Trans+Edit: Team CN
Tình cảm mãnh liệt dần tan biến, màn đêm dường như đặc biệt yên tĩnh.
Cô đang nằm trong lòng cậu, mái tóc đen lòa xòa xõa trên vai cậu, bộ ngực trắng nõn của cô tựa vào cánh tay cậu một cách đầy thân mật.
Cậu ôm mặt cô, không ngừng hôn đôi môi cô, ngay cả khi cậu vừa mới đạt được sung sướиɠ kí©ɧ ŧìиɧ từ trên người cô.
Cho dù là hàng mi rũ xuống của cô, chóp mũi xinh đẹp tuyệt trần hay là đôi môi hồng hào, bao nhiêu năm qua cậu chỉ có thể nhìn chăm chú từ xa mà không để lại dấu vết nào. Hiện giờ cậu lại có thể tới gần cô, cùng cô da thịt cận kề.
Khương Phán hơi buồn ngủ, cô nhớ ra ngày mai còn có việc phải làm, bây giờ đã gần đến đêm khuya nên dịu dàng nói với cậu: "Đi ngủ trước đã nào."
Hạng Đường gật đầu, nhưng vẫn mê mẩn nhìn cô chăm chú, không che dấu chút nào tình cảm yêu thương mê luyến trong mắt.
Cô không khỏi thở dài.
Chàng trai trẻ tuổi, không biết thế nào là đủ.
Ngay cả sau khi làm chuyện đó, cả người cậu vẫn tràn đầy tinh tực và du͙© vọиɠ, lôi kéo cô đòi hỏi để thoả mãn cậu lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, Hạng Đường bị ánh nắng tràn ngập phòng ngủ đánh thức.
Sau khi thức dậy, cậu theo bản năng nhìn sang bên cạnh mình, Khương Phán ngồi ở đầu giường, quay lưng về phía cậu mặc quần áo. Hai cánh tay mảnh khảnh của cô đã chuẩn bị chui vào cổ tay áo, tuột quần áo xuống dưới, làm lộ ra chiếc eo nhỏ trắng muốt khẽ đung đưa.
Cậu ngồi dậy, tiến về phía trước, giương tay vòng qua ôm lấy eo cô rồi kéo cô ôm vào lòng ngay lập tức.
Khương Phán không ngờ cậu lại đột nhiên tỉnh dậy, lưng cô áp sát vào l*иg ngực rộng rãi ấm áp của thiếu niên. Cô cúi đầu nhìn xuống, cánh tay gầy gò của cậu đang ôm trọn lấy eo cô, da thịt chạm nhau.
“Sao chị dậy sớm vậy?” Giọng cậu trầm khàn vì mới ngủ dậy.
“Chị phải đi làm.”
Cô cảm thấy có một vật cứng chống lên mông mình, vội vàng tránh khỏi tay cậu, đứng lên, quay đầu nhìn cậu, lại ngây ngẩn cả người.
Hạng Đường ngẩng đầu, lười biếng nhìn cô, khuôn mặt cậu được tắm trong ánh mặt trời, mái tóc đen chuyển sang màu vàng, làn da cũng biến thành màu vàng nhạt, được bao phủ bởi một vầng sáng.
Vẻ đẹp của cậu như đang toả ra hào quang vậy.
Rốt cuộc, cô vẫn là một người phàm dễ bị mê hoặc bởi sắc đẹp, cô muốn đi thẳng, nhưng lúc này cô lại không thể không đứng ở cạnh giường, cúi người xuống, luồn ngón tay qua mái tóc xoã tung của cậu, nhấc lên và hôn vào trán cậu.
Sau đó cô mới đứng dậy, cười nói: “Buổi tối chờ chị về nhé.”
Văn phòng
Khương Phán kéo ghế ra định ngồi xuống thì thấy Tô Huệ đang đi về phía cô.
Tô Huệ vẫn luôn là hình mẫu người đẹp băng giá, buồn vui cũng không thể hiện ra mặt, nhưng cô lại thích thái độ cứng cỏi lạnh lùng và vẻ hoàn mỹ này trên người Tô Huệ.
“Có chuyện gì vậy?” Khương Phán hỏi.
Tô Huệ nói: “Khương tổng, đây là hợp đồng mà Xí nghiệp Y gửi tới, cô xem qua một chút. Ngoài ra, đêm nay còn có tiệc rượu do Xí nghiệp Y tổ chức.”
Khương Phán nhận lấy tờ giấy trong tay cô ấy, vừa lòng nhìn thấy kết quả mình mong muốn. Cô đặt bút ký xuống, đưa hợp đồng cho Tô Huệ, thấy cô ấy nhìn chằm chằm cổ mình nên hỏi: “Làm sao thế?”
Tô Huệ từ trong túi lấy ra một chiếc gương cùng khăn lụa, đưa cho cô: "Có muốn che một chút không."
Khương Phán nhận lấy chiếc gương, soi soi một hồi, mới thấy mấy vết hôn rõ ràng phía sau cổ mình.
Trong công ty chỉ có Tô Huệ và Nghiêm Tuân biết Hạng Lệ đang đi công tác, thật ra không che thì cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả.
Nhưng vì mỹ quan nên cô vẫn quàng chiếc khăn lụa đen Tô Huệ đưa cho.
Gần đến chạng vạng, Khương Phán đến một trang viên ở vùng ngoại thành thủ đô.
Cô và một vài người trong công ty đi xuyên qua hành lang đến nhà hàng, trên bàn đã có đầy đủ bánh việt quất và đủ các loại rượu ngon hảo hạng.
Cô không thích kiểu tiệc rượu bị lợi ích buôn bán can thiệp như thế này, nghĩa là cô phải đeo mặt nạ đi xu nịnh đủ loại người mà cô không biết. Nhưng từ nhỏ, bố cô vì chuẩn bị cho cô kế thừa sự nghiệp gia đình đã xâm nhập tiến vào xã hội thượng lưu, mời những gia sư khắc nghiệt đến để giám sát, dạy dỗ cô đủ loại quy tắc xã giao.
Ông đã bị chỉ trích sau lưng vì xuất thân gia đình bình thường của mình, vì vậy ông quyết tâm đào tạo con gái của mình thành một cái gọi là danh viện*. Theo cô, loại quan niệm tranh cãi này chẳng qua chỉ là tự rước lấy phiền cho bản thân, cô cũng không nghĩ rằng xuất thân lại quan trọng đến thế.
*Nguyên văn: 名媛: là một từ bắt đầu trở nên phổ biến vào những năm 1930, và chúng thường dùng để chỉ những người phụ nữ nổi tiếng và thường xuyên xuất hiện trong các hoạt động xã hội thời trang. Những danh viện hiện đại bao gồm những người nổi tiếng trong ngành thời trang, những người nổi tiếng và những người giàu có trong xã hội, bao gồm cả những người giàu có hoặc con cái của họ, hoặc có được địa vị nhờ nỗ lực của chính họ.
Nhưng cô đã quen với việc phục tùng mệnh lệnh của bố, đã bị đắp nặn thành hình tượng "con gái" mà ông muốn. Để rồi bây giờ ông đã mất, nhưng cô không thể thay đổi lại bản thân mình được nữa.
Mỗi một chi tiết đều hoàn mỹ không có khuyết điểm nào: bắt tay, kính rượu uống rượu.
Ngay cả độ cong của nụ cười, tư thế của cơ thể khi đứng hoặc ngồi, đều đã được thiết kế cẩn thận, nhưng chúng vẫn phải được thể hiện ra một cách tự nhiên, nhẹ nhàng và tao nhã.
Rượu xuống dưới bụng, mơ hồ có chút men say, cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha cách đó không xa, miệng đang nhấp ngụm rượu. Ánh nến mờ ảo rơi vào trên mặt anh ta, không thể nhìn rõ được.
Nhìn dáng người cao ngất và khí chất nghiêm túc xa cách toát ra từ cơ thể kia của anh ta, đó hẳn là Nghiêm Tuân.
Cô bước đến bên người anh ta, ngồi xuống, men say càng lúc càng mạnh, cô hơi đau đầu nên hơi nghiêng đầu dựa vào vai anh.
Bị động tác dựa người của cô làm cho cứng đờ, cô cũng tình cờ ngửi thấy mùi cơ thể của anh ta, là một loại hương thơm trầm trầm từ gỗ mun.
Không phải là Nghiêm Tuân.
Cô ngẩng đầu lên, không chỗ nào đề phòng đã rơi vào trong một đôi mắt sắc đen như mực.
"Thật có lỗi, Phó tổng, tôi đã uống chút rượu, không cẩn thận nhận nhầm người rồi."
Phó Du nhích người đến bên kia sô pha vài tấc, dùng tay vuốt phẳng vải trên đầu vai bị cô dựa vào, lắc đầu nói: "Không sao."
Hai người ngồi một lúc, không nói tiếng nào. Anh ta nhìn thấy cô dựa vào ghế sô pha, đầu hơi nghiêng, nhắm mắt chợp mắt, chiếc khăn lụa đen buộc quanh cổ che đi hình dáng cổ thon dài của cô.
Cô rất xinh đẹp, hơn nữa trên người cô còn có một sức hấp dẫn nào đó khó giải thích, có lẽ đến từ khí chất phong tình độc đáo của cô. Nhưng bình thường anh ta cũng không thích những người như cô, quá mức khéo léo đẩy đưa nên có vẻ hơi dối trá. Mặc dù, chỉ có người giỏi loại tài năng này là thích hợp nhất để kinh doanh.
Nhưng bây giờ cô mong manh hơn một chút so với những gì anh ta ấn tượng lúc đầu về cô, cũng nhiều hơn vài phần chân thực.
Phó Du rời khỏi sô pha, rót một ly nước chanh đưa qua cho cô: "Uống một chút nước cho tỉnh rượu."
Khương Phán nhận lấy, hé miệng nhấp một ngụm nhỏ, đáp: "Cảm ơn."
“Tôi cứ tưởng rằng Khương tổng là người uống hoài không say cơ đấy.”
“Làm sao có thể có người nào uống mà không say?” Cô bật cười.
"Vậy thì tại sao không từ chối?"
“Công việc yêu cầu thôi.”
Cô lại thay đổi trở lại bộ dáng ban đầu, lời nói không chê vào đâu được, dùng thể diện và lễ nghi như một tấm lá chắn che phía trước còn mình thì ẩn phía sau.
Anh ta không nói thêm nữa, chỉ cảm thấy kiểu trò chuyện này hơi nhàm chán không có gì thú vị, nên anh ta ngồi trở lại, lấy đi một tờ tạp chí kinh doanh nào đó trên bàn, lật xem một cách hứng thú.
“Khương tổng, tôi có hân hạnh được kính cô một ly không?” Lại có người đến kính rượu.
Khương Phán đang định nhận lấy, nhưng Phó Du đã lập tức cầm ngay ly rượu kia, uống cạn một ngụm rồi nói với người nọ: "Cơ thể Khương tổng có chút không khỏe, để tôi uống đỡ thay cô ấy."
Cô hơi ngạc nhiên, sau khi người đó rời đi, Phó Du nói: "Tôi hơi khát, nên đoạt mất rượu của Khương tổng, cô không phiền chứ?"
Thật là một người đàn ông thú vị, Khương Phán nhịn không được nghĩ, nhưng tiếc là cô đã có người bên cạnh rồi.