Cuộc Sống Thư Thái Của Như Ý

Chương 4-1

Edit: Hạ Hà

Ánh hoàng hôn chiều tà buông xuống khắp mọi nơi, một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao phủ quanh Trường Nhạc Hầu phủ.

Dung Mạch nhàn nhạt nhận lấy ngân phiếu rồi bò vào trong ngực, hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen.

"Đa tạ cô phụ."

"Là điều nên làm." Trường Nhạc Hầu Trình Tắc Viễn cố làm ra vẻ nghiêm túc gật đầu, chắp tay sau lưng, bước chậm như ông lớn đi trước vào phủ, trong lòng thì vui mừng hớn hở.

Trình Như Ý hài lòng cất ngân phiếu đi, vui vẻ đi theo sau cha.

Tiểu thiếu gia Trình Du cười đến ngoắc miệng, học theo cha nhà mình, bước như mấy ông lớn, đi đến khoe khoang với tỷ tỷ.

Dung Mạch nhìn ba cha con đằng trước, bất giác mỉm cười, đôi mắt lạnh lùng trở nên ôn hoàn hơn hẳn.

Gã sai vặt cầm l*иg sắt gà chọi đã quen với hành động của Hầu gia nhà mình từ lâu, cũng nhấc gót đuổi theo với Đại tiểu thư và Tiểu thiếu gia.

Hạ nhân canh cửa sau khi thấy họ đi vào phủ thì đóng cửa lớn lại.

Đoàn người đi thẳng đến chính viện chuẩn bị chờ ăn tối.

Thừa dịp còn chưa ăn tối, Trình Như Ý bảo hộ vệ đem thành quả dạo phỗ của nàng bày trên bàn gỗ lim dùng để ăn cơm. Truyện chính ở ~ s1apihd.com .м e ~

Mùi thịt tỏa khắp.

Trời đã rất nóng, mọi người vốn dĩ ăn uống đã không tốt, nay lại thêm toàn mùi thịt càng khiến mọi người không muốn ăn cơm.

Hai mắt Trường Nhạc Hầu trợn tròn, hắn chỉ một bàn đầy thịt, khóe môi run run: "Khuê nữ à, sao con mua nhiều thịt như vậy chứ, từng này có ăn hết được không vậy?"

Trình Như Ý bình tĩnh nhìn cha nàng, sờ cái bụng đã xẹp của mình: "Không nhiều đâu, đây đều là con mua về hiếu kính với phụ mẫu, ăn không hết, đêm nay cứ đưa cho con, con sẽ ăn hết, tuyệt đối sẽ không để lãng phí chút lương thực nào."

Làm dị năng giả, cấp càng cao thì nàng sẽ ăn uống càng nhiều.

Từng này thịt không đủ cho nàng ăn nhưng dạ dày của nguyên chủ quá nhỏ thật chẳng chứa nổi nữa, hại nàng không thể làm gì khác hơn là phải chia nhỏ thành nhiều bữa.

Ăn nhiều, chắc chắn phải tiêu số tiền cũng nhiều

Theo như nàng biết, tài chính của phủ Trường Nhạc Hầu rất eo hẹp, một chút bổng lộc và thực ấp lúc được phong tước của cha nàng vốn chẳng đủ được, may mà hạ nhân trong phủ không quá nhiều, vừa đủ giữ được thể diện.

Cộng thêm của hồi môn của mẫu thân nàngbình thường tính toán chi tiêu kỹ lưỡng cùng với cha đôi khi vẫn hay lừa gạt người khác để lấy bạc nên cuộc sống cũng khá thoải mái.

Đặc biệt là cha nàng rất hào phóng với biểu ca và tỷ đệ bọn họ.

Mỗi lần lừa người ta... À, không đúng, mỗi lần có bạc đều cho bọn họ không ít làm tiền tiêu vặt.

Trường Nhạc Hầu khóc không ra nước mắt nhìn một bàn đầy thịt, che lấy dạ dày hơi đau, cẩn thận nhìn khuê nữ nhà mình: "Khuê nữ à, cha biết con hiếu thảo, cha sao có thể không ăn? Cha khá thích lúc ăn sáng có ăn một ít thức ăn cùng với cháo."

Trình Như Ý thấy dáng vẻ cha như vậy, chỉ đành gật đầu: "Vậy được, vậy con không miễn cưỡng nữa."

Lúc này, Trường Nhạc Hầu mới yên tâm.

Hắn vội vàng kêu nha hoàn để số thịt chất đống trên bàn trước mặt hắn sang bàn khác.

Thái độ né tránh chỉ sợ không kịp của Trường Nhạc Hầu chọc cười Trình Như Ý và Trình Du, Dung Mạch ngồi bên cũng không nhin được cười.

Lúc này, một phụ nhân tướng mạo xinh đẹp, mặc váy áo lụa thêu họa tiết nhành hoa ngọc lan màu lam nhạt bước vào, đi theo đằng sau là nha hoàn bà tử.

"Nương!" Trình Như Ý và tiểu thiếu gia Trình Du đồng thời lên tiếng, Trình Du muốn chạy đến đỡ mẫu thân, ai ngờ lại bị tỷ tỷ kéo lại.

"Cô!" Tiếp đó là giọng nói trong trẻo hơi pha chút lạnh lùng của Dung Mạch

"Tố Tố, ngồi đây."Trường Nhạc Hầu thấy nương tử nhà mình tới thì nhanh chóng đứng dậy, cực lỳ nịnhnọt bước đến nắm bàn tay trắng nõn non mềm của phụ nhân xinh đẹp, kéo nàng xuốngngồi bên cạnh hắn.

Phụ nhân xinh đẹp này là Dung Tố Tố, chính là nữ chủ nhân duy nhất của phủ TrườngNhạc Hầu, bề ngoài trẻ trung như thiếu nữ mới hơn mai mươi tuổi, nét mặt củaTrình Như Ý có năm sáu phần giống với mẫu thân, đứng bên cạnh trông chẳng khácgì hai tỷ muội.

Chẳng qua, Dung Tố Tố hơn Như Ý về độ thành thục thướt tha và phong tình.

Cũng chính vì khuôn mặt quá mức xinh đẹp rực rỡ của nàng mà năm đó mới đượcTrình lão phu nhân coi trọng, để bà làm vợ Trình Tắc Viễn, đứa con vợ lẽ bị chánghét này.

"A Viễn, tiền để chi tiêu cho phủ hôm nay đâu?" Giọng nói Dung Tố Tốngọt ngào, đôi mắt phượng pha chút quyến rũ, nàng nhìn đống thịt trên bàn rồi lạinhìn trượng phu cười nịnh nọt ngồi cẩn thận bên cạnh.

"Ở đây, ở đây..." Trường Nhạc Hầu nịnh nọt lấy ngân phiếu hôm nay lừađược từ trong áo đưa tới trước mặt phu nhân.

Dung Tố Tố vươn bàn tay thon dài trắng nõn nhanh chóng lấy ngân phiếu lại rồi đếm,không tồi, thế nhưng lại được sáu ngàn lạng bạc, nàng rút ra hai tấm ngân phiếumột trăm lượng, còn lại giao cho tâm phúc ma ma một bên, bảo bà cất ngân phiếutrong tráp. Trên mặt lộ nụ cười tươi xinh đẹp, đưa mắt nhìn trượng phu nhà mìnhmột cách khen ngoại, cổ vũ một câu.

"Hôm nay thu hoạch tốt đấy, cho chàng hai trăm lượng bạc tiêu vặt, về sauphải không ngừng cố gắng đấy nhé!"

Trường Nhạc Hầu vui sướиɠ nhận hai tấm ngân phiếu cất vào trong ngực, nghenương tử cổ vũ, cười ngây ngô sờ đầu, trong lòng vui vẻ cực kỳ.

Trình Như Ý run run khóe môi: "..." Mẫu thân xinh đẹp nhà nàng thật thậtcó phong cách làm say lòng người.

"Cha, hôm nay con với tỷ tỷ bị người ta bắt nạt." Trình Du liếc ngangliếc dọc, tội nghiệp lên tiếng, sau đó kể lại sinh động như thật sự việc đã xảyra ở tửu lầu.

Đại thúc đẹp trai Trường Nhạc Hầu nổi giận: "Thật buồn cười, đúng là khinhngười quá đáng mà, Tiểu Ngư Nhi yên tâm, ngày mai cha sẽ tìm cái tên TriệuThành Hải kia nói ra ngô ra khoai."

_______________________________________

P/s: Con gái đúng khổ mà, đau lưng suốt cả tuần qua, chắc tui chớt mất!