Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 5: Đi Sắc Thuốc Cho Chị Cậu Đi

Lâm Chính Đức đi vào phòng, trông thấy trong phòng có một người đàn ông cao lớn đang đứng thì cũng không nói gì thêm, bởi vì cửa phòng mở ra, Lâm Nhị Quân đứng ở ngay cổng việc này cũng không tính là cô nam quả nữ.

Tiêu Vũ biết Lâm Chính Đức, bên đại đội sản xuất Đại Đường không có bác sĩ, lúc nào cần thì sẽ tới mời Lâm Chính Đức, cho nên có quen biết. So với những người gầy trơ xương như que củi bên ngoài thì thân thể Lâm Chính Đức vẫn coi như còn có thịt.

Tiêu Vũ lui ra một chút, để căn phòng trông rộng rãi thoáng mát hơn, nhưng dù lui thế nào thì với một căn phòng đồ vật hỗn loạn như này đều không thể thoáng nổi, cửa chính là nơi duy nhất đón ánh sáng cho cả phòng.

Lâm Chính Đức xem qua tình hình của Lâm Y Y rồi nói: “Không nói tới những việc như có suy dinh dưỡng hay không, bởi vì người nào cũng vậy thôi. Nhưng sức khỏe của cô ấy lại quá kém, thôi thì nấu thuốc cho cô ấy bồi bổ thân thể đi.” Dừng một lúc thì nói tiếp:

“Nếu có tiền thì có thể dùng vài miếng nhân sâm pha trà cho cô ấy uống.” Chưa kể bổ quá cũng không thể tiêu hết trong một ngày, nhưng vài miếng nhân sâm thì có thể bổ được tới bao nhiêu?

Lâm Nhị Quân nói: “Trong nhà không có tiền mua thuốc đâu ạ, chú à, không uống thuốc vẫn có thể tỉnh lại chứ?”

Lâm Chính Đức: “Chỉ cần không phải người chết thì chắc chắn sẽ tỉnh lại, vậy cứ xem thử cô ấy hôn mê như vậy rồi có chết luôn hay không thôi.”

Lâm Nhị Quân miết miết miệng.

Tiêu Vũ nói: “Vậy ông cho thuốc đi, bao nhiêu tiền?”

Lâm Chính Đức: “Năm xu một gói thuốc, cho cô ấy uống tổng cộng ba gói là một hào rưỡi.”

Tiêu Vũ sờ vào trong túi quần, lấy ra năm xu: “Còn miếng nhân sâm ông nói thì có luôn không?”

Lâm Chính Đức nói: “Được, vậy lấy năm xu này của cậu, tôi cũng cắt thêm vài lát nhân sâm nữa.”

Tiêu Vũ: “Cảm ơn ông, tôi theo ông đi lấy thuốc.”

Lâm Chính Đức gật đầu.

Tiêu Vũ vừa đi theo Lâm Chính Đức ra ngoài, Lâm Nhị Quân đã lập tức đi tới bên giường, sau đó vén chăn lên, bắt đầu tìm kiếm trong quần áo của Lâm Y Y.

“Có không? Có tìm được không?” Lâm Đại Quân cũng chạy vào trong phòng, cậu ta với Lâm Nhị Quân chính là một đôi song sinh.

Lâm Nhị Quân: “Anh không thấy em còn đang tìm à?”

Hai anh em bọn họ sờ hết quần áo trên người Lâm Y Y một lượt, cũng tìm kỹ trong túi áo và túi quần nhưng lại không tìm được gì.

Lâm Đại Quân: “Có phải là anh Vũ cầm rồi không?”

Lâm Nhị Quân nghĩ nghĩ: “Có lẽ vậy.”

Lâm Đại Quân: “Vậy anh ấy không thừa nhận thì làm sao bây giờ?”

Lâm Nhị Quân nói: “Chờ anh ấy trở về rồi hỏi lại.”

Tiêu Vũ cũng trở về rất nhanh, lúc anh trở về nhìn thấy mấy đứa bé nam nhà họ Lâm đều tụ lại ở cửa phòng Lâm Y Y, anh nói: “Nhị Quân, đây là thuốc của chị gái em, em đi sắc đi, còn vài miếng nhân sâm thì chờ khi nào cô ấy tỉnh lại rồi pha trà cho cô ấy uống.”

Lâm Nhị Quân tiến lên lấy gói thuốc, do dự một lúc lại hỏi: “Anh Vũ, anh... Lúc anh cõng chị em, có thấy tiền trên người chị em hay không?”

Tiêu Vũ không hiểu: “Tiền trên người chị các em? Không có, sao vậy?”

Lâm Nhị Quân nói: “Mấy ngày nữa, em và Đại Quân sẽ phải đi học lớp sáu, trong nhà không có tiền, chị nói chị ấy có cách, hôm nay chị ấy đi chuẩn bị tiền, em... Vừa rồi em không thấy tiền trên người chị ấy, cho nên muốn hỏi một chút... ” Trong lúc ánh mắt Tiêu Vũ càng lúc càng nặng nề, Lâm Nhị Quân hơi sợ hãi không dám nói tiếp.

Lâm Đại Quân lập tức ngăn lại: “Anh Vũ, anh đừng hiểu lầm, chúng em không phải có ý chị lấy tiền của chị em, chỉ là muốn hỏi thử anh có thấy hay không thôi?”

Tiêu Vũ đi vào trong phòng, nhìn thấy cô gái trên giường quần áo đã bị mở ra hết, túi quần cũng bị lật ra, vốn dĩ tâm trạng của anh rất bình tĩnh nhưng rồi bất ngờ nổi lên giận dữ. Lúc anh vừa đi ra, trên người cô gái nhỏ vẫn còn che kín chăn mền, tình huống bây giờ vừa nhìn là biết có chuyện gì xảy ra: “Các cậu lục soát người của cô ấy sao?”

Lâm Nhị Quân không nói, Lâm Đại Quân đành nói: “Chúng em sợ chị cả làm rớt tiền cho nên mới tìm.”

Tiêu Vũ nhíu mày, tiếng nói nặng nề: “Các người đã lớn rồi, cho dù cô ấy có là chị gái các cậu thì cô ấy cũng là con gái, các người lục soát trên người cô ấy như vậy không thấy có vấn đề sao? Hơn nữa mở hết nút áo nút quần rồi còn không cài lại? Nếu có người lạ tới trông thấy cô ấy như vậy, danh dự của cô biết phải làm sao hả?”

Lâm Nhị Quân tiếp tục im lặng, Lâm Đại Quân cũng không nói chuyện.

Tiêu Vũ nhìn nút thắt quần áo đều bị mở, lông mày càng nhíu chặt hơn. Mặc dù vẫn còn một phần áσ ɭóŧ bên trong, ngực cũng thường thường, nhưng... Tiêu Vũ dời ánh mắt đi, sau đó lấy chăn đắp lên lại. Anh nói với Lâm Nhị Quân: “Đi sắc thuốc cho chị của cậu đi.”