Trọng Sinh 80 Làm Giàu Ký

Chương 13: Công Dụng Của Linh Tuyền

Dù mẹ Quý nói vậy, nhưng Tô Đan Hồng vẫn xuống giường đỡ bà lại.

Mẹ Quý mẫu: “Hôm nay hai chị dâu con lại đây học sao rồi?”

“Cái cần dạy cái gì con đều nói cho các chị, nhưng mà hình như hai chỉ đều cảm thấy thêu không được.” Tô Đan Hồng nói.

Mẹ Quý trước kia đã từng lãnh giáo qua, nghe vậy không ngạc nhiên gì, mục đích để hai đứa nó lại đây là để bọn nó đừng xen vào.

“Con đã dạy bọn nó rồi, học được hay không phải xem bản lãnh của tụi nó, mẹ cũng nhìn con thêu, chén cơm này đâu phải ai cũng ăn được.” mẹ Quý nói.

Bà thường xuyên may vá, nhưng khâu khâu vá vá cùng thêu thùa là hai chuyện khác nhau.

Ánh mắt mẹ Quý di chuyển liên tục, tầm ămts hạ xuống tay cô đang thêu rồng, liền hiểu ngay nguyên nhân vợ thằng cả, thằng hai bị đả kích, nhìn vợ thằng ba thêu rồng vàng, uy vũ vô cùng, sinh động như thật, xem một cái thư thái cả người!

“Cái con đang thêu là song long hí châu, chị Hồng nói sẽ bán được giá tốt hơn.” Tô Đan Hồng liền nói.

Mẹ Quý liên tục gật đầu, nói: “Tốt tốt, vậy con thêu, mẹ về đây.”

Tô Đan Hồng tiễn bà, lại dúi vào tay bà hộp kem dưỡng da chưa mở, nói: “Mẹ, hộp này ba với mẹ giữ lại dùng.”

Mẹ Quý vội nói: “Con cất đi, ta cùng ba ngươi nào dùng đến cái này?”

“Giữ đi.” Tô Đan Hồng cứng rắn đưa.

Mẹ Quý lúc này mới nhận lấy, trở về quý gia, nói với ba Quý: “Ông xem, vợ thằng ba lại cho tôi một hộp kem dưỡng da.”

“Chắc biết bà đã phân cho hai nhà bên kia rồi.”Ba Quý nói.

“Đã biết vậy mà không tức giận với tôi, lại đưa thêm một hộp?”Mẹ Quý không tin nói.

“Vợ thằng ba có hiếu, hộp này chúng ta cất dùng đi.” Ba Quý nói.

“Được.” Mẹ Quý mẫu gật đầu, lại nói nói đến việc học thêu thùa: “Vợ thằng cả, thằng hai đều không học được.”

“Đây là chuyện của tụi nó, bà đừng dây vào, rãnh thì qua giúp vợ thằng ba lo liệu mành vườn sau nhà, coi có trồng được loại rau gì không, nó giờ bận thêu không quản nhiều được.”ba Quý nói.

“Được, chiều tôi ghé qua coi sao.” Mẹ Quý gật đầu nói.

Tô Đan Hồng không nghĩ chiều mẹ Quý lại tới, giúp cô xới đất.

Tô Đan Hồng cũng nghĩ tự làm, nhưng cô lại không quen, chỉ có thể để mẹ Quý làm.

“Con đừng xen vào, vào nhà thêu đi, chút này với mẹ nhằm nhò gì.” Mẹ Quý mẫu một bên cuốc đất một bên nói.

Tô Đan Hồng về phòng tiếp tục thêu thùa, sắp tới cuối năm rồi, bức thêu này chắc là bức cuối cùng năm nay, cứ như vậy đoán chừng tuyết sắp rơi, phủ kín đồi núi, vậy cô sẽ không ra cửa, chưa nói lạnh chết người, còn nguy hiểm nữa.

Sau nhà Tô Đan Hồng mặc kệ, để mẹ Quý tùy ý bận rộn, hơn nữa đất đai cũng không nhiều, mẹ Quý làm loáng là xong.

Chờ mẹ Quý làm xong đi rồi, Tô Đan Hồng lặng lẽ lấy nước linh tuyền tưới lên hạt giống bên dưới lớp rơm rạ, cô cũng không biết nước suối có công dụng gì hay không, nhưng cô uống nhiều ngày rồi, nhìn chung cảm thấy cơ thể mình khỏe lên.

Lần trước phát hiện linh tuyền ở trong tiềm thức, lúc thêu cô lười đi lấy nước, cô vẫn luôn uống nước trong linh tuyền, nay thử xem đối với hạt giống, cây cối có công dụng gì không.

Hôm sau, Tô Đan Hồng rửa mặt xong mới nhớ tới chuyện mấy hạt giống sau nhà, vừa thấy hạt giống có chút phát triển, không nhiều lắm, như vừa nảy mầm.

Tô Đan Hồng chưa từng làm ruộng, cho nên không cảm thấy có cái gì, nhưng mẹ Quý mẫu vừa thấy liền kinh ngạc: “Nhanh như vậy đã nảy mầm?”

“Cả đêm mới nảy mầm, vầy là nhanh hả mẹ?” Tô Đan Hồng vô tri hỏi.

Mẹ Quý nói: “Bình thường đều hai ba ngày mới nảy mầm, hiện tại trời lạnh, nhú lên còn không được, mới có một đêm đã nảy mầm mà không nhanh?”

Nhưng mặc kệ mẹ Quý nghi ngờ, Tô Đan Hồng một mực chắc chắn nàng không biết.

Mẹ Quý cuối cùng cũng không hỏi được gì.

Tô Đan Hồng nhẹ nhàng thở ra, âm thầm cảnh giác, nước suối có hiệu quả với cây trồng thật ngoài dự kiến của cô, cô uống nước thời gian dài mới phát hiện linh tuyền có lợi cho cơ thể, nhưng trong một đêm đã khiến hạt giống nảy mầm, sau này cô sẽ không dùng loạn nữa.

Bằng không bị người khác bắt được không biết lấy lí do gì giải thích?

Ngày qua ngày, nửa tháng đã trôi qua.

Tô Đan Hồng nhận được tiền cùng tin tức Quý Kiến Quân gửi về, vẫn là mẹ Quý mang qua cho cô, liền đặt ở thôn ủy kia.

“Cảm ơn mẹ.” Tô Đan Hồng lần đầu tiên nhận được thư của Quý Kiến Quân, trong lòng nhảy nhót, ngượng ngùng cười với mẹ Quý đem thư tới.

Mẹ Quý cười: “Mở ra xem đi, mẹ đi xem thửa rau.”

Tô Đan Hồng cầm thư về phòng, đặt mấy chục đồng trợ cấp sang một bên, bóc thư ra xem.

Mở đầu là hỏi thăm, mấy dòng dưới Kiến Quân nhà cô lộ vẻ nhớ nhung , anh nhớ cô, hỏi cô ở nhà có tốt không? Lần trước cô gửi áo len cùng quần áo mới anh đều nhận được, đồng đội hâm mộ anh không ngớt, quần áo vừa như in, áo len cũng ấm nữa.

Đầy hết bức thư, cuối cùng mới hỏi sức khỏe ba mẹ, một ít chuyện nhà vặt vãnh.

Dù là mấy dòng sau, hay mấy dòng trước âu yếm, Tô Đan Hồng đọc lại hai ba lần, mới thỏa mãn gấp thư lại.

Lấy một xấp giấy viết thư đợt trước cô mua trong tủ ra, không quen cầm cây bút nhỏ bắt đầu viết.

Thật vất vả viết kín một phong thư cho Quý Kiến Quân nói mọi chuyện trong nhà rất tốt, còn có ngượng ngừng viết ra nỗi nhớ của cô, cô mới nhớ tới, lần này nên gửi gì cho Quý Kiến Quân thì mới tốt?

Trời lạnh, tham gia quân ngũ tổng cần ăn ngon thì mới có sức khỏe luyện tập.

Cho nên ngày kế cô liền đi trấn trên, mua nhiều thịt bò cùng đủ loại nguyên liệu về, chính là khô bò thơm ngào ngạt.

Khô bò bỏ thêm bốn loại nguyên liệu, trong đó có một vị thuốc, nhưng hương vị cực ngon, rất thơm, ngay cả ba Quý cũng thích ăn.

Thời điểm gói đồ mang đầy tình yêu thương cùng thư gửi tới, Quý Kiến Quân mới vừa huấn luyện một đám tân binh xong.

“Kiến Quân, đây là đồ người nhà cậu gửi cho nè, chắc lại vợ gửi phải hôn.” Một đội hữu cầm một gói đồ đi vào, nói to.

Quý Kiến Quân vừa nghe, mặt cũng không thèm lau, đem khăn ném qua một bên rồi nhanh chân chạy ra, vừa thấy bao đồ lớn, anh trước đoạt lấy từ tay đồng đội.

“Gấp cái gì, tôi cũng có giành với ông đâu.” Đồng đội nói.

“Đồ tôi nhận.” Quý Kiến Quân dùng ánh mắt ý bảo xéo đi.

Đồng đội không đi, nói: “Xem nào, lần này gửi cho ông cái gì?” Cách một cái bao mà vẫn ngửi thấy mùi thơm.

Quý Kiến Quân liền mở bao ra, bên trong chia thành hai bao, còn có một bức thư.

“Mở ra càng thơm hơn!” Đồng đội trừng mắt nói.

Tất cả sự chú ý của Quý Kiến Quân đặt trên bức thư, đồng đội cũng nhìn qua, chờ anh đọc xong bức thư nhớ nhung của vợ quay người lại, liền thấy đồng đội đã mở bịch bò khô ăn!

“Kiến Quân, khô bò này thơm quá, mẹ cậu gửi tới?” đồng đội Xuyên Đại vừa ăn khô bò cay vừa nói.

“Vợ tôi làm gửi cho.” Quý Kiến Quân trên mặt bình đạm, nhưng ánh mắt đong đầy niềm vui.

“Hảo tiểu tử, đây là lần thứ hai trong tháng ông được nhận đồ đi, xem ra lần trước về biểu hiện không tồi?” Đồng Xuyên Đại nói: “Ăn tết có định xin về nhà không?”