhà em.”
Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự ngây thơ mong chờ: “Nhưng đây là đồ vật của riêng em mà, em muốn đưa cho anh, có thể hay không?”
Anh không muốn nhìn thấy bộ dạng mất mát của cô, nên đã nhận lấy nó, là một viên kẹo được bọc trong lớp giấy thiếc, được đặt vào trong lòng bàn tay lạnh ngắt của anh.
Cô bé nói: “Sôcôla này ăn rất ngon, nhưng anh phải nhanh chóng ăn nó.”
Giọng nói cô dừng lại, người làm đó cũng đi ra sau khi hoàn thành công việc, vừa lúc nhìn thấy Nghiêm Tuân đang nói chuyện với cô, liền nhanh chóng bước đây, đẩy anh sang một bên, nói với cô bé: “Cô chủ, đừng nói chuyện với loại người thấp kém này, cô xem quần áo của nhóc ấy đã cũ thành dạng gì rồi, có bao nhiêu là bẩn thỉu.”
Một đứa trẻ mười tuổi cũng có lòng tự trọng, còn chưa kể đến việc đã trưởng thành sớm vì hoàn cảnh nghèo khó. Anh im lặng không lên tiếng, âm thanh vo ve cứ truyền đến bên tai, xấu hổ đến vành mắt đỏ hết cả lên. Chỉ có thể cố gắng mở to mắt để nước mắt trong hốc mắt không trào ra ngoài.
Cô bé nhỏ giọng phản bác lại: “Anh ấy không bẩn …”
Nghiêm Tuân đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, đó là một giấc mơ về ký ức trong quá khứ.
Ánh ban mai ngoài cửa sổ mờ nhạt chiếu vào gương mặt người phụ nữ trong vòng tay anh, lông mày hơi hơi cau lại, lắc lắc đầu, giống như sắp tỉnh lại. Anh đưa tay che lại ánh nắng cho cô, đứng dậy đóng rèm cửa sổ lại.
Lúc anh trở lại giường, cô di chuyển tiến về phía trước, vô thức lao vào vòng tay của anh, đôi tay trắng nõn mảnh khảnh để lên ngực anh, thân thể mềm mại áp vào anh, sau đó vùi đầu vào hõm cổ anh, hơi nghiêng đầu, rồi lại dần chìm vào giấc ngủ.
Anh cúi đầu xuống, từ từ đến gần cô, môi anh áp lên trán cô, sự dịu dàng không hề giấu giếm.
Không biết như thế nào, nhưng trong lòng lại hơi thất vọng, cảm giác chua xót trào ra khó diễn tả nên lời.
Sau khi Khương Phán tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi đến phòng ăn, thì phát hiện Nghiêm Tuân đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.
Cháo anh nấu có độ sánh đặc tỉ mỉ, thịt cá tươi mềm, mùi thơm hấp dẫn, trước giờ bữa sáng cô vốn không bao giờ ăn nhiều, nhưng không thể nhịn được ăn thêm một chén nữa.
Sau khi cô ăn xong, Nghiêm Tuân hỏi: “Cô chủ, lát hồi tôi đưa cô về sao?”
“Không cần, tối qua tôi lái xe qua đây, tôi tự về là được rồi .”
“Được.”
Anh tiễn cô xuống tới dưới căn hộ, vào cuối hè, những cây hoa nhài trồng ở dưới nhà đã nở những bông trắng muốt, tỏa hương thơm mê người.
Trước khiến cô lên xe, nắm lấy tay anh, ngẩng đầu hỏi anh: “Tối qua tại sao lại uống rượu?”
Anh nói: “Tối qua có hơi mất ngủ.”
Cô đang đứng dưới bóng cây, còn anh đang đứng dưới ánh nắng, ánh nắng ban mai không hề thiêu đốt, cô thấy rất rõ những bóng lông mi của anh từng sợi từng sợi rơi trên khuôn mặt anh. Cô nắm lấy bàn tay đang được băng bó của anh lên, cúi đầu hôn lên mu bàn tay anh, sau đó lẩm bẩm nói: “Lúc tỉnh táo cùng với lúc anh say rượu quả thật cứ như hai người khác nhau.”
Khi anh tỉnh táo, cô vĩnh viễn không có cách nào có thể chạm vào con người thật của anh, có lẽ đây một loại hành động để anh tự bảo vệ bản thân mình.
Anh im lặng nhìn cô.
Cô bước lên xe.
“Tạm biệt.”
——