Bên Quý gia phát sinh sự việc gì đương nhiên Tô Đan Hồng không biết.
Tiễn mẹ Quý đi rồi, cô tiếp tục bận rộn trong bếp. Quý Kiến Quân có thể lưu lại tới mùng 5, cũng không còn mấy ngày nữa.
Cho nên cô phải vỗ béo ảnh thiệt tốt, trong nhà thịt quá trời anh mà không ăn là tiểu hắc được hời rồi, cô không ăn thịt bao lăm.
Quý Kiến Quân đánh điện thoại xong vừa về tới cổng đã nghe mùi.
Vào phòng bếp quả nhiên vợ đang làm đồ ăn ngon cho anh.
“Về rồi?” Tô Đan Hồng cười cười.
“Đang làm món gì ngon vậy?” Quý Kiến Quân cười nói.
“Thịt kho tàu, canh thịt dê, còn có củ cải hầm thịt bò, sườn chiên.” Tô Đan Hồng nghiêng người nhìn anh: “Đều là món anh thích ăn.”
Quý Kiến Quân cười, đề cập đến vụ cây ăn quả: “Anh với lão Tần nói chuyện với nhau, anh ấy vẫn còn bán, đầu năm sẽ chở lại đây mớ cây, anh cũng đã nói những loại mình cần với anh ấy rồi.”
“Mấy loại cây sáng bàn đều chọn hết phải không?” Tô Đan Hồng hỏi.
“Ừ, Lão Tần tính rẻ cho chúng ta, đều là mầm tốt.” Quý Kiến Quân gật đầu nói: “Sang năm đầu xuân sẽ đưa tới.”
“Vâng.” Tô Đan Hồng gật đầu, tiếp tục chiên thịt viên, Kiến Quân nhà cô không hổ là tham gia quân ngũ, một người ăn bằng hai thanh niên nhà bình thường.
“Vợ ơi, chắc tốn nhiều tiền lắm.” Quý Kiến Quân do dự nói.
“Chẳng phải đã nói với anh rồi sao? Trong nhà có tiền, không tin anh mở ngăn tủ xem, hơn một ngàn đấy, thế nào cũng đủ dùng.” Tô Đan Hồng đùa giỡn.
Có tiền thì phải biết tiêu chứ, vốn dĩ không mua núi, không trồng cây thì cô tính chờ Kiến Quân hồi quân ngũ, cô sẽ cùng chị Hồng đi thành phố Giang Thủy mua nhà
Thành phố Giang Thủy cách đây không xa, có xe chạy thẳng, cả đi về hết một ngày. Đương nhiên chuyện này còn phải nhờ cậy chị Hồng, người quen biết nhiều ở thành phố Giang Thủy
Hiện giờ mua nhà chỉ thể lùi lại, trước tiên mở vườn trái cây cái đã.
Quý Kiến Quân cười cười, không nhắc lại chuyện này nữa.
Thời gian trôi nhanh, năm ngày chớp mắt đã hết.
Mấy ngày tết, hai vợ đã ghé qua Tô gia làm khách, ăn bữa cơm rồi mới về, mấy ngày nay hai vợ chồng dính nhau như sam, mẹ Quý nghe ngóng chuyện này bụng vui như mở hội, tình hình cứ như thế này không sai biệt năm sau Đan Hồng liền có nha?
Quý Kiến Quân về quân ngũ, cả người ít nhất béo lên 5 kí, hơn nữa tinh thần phấn khởi mặt mũi hồng hào, nhìn vào là biết suôn sẻ lắm.
“Kiến Quân, có một nhiệm vụ cậu có muốn nhận không, nếu hoàn thành không chỉ lập công mà còn được 50 đồng trợ cấp.” Lúc anh lại báo cáo thủ trưởng, cấp trên hỏi anh.
“Nhận!” Quý Kiến Quân do dự một chút, trầm giọng nói.
…
Lại nói Tô Đan Hồng bên này, Quý Kiến Quân vừa đi, nhà quạnh quẽ hẳn, có mỗi mình cô. Cô uể oải tới hai ngày sau mới hồi phục tinh thần.
Bức bách điểu triều phượng cô bắt đầu thêu lúc còn trong năm. Cả ngày không có công việc gì làm nhiều, cô tập trung chủ yếu vào thêu thùa, ngắn ngủn bảy ngày cô đã thêu xong bức bách điểu triều phượng.
Tranh thủ hôm nay trời còn sớm, cô cầm mặt thêu lên trấn trên.
Chị hồng bất ngờ khi cô tới, lại thấy bức bách điểu triều phượng trong tay cô, đặc biệt là phượng hoàng sáng chói, chị Hồng trừng lớn mắt: “Đan Hồng, chắc không có bức thêu nào làm khó được em quá?”
Tô Đan Hồng cười: “Chị Hồng quá khen rồi.”
Chân Miêu Hồng lắc đầu, nhìn thêu phẩm trước mắt, luyến tiếc mà thu lại ánh nhìn, nói: “Em gái, trong lòng đã định sẵn giá rồi phải không?”
“Hoa văn này tốn thời gian để hoàn thành, tiêu phí tâm lực quá nhiều, cho nên lòng em định 1300 đồng.” Tô Đan Hồng nói, trên thực tế là khoảng một nghìn mốt, hơn hai trăm thì càng tốt.
Chân Miêu Hồng sửng sốt, hiển nhiên giá này đưa ra cao hơn chị dự kiến, khẽ cắn môi, chị liền đồng ý: “Có thể!”
“Cảm ơn chị Hồng.” Tô Đan Hồng gật đầu nói.
Chân Miêu Hồng đưa cô 1300 đồng nguyên: “Đan Hồng, em đếm lại xem.”
“Đủ rồi.” Tô Đan Hồng đếm một lần, gật đầu.
Chân Miêu Hồng nói: “Lần trước nói vơi em chuyện mua nhà, suy nghĩ đến đâu rồi? Nhà ở tiểu khu kia quả thật không tồi, chị Hồng đây cũng tính toán mua một căn.”
Vốn dĩ chị cũng đang tính thôi, nhưng nhờ ngọn gió đông là Tô Đan Hồng đây, thêu phẩm này chị cũng sẽ lời được một khoản, đủ mua căn rồi.
Bức bách điểu triều phượng trong tay bán ra khẳng định lời được bốn, năm trăm đồng!
“Nhà tầm khoản bao nhiêu tiền chị?” Tô Đan Hồng do dự một chút, hỏi.
Kỳ thật cô rất muốn mua.
“Tùy vào diện tích, có loại 80 mét vuông, còn có 95 mét vuông, lớn nhất chính là 108, ba phòng ngủ, hai phòng khách, một bếp, một phòng tắm và một ban công.” Chị Hồng tỷ: “Chị tính mua căn 108 mét vuông kia.”
“Chắc hơn hai ngàn?” Tô Đan Hồng sửng sốt, nói.
Chị Hồng cười, thấp giọng nói: “Giám đốc tiêu thụ phòng là em họ chị, một căn được giảm khoảng 200 đồng, với em chị mới nói chứ những người khác chị không giới thiệu đâu.
Tô Đan Hồng gật đầu: “Em biết chị Hồng chiếu cố em, bất quá hiện giờ trong tay em không còn nhiều tiền.”
Hồng tỷ bất ngờ: “Hẳn là đủ rồi chứ, muốn mua luôn căn 108 sao?”
“Trong nhà có chút việc cần tiền gấp.” Tô Đan Hồng đơn giản nói.
Chị Hồng biết mỗi nhà có nỗi khó xử riêng, cho nên không hỏi nhiều, do dự một chút, liền nói: “Còn thiếu nhiêu? Chị Hồng đây còn 500 đồng, mượn trước mua căn này đi, em họ chị nói tiểu khu đó là khu trọng điểm thành phố Giang Thủy, giá nhà nhất định sẽ tăng, mua vào chắc chắn không thiệt!”
“Không biết cần bao nhiêu tiền vậy chị? Chị Hồng cho em một con số, em về kiểm tra xem, nếu thiếu có thể mượn thêm ba mẹ. Chị cũng đang cần tiền gấp mua phòng, không cần cho em mượng đâu.” Tô Đan Hồng lắc đầu nói.
“Chị hỏi qua em họ chị rồi, em với chị đều cùng một giá, 2200 đồng, chính xác giá ban đầu là 2400, em họ cho chị giá ưu đãi của nhận viên.” Chân Miêu Hồng cười nói.
“Được, chị Hồng xem khi nào rãnh, em đi với chị!” Tô Đan Hồng do dự một chút, liền nói.
“Vậy ngày mai đi, em họ chị hối quá trời, nhân lúc còn sớm mua vào chứ vào xuân giá không còn được vậy đâu.” Chân Miêu Hồng suy nghĩ một chút, liền nói.
“Vâng!” Tô Đan Hồng gật đầu đồng ý.
2200 tuy nhiều nhưng cô vẫn xuất ra được. Chẳng qua là gia tài tiêu tán sạch, cô phải tranh thủ thêu thêm một bức, chứ không lúc đó không đủ trả tiền cây giống.
Sáng sớm hôm sau, Tô Đan Hồng cho tiểu hắc ăn một bát lớn, dặn dò nó xong rồi ra cửa.
Chân Miêu Hồng cũng đang đợi cô.
“Chị còn tưởng em quên mất thời gian, dọa chết chị.” Chân Miêu Hồng cười nói, năm phút nữa xe chạy rồi.
“Đường hơi xa làm chị Hồng chờ lâu.” Tô Đan Hồng cười nói.
“Có gì đâu? Tới kịp là được.” Chân Miêu Hồng nói.
Hai người phụ nữ vội vàng lên xe vào thành phố.