Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 8: Bán Máu

Tiêu Vũ nói: “Đừng khóc, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.” Nhưng ánh mắt anh lại nặng nề hơn. Trên lý thuyết mà nói, cha mẹ không còn nữa, nói chị cả như mẹ cũng không sai, nhưng sao...lại có thể bảo chị gái đi bán máu, đây là điều mà một người em trai nên làm? Nếu Lâm Nhị Quân biết ở đó có bán máu, tại sao cậu ta lại không tự mình đi?

Lâm Y Y: "Em..."

"Tiểu Ngư Nhi... Tiểu Ngư Nhi..." Giọng bà nội Tiêu từ bên ngoài truyền đến.

Tiêu Vũ đứng dậy: “Anh đi ra ngoài một lát”.

Lâm Y Y gật đầu. Sau khi Tiêu Vũ đi ra ngoài, Lâm Y Y vội vàng mò xuống dưới chăn bông, sờ lên hông mình, sau đó vươn tay luồn vào qυầи ɭóŧ. Bây giờ đang trong thời kỳ nạn đói, bên ngoài vô cùng rối loạn, cho nên để cẩn thận Đại Nha may một cái túi ở trong qυầи ɭóŧ để sát ngay bên chân để giấu tiền. Lâm Y Y đưa tay sờ vào chỗ để tiền, tiền vẫn còn ở đó. Trong cốt truyện ban đầu, Đại Nha đã sử dụng 30 đồng này để em trai mình được đi học.

Nhưng mà, ánh mắt Lâm Y Y lóe lên một tia mỉa mai, cô sẽ không dùng 30 đồng để cho bốn đứa vong ân bội nghĩa kia đi học đâu. Đây là số tiền Đại Nha khó khăn lắm mới kiếm được, mà bây giờ cô là Lâm Đại Nha thì đây chính là số tiền cô khó khăn lắm mới kiếm được, không có gì là sai cả.

Tuy nhiên, trong cốt truyện ban đầu, không hề có chuyện Lâm Đại Nha ngất xỉu và gặp được Tiêu Vũ. Hiện tại đang xảy ra chuyện gì?

Theo cốt truyện ban đầu, Lâm Đại Nha sau khi bán máu về. Sau đó, nhà họ Tiêu đến bàn về cuộc hôn nhân của họ. Đúng lúc Tiêu Vũ trở về, anh ấy cũng nói đến vấn đề kết hôn trong thời kỳ đói kém này. Tiêu gia cũng không phải là chiếm tiện nghi. Bây giờ nhà họ Lâm không có tiền cũng không có lương thực, muốn cho nhà họ Lâm mượn chút lương thực thì gia đình họ cũng khó khăn. Cho nên mới nhân lúc này để hai nhà kết thông gia, dùng lương thực làm sính lễ , như thế thì nhà họ Lâm cũng có thể chống đỡ vượt qua được một khoảng thời gian, một công đôi việc.

Chỉ là nếu theo cốt truyện ban đầu thì cuộc hôn nhân này cuối cùng cũng không thành, bởi vì Đại Nha muốn nhà họ Tiêu có thể cùng nuôi dạy mấy đứa em trai, nhà họ Tiêu đương nhiên không đồng ý nên cuộc hôn nhân này thất bại. Tuy nhiên, nhà họ Tiêu quả thật rất biết ơn nhà họ Lâm, dù cuộc hôn nhân không thành thì nhà họ Tiêu cũng gửi 30 cân lương thực cho nhà họ Lâm, đây coi như là tình nghĩa bao năm qua giữa hai nhà. Sau đó trong cốt truyện cũng không nhắc đến nhà họ Tiêu nữa, chỉ miêu tả khi Đại Nha đã già, Tiêu Vũ về quê tảo mộ, biết chuyện Đại Nha bị mấy người em trai bỏ rơi, anh giúp Đại Nha tìm em trai thứ năm nhà họ Lâm. Em trai thứ năm nhà họ Lâm nghe tin liền trở về đón Đại Nha đi. Tuy trên TV không chiếu hết nhưng Lâm Y Y trước đó có đọc xong cuốn tiểu thuyết này, trong tiểu thuyết Tiêu Vũ cũng không hề kết hôn. Khi xem poster tuyên truyền của bộ phim truyền hình lúc đó, Lâm Y Y đã nghĩ Tiêu Vũ rất đẹp trai, là một người đàn ông vô cùng rắn rỏi, không ngờ Tiêu Vũ thật sự trong nguyên tác càng thu hút hơn. Nghĩ đến đây, Lâm Y Y liền không kìm được lăn qua lộn lại trên giường. Tiêu Vũ bước vào đúng lúc nhìn thấy Lâm Y Y đang quấn chăn của anh lăn trên giường. Không biết tại sao, nhìn thấy ảnh này Tiêu Vũ đột nhiên muốn cười. Tiêu Vũ: "Khụ khụ...." Lâm Y Y đang lăn lộn, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Vũ đang cầm một cái bát sứ, hai người im lặng nhìn nhau. Lâm Y Y vội vàng nói: “Em....em rất vui khi được gặp anh Tiêu Vũ.” Không biết câu trả lời này có thể cứu vãn được mặt mũi của mình hay không.

Tiêu Vũ: "... Ừm... Đây là trà nhân sâm. Thuốc vẫn chưa pha xong, bà nội còn đang nấu. Uống vài ngụm trước, cẩn thận bị bỏng." Không biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt của cô tim anh có chút đập nhanh. Mỗi lần về nhà ông bà bố mẹ cũng thể hiện rất vui vẻ nhưng cảm giác này không giống với cảm giác khi anh thấy cô bảo cô rất vui khi thấy anh về.

Tiêu Vũ nghĩ chắc mọi người ai cũng đều thích nghe những lời hay.

Tác giả có điều muốn nói: Thật sự không biết vào thập niên 1960 có bán máu hay không, tôi cũng không tìm được thông tin nào nói về việc này, cho nên tạm thời không có nói rõ trong bài viết. Thực ra tôi nghĩ không nên, nếu bán được máu thì bệnh viện sẽ mua, mà trong thời kỳ nạn đói đó thì ai cũng đi bán máu!