Bốn người phòng 306 ngồi vây quanh cái bàn thấp trong phòng, tầm mắt đặt lên túi gà rán lúc nãy được treo ở trước cửa.
Lúc nãy túi gà rán được mọi người đem vào trong phòng, ra sức kêu gọi bọn họ ăn nó đi.
“Thật sự không có manh mối gì? Có tờ giấy nào không?” Trần Quân ngồi xuống ghế, tựa tay vào lưng ghế, hỏi.
Dương Dương nhìn cái túi, khép miệng lại để nước miếng không chảy tong tong xuống: “Đã tìm rồi, không thấy gì cả.”
Thẩm Ngôn Cố nhìn bên trong, có 4 bịch gà rán nhỏ và 4 chai nước ô mai, hỏi: “Có ăn được hong? Thơm quá.”
Diệp Lan: “Ăn?”
Diệp Lan vừa nói xong, không biết ai động thủ trước, bốn người họ đều đứng dậy, ầm ầm ĩ ĩ, nhưng không có ai ăn cả.
Khá lắm, đều là động tác giả, không có gì xảy ra.
“Hahaha, mấy người ăn trước đi.” Dương Dương bật cười.
Trần Quân cũng nói: “Ai không ăn là chó!”
Một đám người nhìn chó, chó nhìn người đứng đó, nhưng không ai động đậy cả.
Diệp Lan phân tích: “Tôi nghĩ rằng, để trước cửa phòng ta thì có lẽ là cho chúng ta? Vừa vặn có bốn phần này.”
Trần Quân quay đầu lại: “Tiểu Cố, cậu ăn trước đi!”
Thẩm Ngôn Cố lùi lại về sau: “Tại sao lại là tôi?”
Mọi người nhìn nhau không nói gì trong vài giây. Cuối cùng vẫn là Thẩm Ngôn Cố đứng dậy, nói: “Thôi thì ăn đi, nếu không phải của mình thì mai tôi sẽ mua lại cho người ta.”
Ba người kia lập tức vui vẻ: “Ăn!”
Sau lời nói của Thẩm Ngôn Cố, bọn họ đều ăn lấy ăn để.
“Oa, đúng là hương vị này rồi, ngon tuyệt cú mèo!” Trần Quân vừa ăn vừa cảm thán.
Dương Dương cũng nói: “Vẫn còn giòn và nóng, chắc chắn mới được làm xong không lâu!”
Diệp Lan đột nhiên ngẩng đầu: “Có phải là chị của tôi không nhỉ?”
Dương Dương nhanh chóng: “Cậu hỏi thử đi.”
Hai phút sau, Diệp Lan cất điện thoại: “Không phải.”
Dương Dương quay lại hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Gần đây có người theo đuổi cậu hả?”
Thẩm Ngôn Cố lắc đầu: “Không có.”
Trần Quân hỏi: “Hay là Thang Thần?”
Dương Dương bật cười, tiếp tục hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Này tiểu Cố, nếu là Thang Thần đưa thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Ngôn Cố cứng đờ khóe miệng: “Chuyện này...”
“Ha ha ha,” Diệp Lan cười vỗ vai Thẩm Ngôn Cố một cái: “Đừng lo, không phải Thang Thần, lúc nãy tôi có hỏi rồi.”
Thẩm Ngôn Cố: “Cảm ơn.”
Mặc dù bọn họ ngỡ ngàng và ngơ ngác nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ ăn gà của họ.
Gà rán ăn cùng nước ô mai ngon quá xá!
“Này,” Dương Dương nói: “Có khi nào là cô gái tuột dây giày hồi chiều không? Lúc đó cô ấy cũng cầm túi gà rán trong tay mà.”
Trần Quân: “Ồ! Có thể đó!”
Thẩm Ngôn Cố: “Không thể, từ lúc đó tới giờ thì gà rán đã nguội rồi.”
Trần Quân: “Cũng đúng.”
Dương Dương: “Có phải đám người đứng nói chuyện cùng chúng ta không? Lúc bọn mình nói muốn ăn thì ở đó cũng có vài người mà.”
Diệp Lan hứng thú: “Tôi nhớ lúc đó cũng có mấy cô gái.”
Ba người kia đồng thanh: “Là ai vậy?”
Diệp Lan: “Ai biết? Có quen đâu.”
“...”
Ăn uống xong, Dương Dương mới nhớ ra nên chụp lại đăng lên vòng bạn bè hỏi thử. Nhưng mà bên trong hết sạch, chả lẽ lại chụp xương gà lên hỏi, nên hắn chụp logo ở phía bên ngoài túi.
“Mấy cậu cũng đăng lên vòng bạn bè hỏi thử đi, xem có ai nhận không.”
Thẩm Ngôn Cố tiếp tục ăn: “Cậu đăng đi, tôi chia sẻ.”
Dương Dương bấm điện thoại, nói: “Hiếm khi tôi có viết gì để cậu chia sẻ ha.”
Dương Dương đăng bài lên vòng bạn bè, một tấm ảnh với dòng chữ ngắn ngủi dễ hiểu.
“Ai tốt bụng đã cứu đói tôi với ba con cún phòng 306 vậy? Cảm ơn rất nhiều!”
Ba người kia nhanh chóng chia sẻ về vòng bạn bè của mình.
Bài viết được đăng lên, mọi người cùng nhau chờ người tặng gà lên tiếng.
Nhưng đến đêm muộn, ngoại trừ một số bình luận mắng khuya rồi còn đăng ảnh đồ ăn ra, thì vẫn không có chút tung tích nào của người đó.
“Tiểu Cố, cậu có gì mới không?” Sau khi tắt đèn, Trần Quân hỏi Thẩm Ngôn Cố.
Thẩm Ngôn Cố nói: “Không có, mấy cậu thì sao?”
Mọi người: “Cũng không có gì cả.”
Trần Quân thở dài: “Tôi không biết ai mua nó cả. Ăn xong thấy không ổn chút nào.”
Dương Dương: “Tôi cũng vậy, biết thế đã không ăn.”
Thẩm Ngôn Cố: “Cậu mà sẽ không ăn á hả?”
Diệp Lan tiếp lời: “Dẹp dẹp, được ăn tối thì chỉ có hai người vui.”
Thẩm Ngôn Cố đến an ủi: “Coi như là tôi mua đi, mấy miếng gà rán thôi mà. Ăn cũng ăn rồi, đừng lo lắng về chuyện này nữa.”
Diệp Lan ghét bỏ hai con người kia: “Nhìn xem tiền đồ đâu hết rồi? Mấy tuổi rồi hả? So với hai người thì tiểu Cố nhỏ tuổi hơn nhưng lại thận trọng hơn, còn muốn cậu ấy an ủi? Có bị đin hong?”
Dương Dương làm nũng: “Cố bảo bối của chúng ta là tốt nhất!”
Trần Quân hùa theo: “Cố bảo bối anh yêu em!”
Thẩm Ngôn Cố: “Cút đi ngủ liền cho tôi.”
Túi gà rán đáng thương hôm nay không có ai nhận, ngày hôm sau không có ai nhận, ngày mốt cũng không có ai nhận. Thương em.
Qua hai ngày, bài viết ngày nào rồi cũng trôi vào quên lãng, mọi người cũng dần quên túi gà rán kia đi.
Đến một buổi tối nọ, sau khi tắt đèn, Dương Dương lôi câu chuyện lên, hỏi phải chăng gà rán là của Giang Phú đưa cho.
Thẩm Ngôn Cố ngẩng đầu lên: “Giang Phú?”
Lúc này mọi người đều đã lên giường, ký túc xá đã tắt đèn, chỉ còn ánh sáng từ điện thoại di động.
“Tại sao lại là Giang Phú?” Trần Quân cũng hỏi.
Dương Dương nở nụ cười: “Ai biết đâu, đoán mò vậy,” nói xong liền thêm vào: “Chúng ta cũng tính là có quen biết đi, hôm đó cậu ta cũng có ở đó.”
Thẩm Ngôn Cố nghi hoặc: “Nhưng tại sao em ấy lại mua gà rán cho chúng ta?”
“Đúng vậy,” Diệp Lan cũng nghi hoặc: “Nếu là cậu ta thì sao không lên tiếng?”
Không ai trả lời vấn đề này cả, căn phòng cũng im lặng trở lại, mọi người tự giải tán đi ngủ.
Thẩm Ngôn Cố lướt Weibo một lúc, suy nghĩ rồi mở Wechat ra gửi cho Giang Phú một tin.
Thẩm Ngôn Cố: “Em đã mua gà rán cho phòng anh hả?”
Thẩm Ngôn Cố vừa mới gửi xong liền hối hận, tự nhiên đi làm cái này làm gì.
Vì vậy anh liền thu hồi tin về.
Sau một lúc, Giang Phú gửi một tin nhắn cho anh.
“Sao vậy?”
“Không có gì, gửi nhầm thôi.”
Có lẽ bởi vì tình cảm anh em xã hội chủ nghĩa kiêm đồng hương, nên Giang Phú gửi thêm một tin nữa cho Thẩm Ngôn Cố.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Ngày mai anh có 3 tiết thôi. Em đó, ngày mai đi học quân sự, tại sao còn chưa ngủ?”
“Bây giờ ngủ, anh thì sao?”
“Giờ anh cũng ngủ.”
“Học quân sự nhớ uống nhiều nước, cẩn thận say nắng, khi nghỉ ngơi nhớ ngồi chỗ bóng râm. Ngủ ngon.”
“Vâng, anh ngủ ngon.”
Sau khi tán gẫu xong, tắt điện thoại, Thẩm Ngôn Cố trở mình, không biết mình nhắn tin dông dài vậy em ấy có thích đọc hay không.
Tân sinh viên học quân sự, lúc bước vào căn tin thì làm xanh một góc. Mọi người đến ăn cơm cũng không dễ dàng vì quá đông.
Ngày nào cũng như vậy.
Gần đây Thẩm Ngôn Cố có khá nhiều việc, cuộc thi mà anh tham gia học kỳ trước sắp sửa tiến vào vòng trong. Anh còn một đống bài tập, nên buổi tối gần như không có thời gian giải trí.
Do đó mọi người đều không làm phiền Thẩm Ngôn Cố, chơi game hay xem phim đều đeo tai nghe, gọi video trò chuyện cũng nhỏ giọng.
Hôm nay hiếm khi được nghỉ sớm, vừa nằm xuống giường thì Trần Quân giường đối diện liền kêu một tiếng: “Tiểu Cố chơi game không?”
Thẩm Ngôn Cố nghĩ một chút, cũng lâu rồi chưa chơi game, trực tiếp lấy điện thoại ra: “Chơi.”
Nói chơi cùng chơi.
Nói chết cùng chết.
Hai người vừa đáp xuống đất liền bị bắn cho tóe máu, rớt thành hộp xuống đất.
Hâh.
“Gì vậy trời...” Thẩm Ngôn Cố không nhịn được, cười nhạo mình: “Mới đáp đã chết...”
Trần Quân: “Ván mới ván mới.”
Thẩm Ngôn Cố thoát ra sảnh, lướt xem mấy món đồ trong túi của mình.
Nhưng Trần Quân chậm chạp chưa bắt đầu ván mới, anh ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy Trần Quân? Không chơi nữa hả?”
“Không phải,” Trần Quân ho khan: “Cái kia, Thang Thần hỏi tôi, có thể cho cô ấy chơi với không.”
Thẩm Ngôn Cố dừng một chút: “Sao cô ấy biết mình đang chơi?”
Trần Quân: “Cô ấy đang online.”
Thẩm Ngôn Cố có vẻ miễn cưỡng: “Vậy thì chỉ có ba người.”
Trần Quân: “Vậy thêm một người lạ nữa đi?”
Thẩm Ngôn Cố cười cười: “Thôi không cần, tôi rủ thêm người.”
Nói xong, Thang Thần được thêm vào, Thẩm Ngôn Cố đeo tai nghe lên.
Không lâu sau, có một người mới được thêm vào đội.
“Quay mười sáu tròn mười lăm”*, này là ai vậy?” Trần Quân hỏi.
Thẩm Ngôn Cố: “Giang Phú.”
Trần Quân ngạc nhiên: “Quao, hai anh em quan hệ tốt nhỉ!”
Thẩm Ngôn Cố không trả lời.
Mọi người đều đã sẵn sàng, Thẩm Ngôn Cố mở mic: “Bắt đầu đi Trần Quân.”
Chơi được mấy phút, Thẩm Ngôn Cố bắt đầu ủ rũ. Anh cảm thấy hôm nay quá xui xẻo đi, chơi được mấy phút mà chỉ cầm trong tay có hai quả bom khói.
Đi vào một phòng khác, trên thanh thông báo hiện ra Giang Phú đã diệt vài ba quân địch.
“Giang Phú đã gϊếŧ một đống người, tôi còn chưa cầm súng. Trời ơi cái quần què dì dãy.” Trần Quân nhỏ giọng ai oán.
Thẩm Ngôn Cố cũng than: “Tôi cũng vậy, chỗ này quá nghèo đồ!”
Thẩm Ngôn Cố nói xong, phá cửa sổ nhảy ra ngoài, liền nghe được một âm thanh trầm thấp.
“Thẩm Ngôn Cố, quay lại đây.”
Thẩm Ngôn Cố quay người lại, thấy Giang Phú đang tiến vào.
Anh đi qua: “Làm sao vậy?”
Lúc này Trần Quân cũng nhảy vào trong phòng.
“Bà nội cha tụi bay, hết hồn à!” Trần Quân lớn tiếng: “Hai người đang bí mật làm việc gì đáng xấu hổ trong góc phòng đó hả?”
Không ai trả lời.
Sau đó Trần Quân liền đứng dậy, thấy nhân vật tên Quay mười sáu tròn mười lăm này không ngừng ném đồ xuống đất.
Mũ 3, giáp 3, balo 3, lựu đạn, đạn, nước, thuốc, băng,...
Thẩm Ngôn Cố đứng bên cạnh cúi xuống lụm đồ không ngừng, y như gà mổ thóc.
Trần Quân trợn tròn mắt.
“Ê này... Cho tôi với...”
“Cmn, Giang Phú cho cậu đồ hết rồi phải không!”
(*: 十五的月亮十六元: mặt trăng tròn 15 lần sau 16 vòng quay quanh trái đất, vì quỹ đạo của mặt trăng xung quanh trái đất là hình elip – mình tìm hiểu là như vậy. Có gì sai sót mong mọi người giải đáp.)
.
.
.
08h 24
24/08/2021