Toàn Giới Tu Chân Đều Sủng Ta

Chương 20: Tiễn giang triều tín

Edit by Thanh tỷ

Sau khi xảy ra sự việc Diệp Hoài Dao đánh bại Nghiêm Căng, lúc những người này đối mặt với cậu vô cùng khẩn trương. Ước chừng phải có đến bảy tám người đều cầm trong tay lợi kiếm, mặc trên người trường bào hộ thân pháp văn, tới áp Diệp Hoài Dao đến Hình Ti Điện.

Bọn họ cẩn thận như vậy là sợ sơ ý một cái sẽ để cho Diệp Hoài Dao bắt lấy cơ hội đánh hôn mê đệ tử chấp pháp rồi bỏ trốn. Kỳ thật bọn họ nghĩ nhiều rồi. Nếu Diệp Hoài Dao muốn chạy, sau khi gϊếŧ Thành Uyên căn bản không cần theo đội ngũ trở về làm gì.

Cậu cảm thấy việc chạy trốn là một chuyện rất chật vật lại bị động, hơn nữa Hóa Công Tán trên người vẫn chưa hoàn toàn bức hết ra ngoài, rất có thể cũng không đi được quá xa. Ngược lại, hậu phát chế nhân*, bình tĩnh quan sát kỳ biến, điều này còn tốt hơn nhiều.

*hậu phát chế nhân: lùi một bước để đánh trả đối phương

Đoàn người trên đường đến Hình Ti Điện, ngoài ý muốn đυ.ng phải Kỷ Lam Anh và Nguyên Hiến vừa mới lên núi.

Hai bên tình cờ gặp nhau đều có chút kinh ngạc.

Dừng một chút, Diệp Hoài Dao mỉm cười chắp tay: "Nguyên thiếu trang chủ, Kỷ công tử."

"Diệp thiếu hiệp."

Sau khi trải qua sự việc trong Quỷ Phong Lâm, tuy rằng cuối cùng không phải Kỷ Lam Anh quỳ xuống xin lỗi, trong lòng hắn cũng khó tránh khỏi có chút phức tạp. Chẳng qua khi thấy Diệp Hoài Dao nho nhã lễ độ, tự nhiên cũng không thể bày sắc mặt ra cho người ta xem.

Kỷ Lam Anh đáp lễ, ánh mắt đảo qua trên người Diệp Hoài Dao và mấy đệ tử bên cạnh, kinh ngạc nói: "Ngươi đây là..."

Diệp Hoài Dao cười cười, còn chưa kịp nói gì, một tên đệ tử áp giải Diệp Hoài Dao đã lên tiếng: "Bổn môn có chút nội vụ phải xử lý, không tiện lộ ra, thỉnh nhị vị thứ lỗi."

Đồng môn tự gϊếŧ lẫn nhau, nguyên nhân trước mắt hoàn toàn không rõ. Dù ở môn phái nào thì đây cũng là một chuyện gièm pha vô cùng mất thể diện, hắn tự nhiên không muốn Diệp Hoài Dao sẽ nói ra cho người khác biết: "Diệp sư đệ, đi thôi. Chưởng giáo chân nhân và các vị trưởng lão còn đang chờ."

Diệp Hoài Dao vốn còn đang khó hiểu không biết loại thời điểm này Kỷ Lam Anh và Nguyên Hiến đến Trần Tố Môn làm gì, kết quả sau khi vào Hình Ti Điện cậu liền hiểu được.

Phía trên đại điện, Chưởng giáo Trần Tố Môn, các vị Phong chủ cùng với vài vị trưởng lão đều có mặt. Vị trí Phong chủ Thái Huyền Phong thì treo mành, ý không có người chủ trì, tất cả nghe theo Kính Doãn Chân Nhân.

Ngoài việc này, trong điện còn có một ngoại nhân, Nghiêm Căng.

Khóe môi hắn mang theo ý cười lạnh, ánh mắt như điện, nhìn chòng chọc Diệp Hoài Dao.

Thấy Nghiêm Căng xuất hiện ở đây, cậu kỳ thật đã đủ hiểu quyết định của Kính Doãn Chân Nhân. Ông ta hiển nhiên là muốn vắt hết giá trị trước khi đem đồ vứt đi, đồng thời lợi dụng buổi xử phạt Diệp Hoài Dao mà bán cho Nghiêm Căng một cái nhân tình.

Mắt thấy Diệp Hoài Dao đã đứng trong đại điện, Kính Doãn Chân Nhân thản nhiên nhìn cậu một cái rồi phất tay, quát: "Nâng vào."

Thi thể Thành Uyên được người nâng vào trong đặt ở giữa đại điện, cách Diệp Hoài Dao chỉ có ba bước chân.

Thành Phong chủ ngồi ở thượng vị nhìn thấy thi thể của Thành Uyên, thân thể phát run, ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm Diệp Hoài Dao. Nếu không phải đệ tử bên người ngăn cản, chỉ sợ ông ta lập tức sẽ xông đến làm thịt Diệp Hoài Dao.

"Đầu tháng chín, đệ tử Thành Uyên bị người gϊếŧ hại, có ba vị đệ tử phát hiện thi thể, đều không có bằng chứng..."

Hai tên đệ tử chấp pháp nâng Thành Uyên vào đại điện, từng người lấy ra hồ sơ trong tay bắt đầu báo cáo quá trình phát hiện thi thể Thành Uyên và tình trạng tử vong. Diệp Hoài Dao khoanh tay đứng tại chỗ, hờ hững nghe.

Đợi cho tất cả để tử chấp pháp báo cáo xong, Kính Doãn Chân Nhân quát hỏi: "Diệp Hoài Dao, Thành Uyên là chết ở trong lều trại của ngươi, vật chứng đều rõ ràng, ngươi có nhận tội không?"

Diệp Hoài Dao thành thật nói: "Nhận."

Kính Doãn Chân Nhân đối với tính cách của cậu có hiểu biết, biết cậu am hiểu nhất chính là ngụy biện, miệng lưỡi rất linh hoạt. Ông ta đã làm sẵn chuẩn bị để trách mắng, nhưng thật không nghĩ tới Diệp Hoài Dao lại thống khoái nhận tội như vậy, ngược lại làm lời ông ta muốn nói nhất thời nghẹn lại.

Ông ta âm thầm nhìn thoáng qua Nghiêm Căng, sau đó lại mở miệng: "Sư tôn ngươi mất sớm, nhưng ngày thường ở trong núi các vị trưởng bối đồng môn cũng không quá khắt khe với ngươi, chiếu cố cũng có thừa. Ai ngờ lại dạy ra một tên gϊếŧ hại đồng môn sư huynh! Ngươi không cảm thấy hổ thẹn với lòng mình sao?"

Diệp Hoài Dao trầm ngâm một lát, nói: "Người quả thật là đệ tử gϊếŧ, nhưng trong chuyện này có ẩn tình khác. không biết Chưởng giáo chân nhân có ngại có mặt người ngoài ở đây không, cho đệ tử bẩm báo riêng."

Thành Uyên quả thật là do Diệp Hoài Dao gϊếŧ, Trần Tố Môn đối với việc này điều tra xử lý là chuyện không có gì để bàn cãi. Nhưng cậu cũng có trách nhiệm đem tiền căn hậu quả của chuyện này ra giải thích rõ ràng.

Đây là nguyên tắc làm người của Diệp Hoài Dao, mặc kệ những người khác có tâm tư tính kế như thế nào cũng không thể tạo thành ảnh hưởng hay thay đổi đến cậu. Vì vậy từ khi bước vào đại điện đến giờ, thái độ của cậu vẫn vô cùng hợp tác.

Kính Doãn Chân Nhân cho rằng cậu sẽ lấy chuyện này ra làm trò đùa, nhưng ông ta lại không hiểu thái độ làm người của Diệp Hoài Dao.

Chỉ tiếc rằng cậu có tiết tháo, nhưng những người khác không hẳn đã có được đức tính đồng dạng. Nghiêm Căng là "ngoại nhân" duy nhất ở đây, tự nhiên biết những lời Diệp Hoài Dao nói là nhằm vào chính mình.

Nghiêm Căng cười lạnh, nói: "Chuyện mưu hại tính mạng sư huynh mình cũng có thể làm, như thế nào còn sợ người khác gièm pha? Lại khó có thể mở miệng?"

Kính Doãn Chân Nhân đã hỏi qua vài thân tín bên cạnh Thành Uyên, nghe bọn họ nhắc đến ngày thường Thành Uyên đối với Diệp Hoài Dao có phần cợt nhả.

Ông ta đại khái đoán được hai người trong lúc đó vì sao phát sinh xung đột. Bây giờ Diệp Hoài Dao ở trước mặt mọi người bị một người nam nhân ép nói ra sự tình, vì thế liền cố ý nói:

"Nghiêm Tam công tử không phải ngoại nhân, có ẩn tình gì ngươi cứ việc nói ra. Chỉ có điều...miệng nói không có bằng chứng, vô luận ngươi muốn nói cái gì đều phải xuất ra được bằng chứng."

Khi đó trừ bỏ Diệp Hoài Dao và Thành Uyên thì chỉ còn một người đã chết là Hoàng Hợp, chạy đi đâu để tìm chứng cứ đây?

Kính Doãn Chân Nhân rõ ràng đang phối hợp rất tốt với Nghiêm Căng, đối với Diệp Hoài Dao từng bước bức bách, nhất định phải xử lý chuyện này cho triệt để.

Bọn họ vốn cho rằng Diệp Hoài Dao không có biện pháp, lại nghe đối phương thong dong nói: "Chứng cứ ở ngay trên thi thể của Thành sư huynh."

Mọi người xung quanh nhất thời ngẩn ra.

Diệp Hoài Dao xoay người bước lại gần đệ tử chấp pháp nói: "Sư huynh có thể cầm thanh kiếm này đến đối chiếu một chút với vết thương trên người Thành sư huynh được không?"

Tên đệ tử lúng túng không biết làm sao, nhìn về phía Kính Doãn Chân Nhân.

Bên cạnh có vị Phong chủ lên tiếng: "Chúng ta hôm nay mở phiên hội thẩm, chung quy cũng không thể không cho người ta biện hộ, yêu cầu này cũng không quá phận. Chưởng giáo, không bằng hãy xem xem hắn muốn làm gì đi."

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Kính Doãn Chân Nhân cũng bất đắc dĩ, đành cho đệ tử cầm lấy kiếm đi so thử.

Miệng vết thương của Thành Uyên là ở sau lưng, có hai đệ tử tiến lên cẩn thận lật người hắn lại, tên đệ tử cầm kiếm bước đến gần thi thể Thành Uyên, hỏi Diệp Hoài Dao: "Ngươi muốn so như thế nào?"

Diệp Hoài Dao từ đầu đến cuối không có lại gần, chỉ nhìn lướt qua: "Các vị mời xem, ta dùng bội kiếm của đệ tử Thái Ninh Phong Hoàng Hợp để ám sát Thành Uyên, rộng khoảng hai tấc. Mà miệng vết thương trên lưng Thành Uyên lại ước chừng ba tấc, tuyệt đối không phải do ta tạo thành."

Cậu tùy tiện liếc qua đã tinh chuẩn nói ra được độ rộng của miệng vết thương và trường kiếm, đệ tử cầm kiếm lấy thước ra cẩn thận kiểm tra rồi lấy thước ra đo, sau đó bẩm báo: "Tình trạng vết thương xác thực đúng như lời Diệp Hoài Dao nói."

Nghe xong, một gã trưởng lão quát nói: "Diệp Hoài Dao, có chuyện gì ngươi nói thẳng ra, đừng có cố làm ra vẻ huyền bí. Nếu như ngươi nói, vậy vừa rồi vì sao ngươi phải thừa nhận mình đã gϊếŧ Thành Uyên?"

Diệp Hoài Dao chắp tay nói: "Trưởng lão, đệ tử nói những lời này không phải là muốn trốn tránh hành vi phạm tội, mà là vì giúp cho bản thân tìm ra nhân chứng."

Từ lúc cậu bước vào đại điện đến giờ, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc. Mãi cho đến lúc này khóe môi mới thoáng cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu nhìn Nghiêm Căng nói: "Mấy ngày trước ở trong Quỷ Phong Lâm, may mắn từng cùng Nghiêm Tam công tử giao thủ..."

Chuyện này là sỉ nhục suốt đời của Nghiêm Căng, mặt hắn nhất thời trầm xuống, Diệp Hoài Dao lại lên tiếng: "Ta để ý thấy, bội kiếm mà Nghiêm Tam công tử sử dụng vừa đúng cũng rộng chừng ba tấc."

Lời này vừa dứt, xung quanh lập tức ồ lên, tiếng nghị luận bỗng nổi lên bốn phía, sắc mặt Nghiêm Căng đột biến. Mà Thành Phong chủ ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt xanh mét: "Các ngươi có ý gì?"

Nghiêm Căng lạnh lùng nói: "Cùng ta có liên quan gì chứ? Nói bậy!"

Diệp Hoài Dao khiêu mi nhìn đối diện hắn, Nghiêm Căng đứng ở bên trên đại điện, Diệp Hoài Dao giờ phút này phải ngẩng lên nhìn hắn, nhưng khí thế uy phong lại giống như càng mạnh hơn so với hắn.

Cậu nói: "Nghiêm công tử có bằng lòng lấy bội kiếm ra mang đến so một chút hay không?"

Nghiêm Căng như thế nào cũng không nghĩ tới lửa sẽ đốt đến trên người hắn. Liếc xung quanh thấy tầm mắt mọi người đều đang nhìn mình, ánh mắt Thành phong chủ lại càng gắt gao dính trên người hắn, giờ phút này hắn quyết không thể chột dạ.

Hắn trực tiếp tháo bội kiếm của mình xuống, để lên bàn: "Không sai, kiếm của ta đúng là rộng ba tấc, nhưng như vậy thì sao? Trên đời cũng không phải chỉ có một thanh kiếm này là rộng ba tấc. Với lại, tại sao ta phải ám sát Thành Uyên?"

"Sai, Nghiêm Tam công tử không phải muốn gϊếŧ Thành Uyên, mà là sợ không thể đẩy ta vào chỗ chết."

Dáng vẻ của Diệp Hoài Dao rất thong dong, trong giọng nói lộ vẻ chắc chắn: "Lúc ta với Thành Uyên xảy ra mâu thuẫn, Nghiêm Tam công tử ở ngay phụ cận chắc là chứng kiến được tất cả. Mà sau khi ta gϊếŧ Thành Uyên rồi bỏ đi, ngươi tất nhiên ở trong lòng mừng thầm, nghĩ đã bắt được nhược điểm của ta. Hơn nữa, ngươi sợ Thành Uyên chưa có chết hẳn, không thể định tội cho ta, cho nên đã tiến vào bổ thêm một kiếm nữa lên thi thể của Thành Uyên."

Cậu liếc mắt nhìn Thành Phong chủ một cái: "Nghiêm công tử kiếm pháp cao minh, không lưu lại dấu vết. Nhưng nếu giải phẫu thi thể kiểm tra tình trạng thực của miệng vết thương, thì có thể nhìn ra là có tới hai vết kiếm tạo thành thương tổn. Chẳng qua, có lẽ Thành phong chủ sẽ không bằng lòng."

Nghiêm Căng yên lặng nhìn Diệp Hoài Dao, sắc mặt càng lạnh. Ở trong mắt của người ngoài thì giống như hắn đang kiềm chế tức giận, chuẩn bị phản bác. Nhưng trên thực tế, dưới đáy lòng Nghiêm Căng lúc này chỉ còn một ý niệm trong đầu —— Hắn thế nhưng đoán được tất cả! Hắn làm sao lại suy đoán được?

Nghiêm Căng bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả cột sống, không biết từ lúc nào, tên đệ tử Trần Tố Môn mà hắn luôn khinh miệt xem thường thế nhưng lại khiến cho hắn có một loại cảm giác sợ hãi "hắn ta không gì không làm được."

Trần Tố Môn dĩ nhiên cũng không thể làm gì Nghiêm Căng, nhưng chuyện hắn làm thật sự là không cần thiết. Cũng chỉ vì nóng lòng muốn đưa Diệp Hoài Dao vào chỗ chết, ngược lại làm chuyện hồ đồ.

Lúc đó Thành Uyên quả thật đã chết, cho dù không bồi thêm một kiếm thì Diệp Hoài Dao vẫn là hung thủ gϊếŧ người. Kết quả Nghiêm Căng vẫn lo lắng, vẽ rắn thêm chân, cuối cùng sự việc này hắn cũng bị dính vào.

Tốt xấu gì cũng cùng Trần Tố Môn có tương giao, nhìn thấy Thành Uyên nằm dưới đất bất tỉnh, không nghĩ cứu giúp ngược lại còn cho thêm một kiếm.

Ngay cả Kính Doãn Chân Nhân cũng âm thầm nhíu mày.

Nói một cách công bằng, Nghiêm Căng như vậy rất kiêu căng ngang ngược, dù là ai cũng sẽ không có thiện cảm với hắn. Nếu không cố kỵ Nghiêm gia phía sau hắn, ngay cả Kính Doãn Chân Nhân cũng rất muốn giáo huấn một chút tên tiểu tử cuồng vọng mấy lần tỏ thái độ khinh thường không tôn trọng ông ta này.

Diệp Hoài Dao, Nghiêm Căng...hai người ai cũng đều không khiến người ta bớt lo! Đúng lúc lại đang có cừu oán, chi bằng nghĩ biện pháp âm thầm giải quyết Nghiêm Căng, rồi lại đổ tội lên đầu Diệp Hoài Dao, nhất tiễn song điêu*...

*nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai con chim, một công đôi việc.

Nhưng trước lúc đó, ông ta ở mặt ngoài vẫn phải đối xử ôn hòa với Nghiêm Căng, miễn cho sau này Nghiêm gia lại giận chó đánh mèo.

Trong lòng Kính Doãn Chân Nhân đang âm thầm nổi lên sát tâm, đương tính toán kế hoạch ra tay, ngoài điện chợt có một tên đệ tử vội vàng chạy vào, tiến lại gần nói nhỏ bên tai ông ta: "Chưởng giáo, Huyền...Pháp Thánh Huyền Thiên Lâu, mang...mang theo Chưởng lệnh sứ cùng với các Ti...Ti chủ đến bái phỏng. Sắp đến chân núi rồi ạ!"

Tên đệ tử kia khó khăn nói mãi mới hết câu, thật sự ngay cả chính hắn ta cũng không thể tin được. Pháp Thánh ngày thường luôn ru rú trong môn, rất ít lộ mặt. Từ sau khi Minh Thánh chết, mười tám năm qua càng không bước ra cửa một bước.

Pháp Thánh có thể xuất hiện ở đây đã là điều vô cùng kỳ quái, lại càng không cần nhắc đến việc Yên Trầm còn mang theo những người khác đến. Mỗi một người trong bọn họ nếu ở ngoài giang hồ đều là những người có danh tiếng vang danh hàng đầu.

Trần Tố Môn rốt cuộc vớ được cái vận may gì, hay là có di thiên đại họa như thế nào mới có thể làm phiền nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vậy đồng thời giá lâm?