Hà Nhiên ôm trên tay một chú mèo nhỏ bị thương ở chân, nhẹ nhàng sờ đầu nó, vội vã bước vào phòng khám thú y.
Cô là một sinh viên ngành du lịch kiêm thành viên của đội cứu trợ động vật, có niềm yêu thích đặc biệt với các thú cưng. Hôm nay, nhóm của cô vừa cứu được mấy bé mèo bị bỏ rơi, một trong số chúng bị thương nặng ở chân không thể di chuyển, vì vậy cô nhận nhiệm vụ đưa nó đi khám.
Bên phải của trạm cứu trợ động vật vốn là một cửa hàng bán đồ nội thất, nhưng sau kỳ nghỉ hè, nơi này đột nhiên biến thành một phòng khám thú y cực lớn. Cô chỉ mới về thăm gia đình có một tuần thôi, quay lại thì mọi thứ đã thay đổi hết rồi, tốc độ xây dựng thật đáng kinh ngạc!
Hà Nhiên vừa đi đến, cửa trước liền tự động mở ra, cô lẩm bẩm:
“Trước kia muốn đưa thú cưng đi khám bệnh đều phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, giờ thì thật tiện!”
Hà Nhiên hoàn thành thủ tục đơn giản, sau đó cẩn thận ôm bé mèo đi vào trong phòng khám cùng với nhân viên.
Vừa đặt bé mèo lên bàn xong, Hà Nhiên liền nghe được một giọng nói nhẹ nhàng từ tính:
“Tôi sẽ xử lý, bảo bác sĩ Chu không cần đến đây, cô cũng ra ngoài đi.”
Nhân viên ở bên cạnh hơi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu:
“Vâng, vậy tôi ra ngoài trước.”
Hà Nhiên ngẩng đầu lên nhìn người vừa đến, đó là một chàng trai dáng người cao lớn. Ngũ quan của đối phương rất đẹp, cân xứng và hài hòa, thậm chí làn da của anh ta còn trắng mịn khiến cô có chút ghen tỵ.
Đối phương vừa cẩn thận đeo bao tay vào vừa nhìn cô:
“Cô là chủ nhân của nó?”
“A, vâng…” Hà Nhiên ngơ ngác đáp.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của anh chỉ liếc qua người Hà Nhiên một chút đã làm tim cô đập nhanh hơn, anh cúi đầu xuống kiểm tra cho chú mèo nhỏ, ngay cả dáng đứng bình thường cũng vô cùng khí chất.
Hà Nhiên chưa từng nhìn thấy bác sĩ thú y nào đẹp trai như vậy, thiếu nữ mười chín tuổi còn đang độ mơ mộng, gặp gỡ những anh chàng tuấn tú sẽ khó lòng kiềm chế được. Có lẽ là ánh mắt Hà Nhiên hơi nóng cháy, chàng trai trẻ một lần nữa nhìn về phía cô. Anh khe khẽ hỏi:
“Xin lỗi, nhưng có phải mặt tôi dính gì không?”
“K-Không có!” Hà Nhiên vội vàng lắc đầu.
Nam Cung Lân “ồ” khẽ một tiếng rồi chọn một kim tiêm loại nhỏ nhất, bởi vì chú mèo con này quá nhẹ cân, rất yếu, không thể bơm nhiều thuốc. Anh thuần thục mở nắp lọ thuốc, cắm kiêm tiêm vào rút đầy ống tiêm và nói:
“Tôi sẽ tiêm một chút thuốc cho bé mèo trước, cô giữ gáy của nó giúp tôi.”
Anh nói rồi hướng dẫn cho Hà Nhiên cách giữ mèo để nó không ngọ nguậy lung tung.
Hà Nhiên không hề nghi ngờ gì, đưa tay ra, anh bảo sao nghe vậy. Lúc vị trí tay của cô đặt không đúng, anh còn chủ động chỉnh lại giúp. Nếu là bình thường bị một người đàn ông lạ mặt nắm tay như vậy, cô sẽ cho rằng anh biếи ŧɦái, cố ý sàm sỡ mình, nhưng khi nhìn ánh mắt của anh chàng bác sĩ kia, cô không có cảm giác ghê rợn đó.
Ánh mắt của Nam Cung Lân chuyên chú, sạch sẽ, trong vắt, tay anh cũng chỉ lướt qua tay cô chứ không cố ý nắm lấy. Cảm giác được sự đυ.ng chạm rất khẽ kia, Hà Nhiên xấu hổ một cách khó hiểu, hai gò má nóng lên.
Nam Cung Lân nhỏ giọng nói với chú mèo trên bàn:
“Ngoan nào, không đau đâu.”
Anh cười rồi sờ đầu chú mèo, đánh lạc hướng sự chú ý của nó và xác định vị trí, cắm kim tiêm vào.
Nụ cười dịu dàng của anh khiến trái tim Hà Nhiên bất chợt nhảy lên bùm bùm bùm, cô mím chặt môi không biết phải nói gì bây giờ. Cái tổ hợp anh trai ôn nhu và chú mèo nhỏ đáng yêu này như một mũi tên chí mạng bắn vào l*иg ngực cô, cô thấy mình hình như không xong rồi!
Hà Nhiên cảm giác như chuyến đi này của mình quá hời, trở về nhất định sẽ khoe với cả hội rằng phòng khám thú y có anh trai cực phẩm thế nào! Cô từng chia tay với bạn trai cũ vì anh ta ghét động vật, dám làm đau mèo cưng của cô, từ đó cô đã thề chỉ yêu những người có sở thích giống mình.
Sau khi Nam Cung Lân tiêm cho chú mèo nhỏ một liều thuốc, anh bắt đầu xử lý vết thương ở chân cho nó. Cả quá trình băng bó này anh rất tập trung, mỗi một động tác đều cẩn thận vô cùng.
Càng nhìn anh trai trước mắt, Hà Nhiên càng đỏ mặt. Anh chính là hình tượng nam thần trong lòng cô, dương quang ấm áp, dịu dàng và đầy tri thức!
Làm xong hết thảy, Hà Nhiên được anh bác sĩ đẹp trai tặng cho một cái hộp riêng để bé mèo nằm vào, cô rối rít nói:
“Cảm ơn anh, tôi là Hà Nhiên, thành viên của đội cứu trợ động vật, sau này mong được giúp đỡ.”
Nam Cung Lân gật đầu, hòa nhã đáp:
“Tôi là Nam Cung Lân, cô có thể gọi tôi là bác sĩ Lân.”
“Vậy, tôi xin phép!”
Hà Nhiên nói xong đi ra ngoài tính tiền phí, ôm bé mèo chạy mất.
Chờ Hà Nhiên khuất bóng ở phía xa, nhân viên trong phòng khám mới nhỏ giọng nói với bác sĩ chính ở đó - bác sĩ Chu rằng:
“Vừa rồi tôi định ở lại giữ con mèo kia cho cậu Nam Cung tiêm thuốc mà lại bị đuổi ra mất, anh nói xem là vì sao thế?”
Chu Viễn Kỳ mới xử lý xong một ca bệnh của chú mèo khác, còn chưa biết chuyện gì xảy ra:
“Hả? Có chuyện đó cơ à… Cái này thì khó hiểu thật, tôi cũng chỉ mới quen cậu ta có hơn hai tuần thôi nên…"