Vượt Ngoài Giới Hạn

Chương 10: Cà phê

Trans+Edit: Team CN

“Lúc nào thì em bắt đầu nhập học?”

Trong giờ nghỉ trưa, Khương Phán đã gửi một tin nhắn WeChat như vậy cho Hạng Đường.

“Ngày mốt.” Hạng Đường rất nhanh trả lời lại.

Cô đang ngồi một mình trong một góc quán cà phê của công ty, ngồi một lúc, cô nhìn thấy Nghiêm Tuân cũng đang ngồi một mình cách đây không xa.

Cô đứng dậy, cầm ly cà phê đi tới ngồi xuống cạnh anh.

“Cô chủ.” Giọng nói anh rất bình tĩnh.

Cô không thích Nghiêm Tuân gọi cô là cô chủ, cứ như hai người họ bị phân biệt địa vị, nhưng có đôi khi có một số phương diện nào đó anh lại khá cố chấp, kiên trì muốn gọi như vậy, làm cô cảm thấy không biết xử trí thế nào.

Khương Phán lướt nhìn những người khác đang ngồi tán dóc bên cạnh, sau đó lại nhìn về phía Nghiêm Tuân, trong mắt mang theo ý cười: “Hôm nay trợ lý Nghiêm làm việc có mệt không?”

Giọng điệu bình thường như tất cả những ông chủ khác quan tâm đến cấp dưới của mình.

“Không mệt.”

Bên cạnh có hai cô gái đang ngồi đối diện nhau, cố gắng hết sức nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn đến chỗ Khương Phán với Nghiêm Tuân đang ngồi.

Gần đây tiểu Trương mới bị điều đến tổng bộ công ty, người có mối quan hệ tốt nhất với tiểu Trương chính là tổ trưởng Lê đang ngồi đối diện, mặc dù tổ trưởng Lê bình thường nhìn rất uy nghiêm, nhưng thực tế thì không hề kiêu ngạo tự cao, về cơ bản tiểu Trương có vấn đề gì đều hỏi cô ấy. Liếc nhìn đôi nam nữ đang ngồi ở cái bàn phía sau trong gương, cô ta không nhịn được nói: “Em phát hiện ra rồi nha, Khương tổng cùng với trợ lý Nghiêm thường hay ngồi cùng nhau.”

Lê Mân trả lời: “Bởi vì năng lực làm việc của trợ lý Nghiêm rất cao, mà còn là người làm lâu năm trong công ty, lúc đầu khi Khương tổng chưa quen thuộc với công việc kinh doanh của công ty, anh ấy đã chịu trách nhiệm dạy cho cô ấy. Vì vậy, Khương tổng rất coi trọng anh ấy.”

Tiểu Trương che miệng lại nói: “Nhưng trợ lý Nghiêm rất đẹp trai. Nếu như để em là chủ tịch, em sẽ bí mật tiếp cận ngay.”

Lê Mân nghe vậy liền nhịn không được mỉm cười: “Em nhìn hai người bọn họ có giống như là sẽ phát sinh mối tình trong công sở không?”

Tiểu Trương len lén liếc nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng tuỳ ý, không cài cúc áo trên cùng, trang điểm thanh lịch, khí chất tao nhã, toàn bộ mái tóc dài của cô ấy đều được cột lên, trên người không hề mang theo một chút quyến rũ tán tỉnh nào.

Người đàn ông ngồi bên cạnh cô thì mặc một bộ đồ đen mẫu mực, lông mày đóng băng lại một chỗ, đường viền môi cũng thẳng tắp sạch sẽ, toàn thân mang theo khí thế như nên cách xa ngàn dặm.

Nhìn hai người họ không giống như sẽ là người thuộc cùng một thế giới. Tiểu Trương nghĩ.

Tầm nhìn của cô ta bị chỗ đó che khuất, bây giờ ở ngay dưới mặt bàn, bàn tay của người phụ nữ đang đặt lên đùi của người đàn ông, vân vê, vuốt ve.

Vì chiếc quần tây tối màu, nên càng làm tôn lên làn da trắng nõn của tay cô.

Tay trái của Khương Phán nâng lên nhấp một ngụm cà phê, lật bàn tay phải qua, dùng mu bàn tay xoa nắn qua lại trên chân anh.

Cách một lớp vải mềm mại của bộ đồ vest cao cấp, cũng có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc cùng phẳng lì trên đùi của người đàn ông.

Chỗ này, cũng như hông và eo của anh, khi anh làʍ t̠ìиɦ với cô tất cả sẽ cùng phát lực rất lớn, cô biết rất rõ lúc trên giường anh có bao nhiêu kịch liệt.

“Tách cà phê của tôi hình như không ngon cho lắm.” Khương Phán nói: “Anh thử một ngụm đi, xem xem có phải vị giác của tôi có không vấn đề gì không.” Cô thấy hai người bên cạnh đang không nhìn lại đây, liền nhân cơ hội đẩy tách cà phê của mình sang bên cạnh anh, sau đó đem tách của anh cầm qua chỗ mình.

Nghiêm Tuân cầm ly cà phê lên, nhìn xuống, thấy trên miệng tách có in một vòng tròn dấu son môi của phụ nữ, màu sắc tươi tắn và lộng lẫy, thoang thoảng truyền đến một hương thơm ngọt ngào.

Đây là hình dạng đôi môi của cô.

Anh khẽ uống một ngụm, cơ thể lập tức căng chặt.

Khương Phán dùng một tay chống đỡ mặt mình, khóe môi hơi cong lên, vẻ mặt như không thể đoán được điều gì nhìn anh.

Cô luồn tay vào nơi giữa hai đùi anh, dùng móng tay cào cào vào đùi trong của anh, đây là nơi cách rất gần với vùng riêng tư của anh.

Dùng móng tay cào nhẹ nhàng một lát, sau đó dùng phần bụng ngón tay vẽ một vòng tròn trên đó rồi ấn nhẹ xuống.

Quả táo adam gợi cảm của người đàn ông khẽ trượt lên trượt xuống, giống như đang nuốt cà phê, lại giống như đang cố gắng kiềm chế một điều gì đó. Quai hàm anh siết chặt lại, làm đường quai hàm mạnh mẽ trôi chảy trở nên càng sắc nét hơn.

Thân thể anh ngày càng cứng ngắc, chiếc áo sơ mi đen đang mặc trên người cũng dần dần dính sát vào l*иg ngực, phác hoạ ra những đường nét cơ ngực rõ ràng.

Đối với một người đàn ông chỉnh chu phép tắc như anh, càng cố gắng kéo dài khoảng cách, càng bình tĩnh bao nhiêu thì cô lại càng muốn trêu chọc anh bấy nhiêu.

Nhất là ở nơi đông người, chính là những nơi có thể dễ bị nhìn thấy nhất.

Khi cô men theo đường cong của chân anh trượt dọc đến nơi riêng tư bên trong, cuối cùng Nghiêm Tuân không thể chịu được nữa dùng một tay bắt lấy tay cô.

Bị hơi nóng nơi bàn tay to lớn của anh quấn lấy làm cho cả khuôn mặt cô hơi hơi đỏ lên, cô nghiêng đầu qua, đôi mắt mang theo hơi nước quở trách nhìn anh một cái, hơn nữa còn lẳиɠ ɭơ quyến rũ, âm thầm mê hoặc lòng người.

Giọng anh khàn khàn, mở miệng nói: “Quả thật là mùi vị không giống với trước đây.”

“Khương tổng không phải đã có chồng rồi sao? Vài lần trước em nhìn thấy cô ấy có đeo nhẫn cưới. Rốt cuộc thì dạng đàn ông như nào mới có thể xứng với cô ấy?” Tiểu Trương hỏi.

Dù cô ta chỉ là một nhân viên mới đến, nhưng cô ta đã dành sự ngưỡng mộ cùng kính trọng hết sức lớn cho vị cấp trên tài giỏi này. Đã từng gặp Khương Phán vài lần trong công ty, cô ấy đều rất ôn nhu thân thiết, không hề bày ra dáng vẻ cấp trên mà lớn lối.

Lê Mân mở điện thoại ra, vào công cụ tìm kiếm, chỉ vào một người trong đó: “Đây chính là người này.”

Tiểu Trương nhận điện thoại nhìn một lát, tiêu đề là “Viện kiểm sát tổ chức một buổi họp báo.”.

Người đàn ông dễ gây chú ý nhất, mái tóc đen được chải rất tỉ mỉ cẩn thận, tuấn tú bức người, nhã nhặn lịch sự.

Nhưng lại mơ hồ lộ ra một cảm giác áp chế có phần hơi đáng sợ, chắc hẳn là một người vô cùng mạnh mẽ.

Tiểu Trương sững sờ nói: “Chồng của Khương tổng cũng rất đẹp trai, vậy chắc cũng là một người rất tốt.”.

Lê Mân hận rèn sắt không thể thành thép nói: “Em đó, chưa từng trải qua thói đời hiểm ác đâu. Nhìn đàn ông không thể chỉ nhìn bề ngoài.”.

Đang uống cà phê được một nửa, thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Khương Phán đứng dậy, sau đó nói với Nghiêm Tuân: “Tôi đi trước đây.”

Sau khi nói với Nghiêm Tuân xong, cô cầm điện thoại, bước ra khỏi quán cà phê, đi đến cửa sổ hành lang bên cạnh.

Ánh nắng giữa trưa ngoài cửa sổ hắt vào, nóng rực chói mắt.

Cô trả lời điện thoại: “Alo?”

“Khương Phán.” Âm thanh của người đàn ông vang lên, giọng nói nhẹ nhàng, ẩn chứa vài phần ôn nhu khó nhận ra.

“Vài ngày nữa anh sẽ trở về.”

“Ừm.” Cô đáp lại một tiếng, sau đó trò chuyện vài câu với đối phương rồi cúp điện thoại.

Cô lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ để ánh nắng nóng rát hắt vào mặt, như thiêu đốt, cảm thấy thật nhức nhối.

Trên khuôn mặt không có bất cứ biểu tình nào.