Trans+Edit: Team CN
Vào ban đêm, đèn không được bật, ánh trăng đổ xuống như thác nước, gần như bao phủ toàn bộ căn phòng.
Đôi chân thon dài mạnh mẽ của chàng trai bị đôi chân dài mềm mượt như tơ lụa của người phụ nữ dây dưa quấn lấy, thân trên gần như hoàn toàn áp sát vào nhau, tay cậu nhẹ nhàng xoa lên vòng eo mềm mại của cô, chốc chốc lại lưu lại vài nụ hôn trên mái tóc dài hơi hơi thấm ướt mồ hôi của cô.
Cơ thể phụ nữ nếu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ một cách trọn vẹn chu đáo, sẽ sản sinh ra kɧoáı ©ảʍ lâu hơn và mức độ cũng phong phú hơn so với đàn ông, sau khi Khương Phán thoải mái tận hưởng cảm xúc mãnh liệt cùng với ứng sự an ủi ân cần của người yêu, tựa đầu vào vai cậu, nhẹ nhàng nói: “Chiều mai em có đến công ty của chị không? Chị có khả năng sẽ tan ca sớm chút, như vậy có thể ở cạnh em nhiều hơn.”
Ngày mốt là cậu phải đi rồi, nên mấy đêm nay cứ mây mưa triền miên cùng nhau, rốt cuộc làm lòng cô sinh ra vài phần không nỡ.
Cậu đồng ý với cô.
Khương Phán thuận theo kết cấu cơ bắp của cậu, vuốt ve bờ vai cậu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên vai cậu một lát.
Lúc trước cô luôn cho rằng cậu sẽ không đợi để gặp lại cô, dù sao thì những người có gia giáo tốt sẽ không có những biểu hiện quá đáng quá rõ ràng.
Sau khi cô kết hôn với Hạng Lệ, cậu không bao giờ gọi cô là chị dâu, mà chỉ gọi cô là chị như lúc trước khi chưa kết hôn. Hơn nữa miễn là cô có mặt ở Hạng gia, về cơ bản là cậu vẫn luôn ở trong phòng đóng cửa không ra ngoài, hoặc là sẽ ở bên ngoài cùng với bạn bè.
Bây giờ cậu còn nghe lời hơn bất kỳ ai, giống như một con dã thú bị cô thuần hóa, thu lại nanh vuốt, ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh cô.
Chiều ngày hôm sau, Tô Huệ và Nghiêm Tuân đến phòng làm việc của Khương Phán, tình cờ bắt gặp Lê Mân và tiểu Trương từ trong phòng làm việc của Khương Phán đi ra.
Lê Mân lên tiếng chào hỏi hai người họ, Tô Huệ nhìn thấy cả khuôn mặt của tiểu Trương đều đỏ bừng, ngay lập tức hỏi: “Tiểu Trương phát sốt sao?”
Tiểu Trương rất dễ thương, có nét hồn nhiên của những người trẻ tuổi mới bước chân vào xã hội của người trưởng thành,ở trên người cô ta, mọi người đều có thể nhìn thấy chính mình khi vừa mới gia nhập công ty, nên mọi người đều rất thích cô ta.
Lê Mân nghe những lời này, che miệng cười nói: “Cô còn không hiểu cái đức hạnh đó của em ấy sao? Ban nãy hai chúng tôi vừa vào phòng làm việc của Khương tổng, đúng lúc chạm mặt em chồng của cô ấy cũng tới đây. Anh chàng đẹp trai đó nhìn tôi với tiểu Trương một cái, còn mỉm cười nữa, tôi thì không nghĩ gì cả, ngược lại tiểu Trương khá xấu hổ.”
Tiểu Trương cũng vì mình mà cố gắng biện hộ: “Anh ấy cười lên thật sự rất đẹp, chị Tô, chị đi nhìn thử thì sẽ biết.”
Lê Mân nhàn nhạt nói: “Ngày hôm qua không phải em còn khen trợ lý Nghiêm rất đẹp trai sao? Sao bây giờ lại cảm thấy người khác đẹp rồi?”
Tiểu Trương liếc nhìn Nghiêm Tuân một cái, thấy trên mặt anh cũng không có biểu tình gì, vì sợ làm mất lòng cấp trên nên nói: “Cả hai đều đẹp.” Sau đó thuận miệng nịnh hót anh một chút: “Nhưng vẫn là trợ lý Nghiêm đẹp trai hơn.”
Tô Huệ còn có chuyện phải làm, nên cũng lười cùng Lê Mân trêu chọc cô ta, bèn nói: “Tôi cùng trợ lý Nghiêm đi gặp Khương tổng trước, đợi lát nữa lại nói tiếp.”
Hai người đi tới cửa phòng làm việc, cửa không bị khoá, Tô Huệ nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó lẳng lặng dừng cửa lại một góc, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng làm người khác khá kinh ngạc.
Nhìn thấy Khương tổng của bọn họ đang ngồi trên bàn làm việc, chàng trai trẻ đẹp trai thì đang đứng, một tay ôm eo cô, tay kia nâng mặt cô, cúi người xuống hôn cô.
Cả người cô gần như được ôm trọn trong vòng tay của cậu, chắc hẳn là toàn bộ cơ thể của cô đang bị bao trùm bởi mùi vị và sức nóng của chàng trai này phải không? Trái lại còn có điều kỳ lạ là người phụ nữ thường ngày rõ ràng có vẻ mặt đoan trang, rất biết tự kiềm chế, bây giờ được hôn nên có chút gợϊ ȶìиᏂ, khuôn mặt cứ như hoa đào, đó là một dáng vẻ phong tình quyến rũ chưa từng thấy lúc bình thường.
Động tác có thể thân mật như vậy, không khó để tưởng tượng hai người họ đã từng lên giường với nhau rồi.
Tô Huệ lập tức đóng cửa lại, theo bản năng liếc nhìn Nghiêm Tuân một cái, thấy anh đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, vẻ mặt bình thản, không nói lời nào.
Tô Huệ ngập ngừng hỏi: “Lát nữa chúng ta hẳn quay lại nhé?”
Hai người quay trở lại văn phòng, Tô Huệ đang pha trà, nhân tiện pha một cốc cho Nghiêm Tuân, rồi đưa cho anh.
Tô Huệ không nhịn được hỏi: “Anh không để tâm sao?”
Nghiêm Tuân đang lật mở cuốn sách trên bàn, với tư cách làm cộng tác của anh nhiều năm, cô biết nhất định anh không đọc vô nổi một chữ, tốc độ lật sách nhanh như vậy, càng lộ rõ tâm trạng rối rắm trong lòng anh.
Một lúc sau, anh mới trả lời: “Tôi không đủ tư cách.”
Tô Huệ nhấp một ngụm trà, không hỏi thêm nữa, dù sao cô ấy cũng không phải là người nhiều chuyện.
Cô ấy cho rằng, những người thành công và tự kỷ luật, hầu hết họ đều trả giá chính là phải kìm nén bản tính thật của con người mình, vì vậy, nó cần phải được giải tỏa ở những nơi khác, như tụ tập, vui chơi, hay những yếu tố kí©ɧ ŧɧí©ɧ như là cờ bạc, tội phạm, chất ma tuý.
Hoặc là, tìиɧ ɖu͙©.
Đối mặt với niềm vui vẻ và sung sướиɠ đang muốn đi quá giới hạn, tất cả đều không đáng để nhắc tới.
Nhưng đối với họ mà nói, tìиɧ ɖu͙© và tình yêu chỉ là để mua vui thôi, nếu thật sự muốn yêu đương, thì cái giá phải trả quá cao, thu về cũng chẳng đáng là bao.
Vì vậy, những người thật sự coi trọng tình cảm của bọn họ, thường là những người đáng thương nhất, mọi tình cảm đều là tội lỗi.
Đều là tội lỗi.
Sau khi Hạng Đường hôn đủ rồi, lại muốn vùi mặt vào vai cô, xoa xoa gáy cô, Khương Phán đẩy cậu ra, ngả người về phía sau, không hề có lực uy hϊếp ra lệnh nói: “Đừng càn quấy nữa, lỡ có người tiến vào thì phải làm sao?”
Cậu sợ mình sẽ thực sự gây phiền phức cho cô, buông lỏng bàn tay đang ôm chặt cô, lùi lại một bước, nhưng tay cậu lại không kìm được nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của người phụ nữ.
Khương Phán không chút quyến luyến rút tay về, sau đó nhẹ nhàng ra lệnh đuổi khách: “Trước hết em xuống phòng gym ở tầng dưới để tiêu phí thời gian đi, chị làm xong công việc trong tay sẽ đến tìm em, được không?”
Rốt cuộc cậu vẫn phải đè nén du͙© vọиɠ cùng kích động bình thường đang nổi lên trên người của những chàng trai trẻ, đưa hai tay đặt ở hai bên hông cô, cong eo, đưa mặt kề sát mặt cô: “Hôn một cái nữa rồi em đi, có được không?”
Cô bị sự trẻ con của cậu chọc cười, xoa xoa tóc cậu, mỉm cười hôn lên đôi môi mềm mại của chàng trai trẻ: “Em đó nha…”
Ba giờ chiều, hầu hết nhân viên văn phòng vẫn chưa tan sở, trong phòng gym cũng chỉ có rải rác vài người.
Hạng Đường từ trên cây xà nhảy xuống, mồ hôi chảy ròng ròng, áo trên người đã ướt đẫm.
Đường nét cơ bắp như ẩn ra như hiện trên khuôn ngực cậu, kết hợp với vẻ ngoài điển trai của cậu đã thu hút vài cô gái đang nghỉ ngơi, cậu theo thói quen phớt lờ những ánh mắt của người khác phái hay rơi trên người mình, cầm lấy chai nước bên cạnh lên uống vài ngụm nước.
Tầm mắt cậu di chuyển từ mặt đất bằng phẳng ra bên ngoài cửa sổ, trong vài giây, ánh mắt cậu dừng lại ở một bóng lưng, không biết từ lúc nào người phụ nữ đang chạy trên máy chạy bộ, mặc đồ thể thao bó sát người vô cùng thích hợp khoe ra vóc dáng của cô, ngực lớn eo thon, mông vểnh chân dài, đường cong mê người đến cực điểm, một sự ưu tú khó mà có được.
Hơi hơi lộ ra góc nghiêng nơi gương mặt thận trọng cùng quý phái, khiến người ta không thể có ý khinh nhờn.
Khương Phán liếc nhìn bóng dáng Hạng Đường phản chiếu trong tấm kính trước mặt.
Cậu đang nhìn cô, nhìn bóng lưng cô.
Cô chỉ mới chạy chưa đầy năm phút? Trên người cô một giọt mồ hôi cũng không có, nhưng lại giả vờ như trên người ra mồ hôi, vén vạt áo lên, dùng nó lau mặt.
Ngay lập tức sau lưng lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn mịn màng, vòng eo thon nhỏ của cô, theo từng động tác đang chạy của cô mà uốn éo qua lại.
Hạng Đường còn chưa kịp phản ứng, đã dời tầm mắt đi nơi khác.
Trên mặt và phần trung tâm nơi bụng dưới đều dần dần nóng bừng lên.
Khương Phán lại chạy thêm vài phút, cũng không còn giả vờ như không nhìn thấy cậu nữa, từ trên máy chạy bộ bước xuống.
“Lúc chị mới vào đây, thấy em còn đang luyện tập thể dục, nên đi chạy bộ một lúc.”
“Chị có muốn tập tiếp nữa không?” Hạng Đường hỏi.
Sau khi Khương Phán vén lên những sợi tóc lòa xòa trước trán đến mang tai, lắc đầu nói: “Không tập nữa, đi tắm trước cái đã nhé?”
Phòng tắm dành cho nam và nữ được tách riêng ra, trong thời điểm này thì không có một ai.
Khương Phán cầm theo bộ quần áo tắm xong sẽ thay, không hề do dự bước vào phòng tắm nam, đi tới cửa phòng đã bật vòi hoa sen, gõ cửa.
Đối với những người đã bị trật đường ray nhiều lần, ngưỡng ham muốn du͙© vọиɠ sẽ không ngừng tăng lên.
Niềm vui sướиɠ đơn giản khi phá bỏ được điều cấm kỵ do trật đường ray lúc ban đầu là đã đủ rồi, tuy nhiên, khi quan hệ tìиɧ ɖu͙© vượt ranh giới ngày càng trở nên thường xuyên hơn, cần phải có sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng mãnh liệt hơn, và thậm chí một số người còn có thể vì điều này mà làm ra những chuyện tội lỗi tày trời.
Lòng ham muốn của con người là vô tận.
Nhưng Khương Phán lại có điểm mấu chốt của chính mình.
Trên dưới điểm mấu chốt, chỉ cần không ai biết, cô muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy.
Đây có phải là để bù đắp cho sự tự do mà trước đây cô chưa từng có không? Ngay cả cô cũng không biết nữa.
“Ai?” Hạng Đường bên trong hỏi.
“Là chị.” Cô trả lời.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, cô bước vào trong, nước chảy trên người Hạng Đường từng giọt từng giọt không ngừng bắn tung tóe lên người cô, đôi mắt cô đung đưa dịu dàng lưu chuyển trên người cậu.
Toàn thân cậu đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên mặt còn dính một chút bọt nước chưa rửa đi, càng làm tăng thêm một chút vẻ ngây thơ ngỗ ngược cho vẻ đẹp của cậu.
Nhưng thân thể thì đã thành thục rồi, nước chảy dọc theo bờ vai rộng và bằng phẳng của cậu khẽ tách nhau ra, dòng nước luồn qua thân mình xinh đẹp và sạch sẽ này, từ khuôn ngực rộng rãi chảy đến vòng eo săn chắc đột ngột siết chặt lại, cô chú ý thấy một căn dươиɠ ѵậŧ thô to chưa cương cứng đang đung đưa giữa hai chân cậu.
Khương Phán có thể ngửi thấy mùi hương chanh trên người cậu, còn có một chút xíu mùi mặn của mồ hôi sau khi vận động, mùi vị hormone của chàng trai trẻ, nhẹ nhàng cùng quyến rũ mê người.
Càng giống như mùi vị của gió biển trên bãi biển vào mùa hè đang thổi vào mặt, bãi cát muối biển hoà cùng nước hoa hương chanh.
Cô vụиɠ ŧяộʍ nuốt một ngụm nước miếng, hai chân vô thức kẹp chặt lại một chút, ngẩng đầu nhìn cậu: “Vòi hoa sen bên phòng tắm nữ không có nước.”
Hạng Đường cũng không ngốc, nghe vậy hỏi lại: “Thật vậy sao?”
Khương Phán không trả lời.
Hạng Đường rất hiểu ý của cô, cúi đầu, dựa vào trên vai cô, ghé vào tai cô thủ thỉ: “Vậy thì để em giúp chị tắm rửa.”
Giọng nói của cậu mang theo ẩm ướt lại khàn khàn, vô cùng gợi cảm, làm qυầи ɭóŧ đang bao trùm hoa huyệt của cô thu chặt lại một chút, cô cảm thấy được chỗ đó của mình đã bắt đầu chảy ra nước.
——Chàng trai trẻ không vốn chưa từng trải qua những chuyện này cuối cùng cũng đã biết học hư rồi.