Yêu Thầm Thổ Lộ

Chương 2: Thổ lộ

Hình như bắt đầu từ một ngày nọ, Mục Hằng Quang thường ngày lạnh nhạt, cao ngạo, rụt rè đã biến mất. Tất cả thay đổi thành miệng thì ngại ngùng, thân thể lại thành thật, thẳng thắn, không biết xấu hổ.

Lần đầu tiên Trương Manh Manh thấy Mục Hằng Quang đi theo Hạ Ngôn tới ăn cơm sợ tới mức thiếu chút nữa tự chọc hai mắt, nhưng kẻ đầu têu vẫn điềm tĩnh như thường, lạnh lùng ngồi trên bàn đợi Hạ Ngôn nâng đũa gắp thức ăn, hỏi han ân cần.

"..." Trương Manh Manh nhai đồ ăn, yên lặng nhìn hai người bọn họ, một người hầu hạ một người ăn.

"Ăn chút rau dưa."

"Rau cần có mùi."

"Tốt cho cơ thể."

"Hừ." Mục Hằng Quang không vui: "Tôi muốn ăn cá."

Hạ Ngôn theo bản năng đáp ứng: "Vậy ngày mai sẽ nấu."

Trương Manh Manh sợ hãi, ăn xong một bữa cơm, cảm giác mình giống như Pikachu mười triệu vôn í, thay thế mặt trời chiếu sáng thế giới luôn...

Ngày hôm sau, Trương Manh Manh tìm lấy cớ không đi ăn cơm chung nữa. Lúc đầu Hạ Ngôn còn có chút mất mát, tưởng đồ mình nấu không ngon cho nên em họ mới không thích ăn chung. Nhưng mà chờ đến giữa trưa lúc nhìn thấy sếp thì nhẹ nhàng thở ra.

May mà còn có Mục Hằng Quang.

Sếp rất nể mặt, ăn nhiều cơm lắm, tuy có hơi kén ăn, nhưng là chỉ cần Hạ Ngôn dỗ dành, Mục Hằng Quang dù có không tình nguyện cũng sẽ ăn hết.

Hạ Ngôn có đôi khi sẽ tự hỏi nguyên nhân có phải là vì Mục Hằng Quang thích mình không, nhưng tính khí của sếp tệ lắm, canh muốn thổi nguội cá muốn lấy xương, làm không tốt sẽ bày ra vẻ mặt "Cậu đúng là ngu ngốc", không kiên nhẫn... Có ai sẽ đối xử với người mình thích như vậy không chứ... Hạ Ngôn mơ mơ hồ hồ nghĩ, rất nhiều lần cậu đều nhớ lại hôm đó nhìn thấy ảnh của mình trong ví Mục Hằng Quang. Bởi vì tưởng quá nhiều, ngay cả vết thương nhỏ gần khóe miệng trên ảnh cũng càng ngày càng nhớ rõ.

Tựa như đóa hoa nở rộ dưới tảng băng, bề ngoài bình tĩnh nhưng mạch máu nóng ran cùng trái tim mềm mại.

Hạ Ngôn cảm thấy mình giống như tên trộm không cẩn thận rình coi bên trong lâu đài, chỉ nhìn một chút đã bị bánh kẹo và tiền bạc đầy ắp mê hoặc tâm trí, không cách nào dời mắt được.

Cuối năm là lúc công ty bận rộn nhất, họp thường niên và tiệc rượu tổ chức cùng nhau. Năm trước Hạ Ngôn không cần tham gia những hoạt động như vậy. Hình như Mục Hằng Quang luôn ngại cậu cản trở, không biết nói chuyện cũng không uống được rượu, cùng lắm là khi kết thúc sẽ để cậu đến đón mình, cho nên người khác đều bận rộn còn Hạ Ngôn lại rất thoải mái.

Nhưng năm nay không ổn lắm, một tuần trước hình như Mục Hằng Quang bị cảm nặng, mắt đỏ hoe, vừa xì mũi vừa mở cuộc họp, rõ ràng mặt lạnh lùng đẹp trai như thế nhưng giọng nói lại khàn khàn, mang theo cảm giác đáng thương.

Mỗi ngày Hạ Ngôn cho hắn uống các loại trà dược cũng vô dụng.

"Không ăn." Buổi chiều nhiệt độ cơ thể Mục Hằng Quang rõ ràng cao lên, hai mắt bỏng rát ẩm ướt đỏ bừng, hắn vì khó chịu nên sắc mặt xấu xí muốn chết, nói chuyện với Hạ Ngôn tràn đầy tức giận.

Hạ Ngôn thật sự lo lắng: "Buổi tối họp thường niên sẽ không đi chứ?"

Mục Hằng Quang nhìn cậu một cái, có vẻ có chút cao hứng, uể oải nói: "Không thể không đi."

"Vậy tôi đi với anh." Hạ Ngôn nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Tôi chắn rượu giúp anh."

Mục Hằng Quang hừ một tiếng, không biết là đồng ý hay không đồng ý, nhưng cơ thể thực sự là không chịu nổi nữa nên đành phải đem Hạ Ngôn theo.

Nhân vật chính trong buổi họp thường niên là bốn vị sếp của công ty. Trong đó có một vị là giáo sư già, ghi lại một đoạn VCR chúc tết, người cũng không đến họp. Trong ba người còn có sếp nữ của phòng tài chính, nói mở đầu xong thì về nhà chăm con, chỉ để lại hai người trẻ tuổi nhất - Mục Hằng Quang của phòng phát triển và Lâm Kính Trạch của phòng quản lý. Trợ lý của Lâm Kính Trạch là soái ca dương quang sáng sủa, vì Hạ Ngôn không thể tham gia loại hoạt động này cho nên hai người không thân nhau, vẫn là đối phương chào hỏi trước.

"Mục tổng cuối cùng cũng đem cậu tới." Soái ca cười liền lộ tám cái răng: "Tôi là Từ Tri."

Hạ Ngôn có chút ngượng ngùng: "Tôi cũng không giúp được gì cho Mục tổng hết... A, tôi là Hạ Ngôn."

Tri làm bộ dạng anh em đồng cảnh ngộ, vỗ vai cậu: "Giống nhau giống nhau thôi, tôi đi theo Lâm tổng của chúng ta đến đây cũng chả làm gì, chỉ ăn chùa uống chùa với ké fame."

"?" Hạ Ngôn còn chưa hiểu ăn chùa uống chùa với ké fame có ý gì thì đã có một đám người đến mới rượu. Từ Tri giống như người không có chuyện gì để làm, ngồi cúi đầu ăn đùi gà, cánh gà. Ngược lại, Lâm Kính Trạch cầm ly rượu trong tay, binh tới đem chắn, thủy tới thổ yêm (*), ngàn ly không say, sắc mặt không đổi.

(*) binh tới đem chắn, thủy tới thổ yêm: các tình huống khác nhau đòi hỏi những hành động khác nhau, áp dụng các biện pháp phù hợp với tình hình thực tế.

Hạ Ngôn: "..."

Trong miệng Từ Tri nhét đầy thịt vẫn đang nói chuyện: "Hết ly này đến ly khác... Anh cũng khách sáo quá!"

Hạ Ngôn: "Anh, anh không giúp sao?"

Từ Tri nuốt đồ ăn đồ ăn trong miệng: "Tôi có giúp mà." Anh chỉ vào chén trước người Lâm Kính Trạch: "Tôi gắp thức ăn cho sếp đó."

Hạ Ngôn quả nhiên thấy trong chén đầy ắp đã sắp rơi ra ngoài.

"Ý của tôi là giúp chắn rượu cơ?" Từ Tri cuối cùng cũng hiểu Hạ Ngôn ám chỉ gì: "Tôi không làm được." Từ Tri nhớ lại chuyện đặc biệt thê thảm: "Năm trước chắn hai ly, lúc về tôi ói như chó trên chiếc Land Rover (1) của sếp... Kết quả là một năm cũng không vui vẻ gì, ngày nào tôi cũng phải lau xe cho sếp."

Hạ Ngôn: "..."

Từ Tri: "Tôi nói anh ta đổi cái khác đi, trừ tiền lương của tôi là được."

Hạ Ngôn thật cẩn thận hỏi: "Anh ta không chịu?"

Từ Tri buồn bực nói: "Ai biết gì sếp, tôi không ở nhà mình mấy ngày tết luôn. Thân thích của ảnh đều gặp một lần, cô bảy, dì tám nhìn tôi giống như đang tra sổ hộ khẩu ý, làm tôi thấy tôi giống sắp gả vào nhà họ."

Hạ Ngôn: "..."

Lâm Kính Trạch cao hơn Mục Hằng Quang một chút, tuy rằng diện mạo không đẹp như Mục Hằng Quang, nhưng mày kiếm mắt sáng vô cùng nam tính. Tiếp rượu một vòng mà không thấy Lâm Kính Trạch say rượu, không kiềm chế được cười lưu manh, gợi cảm, gã đưa tay tùy ý kéo cà vạt, cuốn tay áo lên lọ cẳng tay cường tráng, vừa đốt thuốc kẹp ở ngón tay vừa rót đầy rượu cho mình.

"Cậu được hay không." Lâm Kính Trạch trầm giọng nói, gã liếc Mục Hằng Quang một cái, nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Uống một ly?"

Mục Hằng Quang mím môi, mới vừa giơ tay lên cái ly đã biến mất, rượu đến tay Hạ Ngôn.

"Lâm, Lâm tổng." Hạ Ngôn lấy hết can đảm đứng trước mặt Mục Hằng Quang: "Mục tổng anh ấy, anh ấy không khỏe, tôi uống thay..."

Lâm Kính Trạch híp mắt hút một hơi thuốc, vẻ mặt có chút vui đùa: "Cậu uống thay cậu ta?"

Hạ Ngôn gật đầu.

Lâm Kính Trạch không nói được hay không, gã đưa tay kẹp thuốc chỉ Hạ Ngôn: "Một ly không đủ, uống ba ly...!"

Hạ Ngôn: "..."

Mục Hằng Quang: "..."

Từ Tri vẻ mặt vô tội thu cùi trỏ trên eo Lâm Kính Trạch, đặc biệt lương thiện nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương, Lâm Kính Trạch vừa hút thuốc vừa nhìn anh, da đầu Từ Tri tê dại mới thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Uống một ly đã, uống xong rồi tính."

Kết quả uống xong một ly không có khả năng không uống thêm ly nũa, mọi người đều biết Mục Hằng Quang không khỏe, cũng không dám đắc tội sếp mà rót rượu cho hắn, nhưng Hạ Ngôn thì khác, trợ lý sao, thời khắc mấu chốt chính là dùng để rót rượu...

Tiếp rượu hết đợt này đến đợt khác, thật nhiều người vây quanh bàn chính đến cả chỗ ngồi cũng bị mất luôn. Hạ Ngôn uống xong liền cảm thấy có chỗ nào không đúng, cúi đầu phát hiện mình đang ngồi trên đùi Mục Hằng Quang, sếp cau mày ngẩng đầu cậu, cho rằng Hạ Ngôn say rồi.

"Chóng mặt đúng không?" Mục Hằng Quang cau mày: "Đừng uống nữa."

Thật ra, tửu lượng của Hạ Ngôn rất tốt. Hồi trước ở ngân hàng trao đổi phát triển hạng mục, hầu như ngày nào cũng uống rượu. Cậu có thể khiến cả bàn gục xuống, mình thì giống như người không có việc gì, đầu óc minh mẫn, cần bao liêu lợi thì có bấy nhiêu lợi.

Mục Hằng Quang nghĩ là cậu say, cánh tay vững vàng ôm eo Hạ Ngôn để cậu ngồi trên đùi mình ôm một cái, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Lúc này lại có người tới kính rượu, Hạ Ngôn theo bản năng muốn đứng lên tiếp, nhưng bị Mục Hằng Quang ôm không nhúc nhích được.

"..." Hạ Ngôn há miệng thở dốc, cậu đang do dự có nên cho sếp biết rằng mình không say hay không, nhưng Mục Hằng Quang hiển nhiên hiểu lầm.

"Không cần tiếp." Mục Hằng Quang trợn mắt dỗ dành cậu: "Cậu đang ngồi ở ghế VIP đó, đứng lên sẽ bị người khác giành mất."

Hạ Ngôn: "..."

Mục Hằng Quang mặt vô cảm, nghiêm túc nói: "Chỗ ngồi này đắt tiền lắm, đừng lãng phí."

Người tới kính rượu kia hình như uống cũng nhiều, lớn tiếng gào nói: "Sếp, sếp... Tôi, tôi cũng muốn ngồi!"

Nhìn thấy đối phương ngồi xổm xuống, Hạ Ngôn bị dọa vội vàng uống cạn rượu trong tay, ôm chặt đầu Mục Hằng Quang, giống như tên say hét lên: "Không, không được! Đây là của tôi! Cậu cậu cậu cậu ngồi chỗ kia đi!"

Người anh em say rượu bị cậu hét như vậy thì có chút tỉnh táo lẩm bẩm xin lỗi rồi loạng choạng bước đi.

Hạ Ngôn mới thở phào liền phát hiện tư thế này ái muội muốn chết, cậu đang do dự nên tiếp tục say hay vẫn nên giải thích rõ ràng thì phát hiện bàn tay đang ôm eo mình của Mục Hằng Quang hơi run.

Sếp vùi đầu ở trong lòng ngực của cậu, từ góc độ của Hạ Ngôn Chỉ có thể thấy tai của đối phương đỏ lên.

Hóa ra sếp thật sự thích mình, Hạ Ngôn ngây người nghĩ, cậu bị Mục Hằng Quang ôm chặt. Đến khi ít người hơn, mấy cái ghế xung quanh đều bị bỏ trống, hai người vẫn ngồi tư thế cũ.

Mãi đến khi họp thường niên kết thúc, Hạ Ngôn mới phát hiện Mục Hằng Quang cứ như vậy ôm cậu ngủ.

Từ Tri giúp Hạ Ngôn đưa người lên xe, Lâm Kính Trạch chờ ở đằng xa.

"Cậu đừng trách Lâm tổng nhé, ảnh chỉ muốn kiểm tra Mục tổng thôi." Từ Tri cười lộ ra tám cái răng, anh chống cửa xe thuận tiện nói chuyện phiếm với Hạ Ngôn: "Tuy rằng cả công ty nói phòng quản lý là trái tim, nhưng mà phòng phát triển mới thật sự là đại diện cho tiềm lực phát triển của một công ty. Bởi vì lý do này mà Mục Tông mới không có trợ lý đặc biệt, ai sẽ mang tương lai giao cho người mình không tín nhiệm chứ."

Hạ Ngôn dường như hiểu được đối phương muốn nói gì, ngồi ngay ngắn nghiêm túc nghe.

Từ Tri vui vẻ: "Không cần lo lắng đâu, lúc cậu vừa tới Mục tổng rất tán thưởng cậu, phá lệ thăng cậu lên làm trợ lý đặc biệt của anh ấy. Anh ấy tin cậu hơn bất kỳ ai. Tuy rằng tính khí cứ như vậy, nhưng mà tôi hy vọng cậu hiểu anh ấy."

Hạ Ngôn gật đầu, mặt cậu có chút nóng lên, chắc là do uống nhiều rượu.

Từ Tri cũng không phát hiện: "Tuy rằng anh ấy nói chuyện với cậu không dễ nghe, nhưng bên ngoài đều che chở cậu. Năm ngoái không cho cậu đi là sợ cậu bị chuốc rượu, anh ấy thà để bản thân bị đau đầu còn hơn, nhưng anh ấy có lẽ cũng không nghĩ tửu lượng của cậu lại tốt như vậy..."

Lâm Kính Trạch hút thuốc rồi dựa vào chiếc Land Rover bên cạnh, sốt ruột nhìn chằm chằm hai người hết lên: "Nói xong chưa!"

Trên mặt Từ Tri lộ vẻ bất lực, anh nhún vai với Hạ Ngôn, quay đầu lại dỗ dành sếp của mình như trẻ con: "Rồi rồi rồi, đừng giận mà... Mau dập thuốc đi, một đêm hút tận mấy điếu. Lên xe, lên xe!"

Hạ Ngôn nhìn Từ Tri ngồi vào ghế phụ của chiếc Land Rover, Lâm Kính Trạch tự nhiên thắt dây an toàn cho đối phương, Từ Tri thò ra cửa sổ xe vẫy tay với Hạ Ngôn: "Đi nha!"

Hạ Ngôn cười vẫy tay tạm biệt Từ Tri, cậu đợi một chút mới ngồi lên xe Mục Hằng Quang, đối phương an ổn ngủ trên ghế sau, đắp áo của mình trên người.

Hạ Ngôn ngồi xổm xuống, cậu nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn mặt sếp, đột nhiên nghĩ đến cái gì duỗi tay lấy thẻ công tác của Mục Hằng Quang, chần chờ một chút mới thật cẩn thận xé ảnh thẻ xuống, bỏ vào ví của mình.

Ngày hôm sau Mục Hằng Quang đến công ty, bệnh cảm đã đỡ hơn nhiều, nhưng sắc mặt vẫn rất xấu xí. Ngày hôm qua hắn không phát sốt cũng không uống say, tự nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra, không dám đối mặt với Hạ Ngôn, nói chuyện đều hung dữ.

"Còn chuyện gì nữa?" Mục Hằng Quang Hạ Ngôn báo cáo công tác xong cũng không rời đi, mất kiên nhẫn nói.

"A..." Hạ Ngôn có chút ngượng ngùng gãi mặt: "Kỳ thật còn có chút việc riêng."

Mục Hằng Quang nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm đối phương lấy ví tiền ra, khó hiểu mà đưa cho hắn.

Hạ Ngôn rất khẩn trương: "Mở, mở ra xem đi."

Mục Hằng Quang nghi ngờ cúi đầu, hắn mở ví tiền của Hạ Ngôn ra, liếc mắt một cái liền thấy ảnh của mình bị dán bên trong lớp ngăn trong suốt.

"Cái này, đây là..." Hạ Ngôn nói lắp: "Tâm, tâm ý của tôi."

Mục Hằng Quang: "..."

Hạ Ngôn hít sâu một hơi: "Tôi định chờ anh nói trước... Nhưng chuyện này có liên quan gì đâu chớ." Cậu nhìn Mục Hằng Quang nở nụ cười: "Tôi đã gấp không chờ nổi nữa rồi."

Hoàn.