Trans+Edit: Team CN
Gió từ cửa sổ tràn vào trong xe, thổi tung làm rối mái tóc dài của cô, Khương Phán tựa đầu buộc tóc lên, nhìn thẳng về phía trước.
Vừa lái xe, cô vừa liếc nhìn Hạng Đường đang ngồi ở ghế phó lái, hỏi: "Vết thương trên vai có làm sao không thế?"
Sau khi vừa làʍ t̠ìиɦ dưới vòi hoa sen xong, cô phát hiện thấy dấu răng trên vai cậu rỉ ra một chút máu.
Cậu làm quá sâu, quá mạnh, cô đột nhiên không kiểm soát được độ mạnh yếu nên đã lỡ cắn cậu quá sức.
“Không đau.” Hạng Đường không thèm để ý chút nào.
"Trở về chị đi giúp em bôi thuốc."
Về đến nhà, Hạng Đường xuống xe, Khương Phán và Hạng Đường bước vào phòng khách.
Cô nhìn thấy người trong phòng khách, trong lòng có chút không thể tin nổi.
Người đàn ông ngồi trên sô pha quay đầu nhìn bọn họ, bóng dáng của anh có phần xấp xỉ giống với Hạng Đường, đều là bên trong sự tinh xảo ẩn chứa sự sắc bén, nhưng mặt mày lại nhu hoà hơn, giảm bớt dáng vẻ sắc bén, hơn nữa còn có phần sáng sủa, đẹp trai mang nét hàm súc hơn Hạng Đường.
Ở một khía cạnh nào đó, ngoại hình của anh rất phù hợp hơn với Khương Phán, lịch lãm, tao nhã và thanh lịch, quý phái.
Anh đứng dậy, vội vàng chạy đến ôm lấy Khương Phán, ôm chặt cô vào lòng, hôn lên tóc cô: "Em về rồi sao?"
Khương Phán không ngờ Hạng Lệ sẽ về sớm thế này.
Hạng Đường cũng vậy, mấy ngày nay cậu đã cơ hồ gần như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Hạng Lệ, lúc này nhìn thấy anh, đủ loại cảm xúc hỗn tạp trộn chung vào một chỗ, có cảm giác áy náy, có xấu hổ, nhưng điều càng khiến cậu không thể chấp nhận được chính là còn có sự xuất hiện của ghen tị và thù địch.
Ba người bọn họ đồng thời ngồi xuống ăn cơm, Hạng Đường ngồi ở bên kia, đối diện hai người họ.
Hạng Lệ cắn vài miếng, bỗng nhiên mới chợt nhớ ra điều gì đó, từ trong túi áo lấy ra một cái hộp, đưa cho Khương Phán: "Là lúc anh đi công tác có mua."
Khương Phán mở ra, chính là hai bông tai huyết bồ câu, lộng lẫy phú quý giống như máu tươi.
"Da em trắng, màu đỏ rất hợp, vừa vặn tôn lên da em."
Khương Phán còn chưa kịp nói gì thì anh đã đứng dậy nói: “Anh đeo cho em.” Anh véo véo vành tai nhỏ nhắn trong suốt của cô, mới đeo vào một cái, Hạng Đường đột nhiên đặt đũa xuống, đứng dậy: “Em ăn no rồi."
Ở chỗ này nhiều thêm một giây, cậu có thể phát điên lên vì ghen tị mất.
Cô có thể bình tĩnh như vậy, hờ hững như vậy, tựa hồ như thể chẳng có việc gì, có thể quang minh chính đại thân mật ở chỗ này với anh trai cậu, làm cho cậu cảm thấy chính mình chỉ là một chuyện cười.
Sau khi Hạng Đường rời đi, Hạng Lệ nói: "Mấy ngày nay không phải là hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì đó chứ."
Khương Phán tiếp tục ăn cơm: "Nếu không có việc gì, em ấy có thể bởi vì khai giảng mà tâm trạng không tốt."
Hạng Lệ cụp mắt xuống, có chút đăm chiêu: "Trông em ấy hiếm khi cáu kỉnh như vậy."
Khương Phán không có nói tiếp, cô cảm thấy quả thật nói chuyện với Hạng Đường là cần thiết, vì vậy cô nói: "Em đem cơm qua cho em ấy, tiện thể khuyên em ấy ăn một chút."
Cô nhìn cái bát mà Hạng Đường đang ăn, cậu chưa hề ăn rau cũng chưa động đến đồ ăn, nên cô lấy một ít món yêu thích của cậu đặt lên mặt trên của cơm rồi bưng lên.
Cô bước vào phòng của Hạng Đường, nhìn thấy cậu đang ngồi trên giường. Cậu nhìn thấy cô đi tới, có chút kinh ngạc.
Cô quay lưng về phía cậu, đặt cơm lên bàn, đang định chuẩn bị nói chuyện thì bỗng nhiên cậu bất ngờ từ phía sau bước đến, ôm chặt lấy cô từ sau lưng.
Chỉ khi ôm cô vào lòng, cậu mới cảm nhận được cô đích thực là của cậu, không phải của chồng cô.
“Chị không thể ly hôn với Hạng Lệ.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Tại sao?” Cậu cất tiếng hỏi.
"Bọn chị kết hôn không phải vì tình yêu mà vì lợi ích chung."
"Tương tự, bây giờ, vì lợi ích chung, chị sẽ không ly hôn với anh ấy."
Cô quay đầu nhìn Hạng Đường, liền thấy đôi mắt luôn sáng ngời của cậu chợt trở nên ảm đạm.
Anh lẩm bẩm: "Còn em ở đâu? Vậy em tính là cái gì?"
Cô gần như quên mất rằng Hạng Đường là một người kiêu ngạo, cậu là người được bố mẹ và anh trai nâng niu kể từ khi còn là một đứa trẻ, cậu đẹp trai và toả sáng đến chói mắt, về cơ bản thì ai biết cậu cũng sẽ thích cậu. Cậu không thể có khả năng uỷ khuất chính mình mà cam tâm làm người tình bí mật không thể gặp người khác của cô.
Tất cả những gì cô muốn là sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của chuyện yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nhưng thứ cậu ấy muốn là tình cảm chân thành duy nhất, thứ mà cô không có cách nào có thể cho cậu.
Vậy thì hãy chấm dứt như vậy đi, cô nghĩ. Dù rằng cô thích cậu nhưng cô cũng không muốn ép buộc miễn cưỡng.
"Chị nghĩ rằng những ngày qua em cũng rất vui vẻ, thật xin lỗi. Chúng ta tách ra đi thôi, em hãy quên hết mọi thứ về những ngày qua đi."
"Mọi chuyện hết thảy đều trở về như cũ."
Cậu buông đôi tay đang ôm cô, cô không liếc cậu nhiều hơn dù chỉ một cái, xoay nắm cửa, muốn rời đi.
Hạng Đường giữ chặt lấy cổ tay cô và kéo cơ thể cô lại đối mặt với cậu, “Rầm” một cái đóng cửa lại. Cô đang dựa vào cửa, và cậu đang đứng đối diện với cô, dựa vào rất gần.
"Khương Phán, rõ ràng là chị biết..." Cậu nắm hai tay cô run rẩy nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ thất vọng và không cam lòng.
Rõ ràng biết cái gì, cậu cũng không tiếp tục nói nữa mà cúi người xuống, lại đặt cô trở lại vào vòng ôm của cậu, nụ hôn của cậu rơi xuống môi cô.
Ngay lúc cô ấy nói rằng sẽ chia tay và muốn rời đi, nỗi sợ hãi đánh mất cô đã khiến cậu trong nháy mắt dường như ném hết tất cả mọi thứ ra sau đầu.
Không gì có thể khiến cậu rời xa cô.
Lòng kiêu hãnh và tự tôn của cậu không thể chấp nhận được, không màng đến đạo đức và luân lý, cũng không có cảm giác tội lỗi và áy náy với anh trai mình.
Cậu đã thích cô từ lâu đến nỗi những nụ hôn, những cái ôm và những sung sướиɠ kɧoáı ©ảʍ thể xác mà cô dành cho cậu những ngày qua khiến cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ, thật vất vả mới lấy được món đồ chơi hy vọng đã lâu tới tay lại cùng lúc sợ hãi bỗng một ngày đánh mất tất cả.
Cô nhẹ nhàng hôn đáp lại, ôm lấy lưng cậu bằng cả hai tay.
Hôn xong, cậu cúi đầu nhìn cô, cô sờ sờ mặt cậu: "Mau ăn đi, đừng để bị đói."
Cậu ngồi vào bàn bắt đầu ăn, cô cũng ngồi sang một bên để nhìn cậu ăn, vì buồn chán nên tầm mắt của cô lướt bốn phía quanh phòng rồi lại nhìn giá sách của cậu.
Cô để ý thấy trên kệ có một cuốn sách rất cũ đã bị mòn rất nghiêm trọng, chắc hẳn cậu đã thường xuyên lật giở ra xem, nên cô hỏi Hạng Đường: "Chị có thể xem qua cuốn sách của em không?"
Cậu đồng ý, cô đứng dậy và lôi cuốn sách trên kệ ra, đó là "Lịch sử" của Herodotus.
Cô lật xem nó một hồi, sau đó hỏi: "Tại sao em thích cuốn sách này?"
Cậu thực sự không có cảm giác ngon miệng, đặt đũa xuống và trả lời: "Cuốn sách này đã viết rất nhiều điều mà Herodotus đã thấy và nghe từ Hy Lạp đến Ba Tư, đến Ai Cập, và một số nơi ở Ý, còn có một số địa điểm thám hiểm du lịch. Em cũng thích đến những nơi mà em không biết như thế. "
"Chị nhớ, em đã đến Nam Cực vào mùa đông năm ngoái."
"Đó là do trường tổ chức. Đến trung tâm đo đạc vẽ bản đồ ở đó để làm một số dự án."
Cậu suýt chút nữa thì chết ở đó.
Nhưng cậu không nói gì về những điều này, chỉ nói: "Đêm trắng ở Nam Cực, mặt trời sẽ không lặn cả ngày, vào ban đêm, bầu trời có màu vàng xen lẫn hồng, rất trong suốt và tinh khiết."
Cô kiên nhẫn lắng nghe, khuôn mặt lộ rõ
vẻ mong đợi.
Cậu mang theo dụng cụ và cùng những người bạn của mình lên một thềm băng để thu thập dữ liệu, kết quả là một trận tuyết lở ập đến, cậu quấn mình trong chiếc áo khoác ba-đờ-xuy thật dày và bị chôn vùi dưới lớp tuyết. Hơi thở trong trẻo nhưng giá lạnh của tuyết lúc này không còn làm cho cậu mê muội nữa. Nó giống hơi thở của cái chết hơn, lạnh như băng thấm tận vào xương tuỷ.
Bị chôn dưới lớp tuyết, trong lúc chờ cứu hộ, cậu vẫn không ngừng ngắm nhìn những bức ảnh của gia đình mình để khiến bản thân tỉnh táo, có lẽ, cậu cũng muốn gặp họ nói lời từ biệt.
Anh xem mặt họ liên tục.
Cha, mẹ, anh trai...
Và chị.
Người đã cậu vẫn giấu kín trong lòng.
“Hạng Đường, em là một người bạn đồng hành tốt.” Khương Phán nói.
"Vậy, lần sau chúng ta cùng nhau đi chỗ khác đi?"
“Được.” Cô mỉm cười đồng ý.
——————