Vượt Ngoài Giới Hạn

Chương 9: Vận động buổi sáng

Trans+Edit: Team CN

Sáng sớm.

Khương Phán chậm rãi tỉnh lại, những đoạn ký ức vụn vặt từ sau cơn say hôm qua vẫn còn sót lại trong tâm trí cô, cô mơ hồ nhớ rằng hình như là Nghiêm Tuân đã đưa cô về.

Cô trở mình ngồi dậy, thấy trên người đã thay sang váy ngủ, còn có tiếng nước chảy trong phòng tắm.

——Sau đó, hình như cô được Hạng Đường ôm vào phòng của cậu, cũng không làm cái gì cả, chỉ như vậy ngủ một đêm.

Cô đứng dậy khỏi giường, cũng vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

Cúi đầu rửa sạch bọt nước văng lên mặt, đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng hơi ấm, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Hạng Đường đang ôm cô từ phía sau, hai tay vòng lấy ôm eo cô, mặt cậu tựa xuống vai cô. Đôi mắt cậu phản chiếu ra từ trong gương táo bạo đến cực điểm.

“Không phải chín giờ chị mới đi làm sao? Thức sớm vậy làm gì?”

“Đến sớm một chút thì có thể làm thêm một ít việc.”

Cậu cũng không để ý lý do của cô, hai cánh tay thon dài ôm lấy áp sát tay cô, đôi mắt lập lòe phát sáng nhìn vào hình ảnh cô trong gương. Cô quay đầu lại, tỉ mỉ nhìn cậu một lát, hôn lên môi cậu.

Bàn tay đang vắt ngang trên eo cô càng thu càng chặt, cậu đảo khách thành chủ đưa đầu lưỡi vào miệng cô, liếʍ láp hàm trên nhạy cảm của cô. Lúc hôn càng dùng sức hơn, cô bị cậu ôm vào lòng, bị hôn đến hai má ửng hồng, mềm nhũn thở phì phò.

Tay cậu di chuyển qua lại trên eo cô, thuận theo đó mà đi xuống dưới, bắt đầu vuốt ve từ đường cong vòng eo mất hồn này, rồi đến nhào nặn cặp mông căng tròn của cô.

Cậu muốn làm cô.

Từ cái ngày bắt đầu có được cô, cậu chỉ muốn không ngừng cùng cô triền miên không dứt.

“Không được rồi…” Cô bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên eo mông của mình, cũng không mất nhiều công sức lắm, thì cậu đã dừng lại rồi.

Khương Phán giãy ra khỏi vòng tay của cậu, đi vào trong phòng xem điện thoại, phát hiện còn chưa tới bảy giờ.

Quay đầu lại nhìn thấy Hạng Đường cũng theo đi ra, chỉ thấy cậu trông thật đáng thương, giống như một số loài chó cỡ lớn không được cho ăn no.

Lòng cô lập tức mềm nhũn: “Chị sẽ ở lại thêm mười phút nữa.”

Cô sợ quên thời gian, vì vậy liền cài đồng hồ báo thức mười phút sau, mới vừa cài xong, Hạng Đường lại dựa người tới, cô ngăn cản nói: “Đừng nhúc nhích.”

“Để chị làm cho, em lên giường nằm đi.”

Khương Phán luôn rất thích cảm giác mình được nắm quyền chủ động, cô thích trong lúc làʍ t̠ìиɦ được nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông từng chút từng chút một sa vào tìиɧ ɖu͙©, bị ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt đến cơ khát không chịu nổi. Đồng thời, cô cũng hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ và thèm khát mà đối phương mang lại cho mình.

“Cởϊ qυầи áo ra.”

Hạng Đường nghe lời cô nói, nằm trên giường, cởi hết quần áo ra.

“Di chuyển vai của em sang phía bên phải một chút, đối diện với ánh sáng.”

Khoảnh khắc vai cậu nghiêng sang về phía bên phải, ánh nắng ban mai rực rỡ xua đi bóng râm khỏi l*иg ngực cậu. Những tia sáng vàng chiếu vào nhuộm những đường viền cơ bắp xinh đẹp của cậu thành màu vàng rực rỡ, nhưng khi chiếu vào vòng eo săn chắc của cậu lại lộ ra một khu vực âm u thần bí, kéo dài đến khu vực tam giác mê người của cậu.

Cô luôn cảm thấy vẻ đẹp của cậu rất phù hợp với ánh mặt trời, sáng sủa, ấm áp, bởi vì nó chan chứa một sinh mệnh không kiêng nể gì cả còn tràn đầy sự viên mãn.

Tuổi trẻ cùng với tìиɧ ɖu͙©.

Dù cách rất xa, cô vẫn như cũ có thể cảm nhận được thân thể của chàng trai trẻ đã bị du͙© vọиɠ của cô nhen nhóm.

Cô leo lên giường, quỳ xuống bên cạnh cậu, tay cô bắt đầu chạm vào mặt cậu, lại nhìn đến l*иg ngực bằng phẳng rộng rãi của cậu, đầu ngón tay như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua khe rãnh lộ rõ nơi bụng dưới.

Cuối cùng cô ôm lấy mặt cậu, cọ xát môi mình vào khuôn mặt điển trai ấy, cô cảm nhận được hơi ấm từ làn da trên bờ môi của người khác, sau đó lại thưởng thức đôi môi mềm mại của chàng trai trẻ.

Đầu lưỡi hai người giống như những sợi dây leo cạn nước đã lâu, một khi được chạm vào nguồn nước, thì không nhịn được mà tham lam hút lấy, quấn lấy, chiếm đoạt. Một tay Hạng Đường chụp lấy eo cô, xoay ngược người lại đè cô xuống giường, ánh mắt chăm chú nhìn cô một lát, lại cúi xuống hôn. Hai người say sưa ôm hôn nhau, không ngừng dùng thân thể chính mình ma sát vào đối phương, hoàn toàn quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.

Tay cậu thâm nhập vào đường viền cổ áo cô, một tay nhẹ nhàng bao lấy vυ' căng tròn đầy đặn của cô, đầṳ ѵú mềm mại cọ xát lên xuống vào lòng bàn tay khô khốc của cậu, bởi vì hô hấp của cô, càng trêu chọc lòng bàn tay của cậu, quấy nhiễu cõi lòng của cậu.

“Aa….Ha…” Cậu buông môi cô ra, người phụ nữ nũng nịu rêи ɾỉ lên, quả anh đào đỏ mộng trước ngực bị cậu dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, lăn nghiền, truyền đến loại cảm giác tê dại nhỏ bé dần dần lan tỏa ra dày đặc, ăn sâu vào nơi ngứa ngáy tận xương tuỷ.

Du͙© vọиɠ nam tính như thiêu đốt của cậu đè lên chân cô, cảm giác vừa nóng bỏng vừa dày nặng khiến cơ thể cô trong tiềm thức tiết ra càng nhiều dịch tình thuận tiện cho việc ân ái.

Cậu kéo cổ váy ngủ của cô xuống, lúc đang chuẩn bị chu đáo định dùng môi lưỡi mơn trớn bầu ngực của cô, một hồi âm thanh leng keng làm người ta phiền chán đột nhiên vang lên.

Khương Phán như tỉnh dậy khỏi cơn mê, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, thấy chuông báo thức đang vang lên.

Cô đẩy cậu ra, kéo cổ áo lên, xuống giường, đi tắt báo thức.

Hai ánh mắt thiêu đốt nóng bỏng truyền đến từ phía sau, Khương Phán không biết làm sao quay đầu lại, áy náy nói: “Gần đây công việc thực sự rất nhiều, cũng phát sinh rất nhiều tình huống cần xử lý….”

Hạng Đường dùng chăn trùm thân thể mình lại, cậu vùi đầu vào chiếc gối mà cô đã ngủ qua, ngửi được mùi thơm tao nhã từ mái tóc của người phụ nữ còn lưu lại ở trên gối, rầu rĩ nói: “Được mà, chị đi trước đi.”