Lâm Y Y chỉ cảm thấy nghe tiếng nói kia, trái tim đập thình thịch, giọng nói nghe xong sẽ làm cho người ta mang thai trong truyền thuyết thì ra là tồn tại. Thật ra, buổi xem mắt trước đó của Lâm Y Y không thành công, còn có một nguyên nhân khác, cô là người thích giọng nói. Lâm Y Y mở mắt ra, đầu tiên đập vào mắt là một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn, ngũ quan cương nghị của người đàn ông lộ ra vài phần cứng rắn, ánh mắt anh có chút thâm thúy, nhưng đáy mắt mang theo sự quan tâm.
Khuôn mặt này... Lâm Y Y cẩn thận suy nghĩ một chút: "Tiêu Vũ?”
Tiêu Vũ có chút ngoài ý muốn, hai năm không gặp, anh tự hỏi mình thay đổi không ít, thật không ngờ cô nhóc này vẫn còn nhớ rõ mình: "Là anh, làm sao em lại nằm trên đường? "Nói xong, đỡ Lâm Y Y dậy, bọn họ là vị hôn phê, tuy rằng hành động thân mật quá nhiều không thích hợp, nhưng lúc này trên đường về nhà, nhìn thấy Lâm Y Y hôn mê nửa đường, thật sự là hoảng sợ. Đi vào nhìn, phát hiện là vị hôn thê nhỏ của mình, anh liền vội vàng tiến lên gọi người. Tuy rằng hai năm không gặp, cô nhóc vẫn gầy trơ xương như củi, nhưng khuôn mặt kia vẫn rất dễ nhận ra.
Anh và Lâm Nhất Nhất là vị hôn phê, hôn đã đính ước từ nhỏ. Năm anh tám tuổi bị bệnh nặng, dọa cha mẹ sợ muốn chết, lúc này quốc gia còn chưa giải phóng, tư tưởng mê tín dị đoan phong kiến còn rất nghiêm trọng cho nên mẹ cô cầu xin người mù Trương cùng thôn,. Ông ta làm thấy bói, nói anh bát tự quá cứng, cần phải lấy một cô vợ đè ép, mà bát tự của cô vợ cũng đặc biệt, mẹ anh dựa theo bát tự người mù kia đưa ra, tìm được Đại Nha vừa mới sinh ra không lâu, sau đó hai người đính hôn. Vừa đính hôn xong, bệnh của anh tốt lên, từ nay về sau có thêm một cô vợ nhỏ.
Khi anh còn nhỏ, cũng thường xuyên tìm cô vợ nhỏ chơi, cái tên Nhất Nhất là anh đặt. Lúc đó cha Lâm nói, Đại Nha là cô vợ nhỏ của anh, để cho anh đặt tên, sau đó anh đặt là Nhất Nhất. Thực tế là lúc đó anh đã đi học, trong tất cả các từ, Nhất là chữ dễ viết nhất, vì vậy anh đặt tên cho cô là Nhất Nhất. Thật ra, anh lấy tên là Nhất, nhưng mọi người cảm thấy cái tên Lâm Nhất này không dễ nghe bằng điệp danh Nhất Nhất, vì thế cái tên Lâm Nhất Nhất cứ như vậy định ra.
Lâm Y Y cảm thấy mình đang nằm mơ, cô mơ thấy Tiêu Vũ trong poster Lục Giang, cô rất vui mừng: "Tiêu Vũ." Cô giang hai tay ra, ôm lấy cổ Tiêu Vũ, "Tiêu Vũ, Tiêu Vũ..." Nội tâm ai không có một mặt nũng nịu? Cô 28 tuổi, chưa từng yêu, cũng muốn làm nũng trước mặt đàn ông có được không?
Toàn thân Tiêu Vũ cứng đờ, vành tai hơi phiếm hồng. Trước ngày hôm nay, trước giờ phút này, anh vẫn coi Đại Nha là em gái. Tuy rằng không có tình cảm nam nữ, nhưng bởi vì có hôn ước cho nên anh nguyện ý chờ cô lớn lên rồi cưới cô. Nhưng bây giờ... Tuy rằng Đại Nha rất gầy, giống như cây ngô, nhưng rốt cuộc là thân thể con gái, vẫn mềm mại. Đặc biệt là... L*иg ngực cứng rắn của anh dán vào bộ ngực mềm mại của cô.
Trên mặt Tiêu Vũ nghiêm trang nhưng trái tim đập thình thịch không ngừng. Hai năm không gặp, vị hôn thê nhỏ sao lại chủ động như vậy? Điều này ... Điều này không tốt lắm thì phải?
"Đại Nha, em, em buông ra, chúng ta sẽ về nhà trước.”
Lâm Y Y ôm không buông: "Em không buông, Tiêu Vũ, anh ôm em đi. Nào, hôn một cái..." Nói xong, nâng mặt Tiêu Vũ lên, hôn lên miệng anh một cái. Ngay sau đó, người cũng ngất xỉu.