Chẳng lẽ là thêu hoa kiếm tiền?
Phùng Phương Phương nói: “Vậy cô thêu được cái gì cho ta xem đi?”
“Bức tiên hạc mừng thọ kia tôi đã sớm đưa cho chị Hồng rồi, chị nếu muốn xem, thì sáng mai qua nhà tôi xem.” Tô Đan Hồng nói.
Phùng Phương Phương nghe được lời đồng ý, mới vừa lòng gật đầu, ánh mắt nhìn về thịt heo cùng xương sườn cô đang cầm trên tay, nói: “Cái này cô lấy đâu ra?”
“A, chả phải tôi vừa kiếm được ít tiền sao, liền mang sang hiếu kính ba mẹ ít” Tô Đan Hồng cười cười.
Ba mẹ Quý quá cần kiệm, lần trước cô sang đây trên bàn chỉ dọn một đĩa dưa muối cùng một một ít lạc rang, cô nhìn không đành lòng nổi.
Phùng Phương Phương nghe vậy ngoài miệng không nói gì, trong lòng mỉa mai, làm cho ai xem chứ!
Tô Đan Hồng gả về ba năm, ba mẹ chồng còn chưa có phước ăn của cô ta một chén cơm bát nước, bây giờ làm bộ làm tịch, xem cô ta diễn được bao lâu?
Bất quá mấy lời này Phùng Phương Phương chỉ dám giữ trong lòng, Tô Đan Hồng cũng không phải là thứ gì tốt đẹp, thị không cần thiết cùng cô ta xe rách mặt, ngày mai còn phải đi xem cô ta làm như thế nào để kiếm tiền!
“Ăn thịt, ăn thịt, con muốn ăn thịt!” Hầu Oa Tử mắt nhìn chằm chằm đầu heo hét lên.
“Tiểu tử thúi hét cái gì mà hét? Cái này là thím ba ngươi mua cho ông bà, không có phần con đâu!” Phùng Phương Phương tức giận nói.
Vừa nghe lời này, sắc mặt mẹ Quý không được tốt lắm, trừng mắt nhìn Phùng Phương Phương rồi lại nhìn về phía Tô Đan Hồng, đang định nói hai câu, con dâu ba bình thường rất chán ghét vợ thằng cả lại chỗ bọn họ kiếm lợi.
Lại ngoài ý muốn nghe vợ thằng ba nói: “Hầu Oa Tử muốn ăn thịt? Vậy phải gọi thím ba nha, thịt là thím ba này mang lại hiếu kính ông bà con.”
“Thím ba!” Hầu Oa Tử nhìn cô một cái, dùng hết sức kêu.
Đừng cho rằng nó còn nhỏ, nhưng thằng nhỏ cũng biết thím ba này không phải là người tốt, trước kia lúc nào chả trừng nó, nhưng có thịt ăn thì xí xóa hết.
“Mẹ, Hầu Oa Tử muốn ăn, để nó ở lại ăn cơm đi, nhưng mà ba mẹ cũng đừng tiết kiệm quá.” Tô Đan Hồng nói với ba mẹ Quý.
“Được.” mẹ Quý sửng sốt rồi kịp định thần lại, tươi cười đầy mặt nói.
Phùng Phương Phương nhìn Tô Đan Hồng như thấy quỷ, không thể so với mẹ Quý từ từ tiếp nhận, còn chị ta mới gặp nên bị sốc, chị ta chưa bao giờ đặt người em dâu này vào mắt, vốn đã nghi ngờ hôm nay cô ta làm sao dễ nói chuyện vậy, lại còn không đấu khẩu cùng chị ta, giờ lại con đồng ý cho con chị ta ăn sườn?
Phùng Phương Phương nghi ngờ thịt này có độc!
“Con cũng đừng làm cơm trưa, qua đây ăn chung đi.” Mẹ Quý giữ cô lại ăn cơm.
“Không cần đâu mẹ, con cũng mua cho nhà mẹ con ít đồ, tính qua đưa đồ rồi ở lại ăn luôn.” Tô Đan Hồng nói lại lấy ra từ trong túi hộp kem dưỡng da và dầu ngao, nói: “Giờ trời cũng lạnh, ba mẹ phải để ý, cái này giúp tránh khô da, ba mẹ cầm lấy dùng đi.”
“Ta cùng ba con không cần thiết dùng kem dưỡng da quý vậy đâu, con mang về dùng đi.” Mẹ Quý vội vàng nói.
“Con cũng có rồi, mẹ cứ lấy đi, con về trước đã.” Tô Đan Hồng để đồ lại, liền rời đi.
Phùng Phương Phương nhìn bộ mặt ôn nhu kỳ lạ của thím ba, không tin nổi!
“Mẹ, vợ chú ba bị gì á, như trở thành người khác vậy?” Tô Đan Hồng vừa đi, Phùng Phương Phương không cần che giấu sự nghi ngờ của mình, nói.
“Con mau đi giặt đồ đi, vợ thằng ba giờ tốt rồi, con cũng đừng dùng ánh mắt trước kia đánh giá nó nữa.” Mẹ Quý đuổi khéo.
Vợ thằng ba trước kia thích gây sự, nhưng lòng thẳng như ruột ngựa, đâu giống con dâu cả này, trong bụng một bồ dao găm.
Phùng Phương Phương đảo mắt, liền nói: “Mẹ, người xem mặt Hầu Oa Tử nứt nẻ vì lạnh hết rồi, nếu mẹ không dùng kem dưỡng với dầu ngao thì cho Hầu Oa Tử đi?
Hầu Oa Tử nhận được tín hiệu từ mẹ nó, liên tục nói: “Bà nội, cho con, cho con dùng với.”
Mẹ Quý nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu trai, thật là bị gió tạt đến đỏ, liền nói: “Đi giặt quần áo trước đi, lúc về đón nó thì lấy.”
Phùng Phương Phương nghe vậy, vui vẻ cầm quần áo đi, còn hỏi:“Mẹ có quần áo gì cần giặt không? Còn giặt một lần luôn cho.”
“Không có.” Quý mẫu nói.
Phùng Phương Phương tự đi giặt, không ngờ ghé qua một xíu mà được lợi mớ, nhưng lúc về đón, Hầu Oa Tử đã ăn no, cũng không để phần chị ta.
“Đem hộp dầu ngao này về thoa cho Hầu Oa Tử đi.” Mẹ Quý đưa cho một hộp dầu ngao.
Phùng Phương Phương tưởng hai hộp đều cho chị ta, bất quá hời được hộp dầu ngao cũng không tồi, phải biết rằng hộp này tốn 7 hào đó, cô ta tiếc tiền không dám mua!
Đuổi nhà thằng cả đi rồi, mẹ Quý liền đem hộp kem dưỡng còn lại đi nhà thằng hai, đưa cho con dâu hai, nói: “Giữ cho Hiểu Trân, Hiểu Ngọc thoa mặt.”
Quý Mẫu Đan ánh mắt sáng lên: “Cảm ơn mẹ, mẹ sao tự nhiên lại mua kem dưỡng da vậy, cái này không rẻ đâu?”
“Đan Hồng kiếm được tiền, mua cho ba mẹ, chúng ta không dùng, đưa cho Hầu Oa Tử bên kia một hộp dầu ngao rồi.” Quý mẫu nói.
Quý Mẫu Đan sửng sốt, nói: “Tô Đan Hồng kiếm tiền? Em ấy kiếm kiểu gì?”
“Đan Hồng thêu thùa kiếm tiền, mai con làm xong việc nhà cũng qua xem chút đi, đi cùng vợ thằng cả, hai con cùng đi, miễn phải hết đứa này đến đứa nọ qua.” Mẹ Quý nói.
“Dạ, ngày mai con cùng đi với chị dâu cả! Đúng rồi mẹ, Tô Đan Hồng kiếm được bao nhiêu a?” Quý Mẫu Đan nói, cô ta thật sự muốn nhìn xem Tô Đan Hồng thêu cái gì kiếm tiền? Phải nhiều lắm mới dám bỏ ra ít mua kem dưỡng cho ba mẹ chồng?
“Một trăm.” Quý mẫu nói.
“Một trăm?!” Mắt Quý Mẫu Đan trừng lớn, hít một hơi: “Mẹ không nhầm chứ? Cô ta kim chỉ còn không phân biệt được chứ đừng nói thêu hoa kiếm được 100 đồng?”
“Được hay không mai qua là biết!” Mẹ Quý tức giận nói.
“Mai con nhất định đi!” Quý Mẫu Đan lòng nóng như lửa đốt, Tô Đan Hồng có thể kiếm được một trăm đồng, cô ta thể nào cũng kiếm được hai ba trăm ? Việc may vá cô ta dám nhận số hai, ai dám tranh số hai chứ?
Cầm thịt heo cùng xương sườn đến nhà mẹ đẻ, Tô Đan Hồng không biết chị em dâu đối với việc cô dựa vào may vá kiếm lời có thành kiến lớn như vậy, cũng không nghĩ đem thịt heo về nhà mẹ đẻ cũng có thể chứng kiến cảnh mẹ chồng nàng dâu đại chiến.
Mẹ cô đem người chị dâu hai lợi hại của cô đè xuống đất, giật tóc chị ta, trong miệng mắng chửi thô tục thôi rồi: “Mày cái đồ đĩ thõa, Tô gia ta đã làm gì có lỗi với mày mà mày ra ngoài lang chạ? Tao đánh gãy chân đồ đĩ nhà mày!”
Sống hai đời lần đầu thấy cảnh này, Tô Đan Hồng ngẩn cả người, hết nửa ngày mới định thần lại, vội vàng nói: “Mẹ, đừng đánh nữa? Còn không mau đứng lên!”
“Con tránh ra, ta phải đánh chết cái thứ dám đội nón xanh cho Tô gia!” Mẹ Tô hất tay cô ra, miệng vẫn mắng.
“Em chồng, mau kéo mẹ ra, mau kéo ra, ta không nɠɵạı ŧìиɧ, đều là mẹ tự nghi thần nghi quỷ!” Chị dâu Tô chật vật chạy nhanh nói.