Trọng Sinh Chi Hoàn Khố

Chương 17: Án mạng

Phủ Hoài Tây Vương.

Trong vương phủ sáng trưng, chỉ có một tiểu viện phía tây là tối đen thui, Hàn phu nhân thắp đèn l*иg đi vào viện, mang theo một cái thực hạp sơn đỏ, sân rất nhỏ, chỉ có ba gian phòng, nàng đi đến một phòng tối bên phải, gõ cửa.

Hàn Đông Lâm từ trên giường đứng lên, thổi hỏa chiết tử đốt đèn, mở ra cửa phòng.

“Nương.” Hắn tiếp nhận thực hạp, đem đồ ăn bên trong mang đến bày lên bàn.

Hàn phu nhân lên tiếng trả lời, nhắc nhở nói: “Mặc ít như vậy, cảm lạnh thì làm sao, mau mặc thêm xiêm y.”

“Không lạnh.” Hắn nói, xới cơm, đưa chiếc đũa cho Hàn phu nhân.

Đã trễ thế này, mẫu tử hai người mới ăn cơm. Sau tỷ thí, những người ở tiền viện làm khó dễ rất nhiều, mà hôm nay, phòng bếp còn để lại đồ ăn cho hai người, thật sự khó có được.

“Ta đi ngang qua từ đường, nghĩ muốn vào xem cha ngươi, kết quả nhìn thấy Hàn Thanh Vân đang quỳ bên trong, hình như còn bị đánh.” Hàn phu nhân nói, “Lần này tiền viện ầm ĩ rất lớn, ngươi cũng đừng để bị cuốn vào bên trong.”

Hàn Đông Lâm không hé răng, lẳng lặng gắp rau ăn, Hoài Tây Vương đêm nay còn gọi hắn qua, giả vờ giả vịt hỏi một chút, tặng mấy quyển sách, những thứ này, chẳng qua là vì Lưu Thụy Đường cùng việc tỉ thí ở thư viện.

Nhưng bọn họ cưu chiếm thước sào nhiều năm, nơi nơi làm đủ mọi chuyện, chỉ có một chút ân huệ ấy, chẳng có ý nghĩa gì.

“Chuyện Lưu phu tử nói, ngươi nghĩ như thế nào?”

Lưu Thụy Đường hôm qua tới cửa, đề nghị với hắn chuyện sang năm đi du học, phải rời kinh ít nhất một năm.

“Còn chưa có nghĩ tốt.” Hàn Đông Lâm nói.

“Lưu phu tử muốn tốt cho ngươi, ngươi mau quyết định đi, ngươi không cần lo lắng cho nương, lúc trước tiểu cữu ngươi gửi thư, ngươi đi rồi, ta cũng có thời gian quay về Mẫn Châu thăm viếng một chút.” Hàn phu nhân khuyên nhủ, nàng là hy vọng Hàn Đông Lâm đi theo Lưu Thụy Đường du học, có thể có thêm kiến thức, thứ hai có thể kết giao bạn tốt một chút, dù sao so với cứ ở trong kinh đô đọc sách vẫn tốt hơn.

Mẫn Châu là nhà mẹ đẻ của Hàn phu nhân, sau khi Hàn tướng quân ra đi nhiều năm như vậy, cô nhi quả phụ ngày qua cũng khổ sở, những người đó cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, thân tỷ đệ ngay cả vấn an cũng không đồng ý, sợ liên lụy bọn họ, quay về Mẫn Châu càng chịu tội, còn không bằng sống ở vương phủ.

Nhưng Hàn Đông Lâm đều có tính toán, hắn đang rối rắm cân nhắc, trầm mặc thật lâu, lại gắp cho Hàn phu nhân một đũa rau, nói nhỏ: “Ăn cơm thôi, đồ ăn đều nguội.”

Hàn phu nhân thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đứa nhỏ này….”

Bên kia, phố Trường An, Tô phủ, Tô Minh Trác vùi đầu phê duyệt công văn, mắt mỏi cổ chua xót, công việc ở hộ bộ nhiều, từ đầu xuân đến giờ còn thừa lại một đống nhiệm vụ không xử lý, hộ bộ thượng thư đối với hắn một tân khoa trang nguyên một đường thăng chức rất có thành kiến, tìm việc, xoi mói đâm chọc không ngừng, chức quan lớn hơn một bậc ép chết ngươi, hắn cho dù căm tức cũng phải chịu đựng.

Lão nô hầu hạ hắn một lần nữa hâm tốt đồ ăn, cung kính nói: “đại nhân, nghỉ một chút lại nhìn, sắp tới giờ tý*.”

*từ 11h đêm đến 1h sáng.

Đầu Tô Minh Trác cũng không nâng, phê duyệt xong một quyển liền đổi một quyển, một bên phê duyệt một bên nói: “Để đó trước, phê duyệt xong liền ăn.”

Lời này ít nhất đã nói ba lần, đồ ăn lạnh lại nóng, nóng lại lạnh, nhưng hắn vẫn chưa ăn một miếng.

“Ăn xong lại nhìn cũng không muộn.” lão nô thở dài, vừa cúi lưng dọn bát đũa cho hắn. “Mấy ngày nay ngài đều thức đêm phê duyệt công văn, ngay cả miếng cơm nóng cũng chưa ăn qua, công việc có bận rộn, nhưng cũng không vội vàng như vậy đi.”

Tô Minh Trác buông côn văn, xoa xoa mi tâm, nhắm mắt lại, có chút vô lực nói: “Hiểu được, ngươi về phòng nghỉ tạm trước đi, tam xem xong cái này rồi sẽ ăn.”

Lão nô khó xử muốn mở miệng, muốn nói lại thôi, nhưng cũng không biết làm thế nào, rồi sau đó rời khỏi phòng.

Tô Minh Trác xốc lại tinh thần, tiếp tục phê duyệt công văn.

Cửa rộng mở, gió phần phật hướng vào trong phòng, lạnh khiến hắn không khỏi rùng mình một cái, vì thế buông công văn, chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng đột nhiên lại có một bàn tay từ bên ngoài thò vào, cứng rắn ngăn lại động tác của hắn.

Người tới khoác áo choàng độ mũ, khuôn mặt bị vây đến kín kẽ, chỉ lộ ra hai đôi mắt thâm thúy, bàn tay to vừa chuyển, ôm thắt lưng Tô Minh Trác.

Tô Minh Trác sợ tới mức chết khϊếp, nhanh chóng đóng cửa lại, muốn đẩy đối phương ra, khí lực lại không địch lại, chỉ đành oán giận nói: “Nhị hoàng tử đêm khuya đến thăm, không biết là có chuyện gì?”

Hai người đã hơn một tháng chưa nhìn thấy nhau, Triệu Thiên Dận cởi bỏ mũ cùng áo khoác, câu môi cười khẽ, vùi đầu vào cổ non mịn của hắn, tham lam ngửi ngửi, trầm thấp khàn khàn nói: “Có nghĩ tới ta không?”

Tô Minh Trác bị hắn làm cho thở không nổi.

Triệu Thiên Dẫn cuốn một lọn tóc của hắn vào tay thưởng thức, coi như trân bảo mà thân mật hôn tai hắn, sườn mặt, cằm, hơi hơi dừng lại, hướng đến môi mỏng của hắn hôn lên.

“Ngươi….” Tô Minh Trác đột nhiên đẩy hắn ra, tim đập nhanh, lỗ tai đỏ toàn bộ, ánh mắt hắn né tránh, vừa xấu hổ vừa giận, “Buông tay!”

“Trách ta gần đây vắng vẻ ngươi?” Triệu Thiên Dân lại quấn lấy, cầm lấy tay hắn tinh tế hôn môi, giải thích, “Chính là bận rộn xử lý chuyện hà tây, phụ hoàng bên kia lại đang thúc giục, rảnh một chút liền chạy tới bên cạnh ngươi ngay, đừng có tức giận.”

Tô Minh Trác nhìn đi chỗ khác, ra vẻ đứng đắn nói: “Nhị hoàng tử mỗi ngày đều bận rộn, nếu không có chuyện gì, vậy sớm trở về đi.”

Nói xong, Triệu Thiên Dận liền nắm cằm hắn, đem cái miệng sắc như dao ngăn chặn lại.

Tô Minh Trác trừng lớn mắt, cật lực đẩy hắn, bên hông chợt lạnh, tay của người nọ đã nắm chặt….”

Màn trướng ấm áp, sóng chiều dập dờn, xuân ý khôn cùng, tất nhiên là một phen lưu luyến triền miên.

Nửa đêm vắng vẻ, hai người xong việc, nắm ở trong chăn bông dày êm ấm, Tô Minh Trác mệt đến tê liệt, tóc chỉnh tể bầy giờ hỗn độn không chịu nổi, bị ướt dán vào mặt, mặc kệ dưới thân dính nhớp hỗn độn như thế nào, hắn nặng nề nhắm mắt, nửa ngủ nửa tỉnh, chợt nghe người bên gối ý vị thâm trường nói: “trận săn bắt mùa xuân ở Mẫn Châu, Diệp Vận cùngTạ Thao Mẫn sẽ đi tạ ơn, đến lúc đó ngươi tìm cơ hội thử xem, xem có mượn sức được không.”

Diệp Vận vừa mới vào hình bộ thị lang, tạ ơn còn có Thao Mẫn là năm trước mới từ Vân thành thăng chức thành võ anh điện học sĩ, hai người vừa tới kinh đô, chưa kết đảng phái, nếu có thể mượn sức, nhất định là vô cùng tốt, đây là hai cỗ tiềm lực thật lớn.

Tô Minh Trác cứng đờ thân mình, thân mình đang nóng rực lập tức lạnh đi, hắn xoay người đối mặt với vách tường, thật lâu sau, mới dạ.

Triệu Thiên Dận từ sau lưng ôm lấy hắn, môi mỏng nhẹ nhàng hôn ở sau gáy hắn.

Tô Minh Trác không tự chủ rung động một chút.

———…..

Ngày tám, bầu trời nắng to, ấm áp dạt dào, thoải mái an nhàn.

Lưu Thụy Đường hứng trí bừng bừng giảng giải bài mới, nói có sách, mách có chứng, nêu ví dụ áp dụng, hắn chỉ vào một chỗ muốn giải thích nội dung, lại nhìn thấy Lí Hiển ở phía dưới buồn ngủ, lông máy trắng nhếch lên, khoanh tay thong thả đi qua.

Lạc Ngọc nhanh chóng đạp hai chân người phía trước.

Lí Hiển lập tức thanh tỉnh, trợn mắt liền nhìn thấy Lưu Thụy Đương đang đi tới phía mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

“Lão phu cho người mang giường đến cho ngươi, ngủ thoải mái một chút.” Lưu Thụy Đường nói.

Các đệ tử còn lại cười vang, Lí Hiển sờ sờ mũi, cười theo mọi người, nghiêm mặt trả lời: “Sao dám làm phiền phu tử.”

Lưu Thụy Đường chán nản, trực tiếp thưởng cho hắn một bản tử.

Lí Hiển tối hôm qua cùng hai huynh đệ Trần gia du ngoạn hồ đến nửa đêm, hôm nay tình thần uể oải, cảm thấy thực muốn ngủ, mới vừa rồi bị mắng một phen, hắn cũng thanh tỉnh rất nhiều, miễn miễn cưỡng cưỡng chống đỡ tới lúc tan

học.

Lạc Ngọc cùng Hàn Đông Lâm vẫn như lúc trước, không phản ứng lẫn nhau, xa lạ lãnh đạm kì dị.

Người thành thật như Dương Anh cũng gặp phải nan đề đau đầu, ngày hôm qua hắn đồng ý lời mời của Lục Tiện, buổi tối cùng Ông Nghiêm Sùng xin nghỉ, lại rơi vào lạnh nhạt, hắn thật sự không nghĩ ra nguyên do, trải qua thăm hỏi, mới biết được lão sư nhà mình Lục Nghị tiên sinh kết thù kết oán, ai, hai đầu thực khó xử, nên làm gì mới tốt.

Hắn vốn định hướng Lí Hiển xin giúp đỡ, lại thấy người ngủ say sưa không tiện quấy rầy, hỏi Hàn Đông Lâm đi, người này học xong cũng không thấy bóng dáng, rối rắm một lúc lâu, chỉ đành phải tìm Lạc Ngọc.

Lạc Ngọc đại khái là không kiên nhẫn: “Lão sư cùng Lục Tiện ai trọng ai khinh, ngươi không rõ sao? Tìm Lục Tiện nói rõ ràng là được, hắn cũng có thể hiểu được.”

Dương Anh tỉnh ngộ, cũng đúng, Lục sư huynh hiền lành trung hậu, cũng không phải người so đo keo kiệt, chính mình đi bồi tội trước, giải thích nguyên do, còn tốt hơn ở chỗ

này lo lắng suông.

Hắn nói lời cảm ơn, đứng dậy đi tìm Lục Tiện, vội vàng bước ra cửa, nhưng đầu lại đập vào một l*иg ngực rộng lớn, hắn mới nhìn thấy quần áo người này đen thùi thêu hoa văn tơ vàng, cảm giác cổ họng căng thẳng, bị người nọ kéo áo đẩy sang bên cạnh, lão đảo lui bước không đứng vững suýt nữa ngã xuống.

Một trận trời long đất lở, chờ đứng vựng được liền thấy, Từ Thiệu dẫn quan binh tới đây bắt nghi phạm, sát thần này động động mi mắt, người dưới tay tuân lệnh bắt người, bắt cũng là Lí Hiển!

Hắn còn chưa thấy qua loại trận thế này, sợ tới mức ngây người ra như phỗng, không biết nên làm cái gì, trông mong cứng ở tại chỗ.

Lí Hiển đang lờ mờ, còn không kịp phản ứng đã bị xích lại, hắn dùng sức dãy dụa, hô lớn: “Các ngươi làm gì? Bắt ta làm gì?!”

Lạc Ngọc che ở trước mặt hắn, hỏi Từ Thiệu rốt cuộc sao lại như vậy.

Từ Thiệu coi như khách khí nói: “Sáng nay ở Tĩnh hồ vớt được một thi thể nam, điều tra ra mới biết được, là bà con xa của nhà Chương thượng thư, tối hôm qua Lí thiếu gia cùng huynh đệ Trần gia ở đằng kia du hồ, mà đêm đó có nhiều người nhìn thấy bọn họ có tranh chấp, ta làm việc theo phép, dựa theo quy củ điều tra, mong rằng Lạc thiếu gia hiểu cho.”

“Bậy bạ!” Lí Hiển phẫn nộ quát, gấp đến độ đỏ mặt tía tai, “Qủa thực là nói bậy! ta cùng Diêu Dung có tranh chấp không sai, nhưng tuyệt đối không gϊếŧ chết hắn, lúc ấy chẳng qua là chửi hắn hai câu, lúc sau ta cùng hai người Nhân Vĩnh chơi thuyền du hồ, người chèo thuyền có thể làm chứng, ta làm sao gϊếŧ hắn?”

Từ Thiệu cười lạnh: “Người lái đò đã rời đi nửa canh giờ, bản thân còn không thể tự làm rõ, làm sao có thể làm chứng cho ngươi? Lí thiếu gia nếu thực trong sạch, liền ngoan ngoãn đi theo ta, chờ đại lý tự điều tra rõ, là oan là thật, đều có nhận định rõ ràng.”

“Vậy ngươi lại có chứng cớ gì bắt ta?” Lí Hiển khó thở, “Không có bằng chứng, làm ô uế trong sạch của ta!”

Từ Thiệu bình tĩnh thong dong, nắm chắc mười phần nói: “Lí thiếu gia, không nói đến nhân chứng động cơ, ngươi nếu như không ở đó, ta cũng có thể mời ngươi đến đại lý tự, nếu thật sự trong sạch, liền cùng ta đi một chuyến, rửa sạch hiềm nghi không phải tốt sao.”

Lí Hiển lập tức nghẹn lời, tìm không ra lời giải thích.

Lạc Ngọc cơ bản đã hiểu được nguyên nhân cùng hậu quả, cùng Lí Hiển thì thầm vài câu, ngược lại cùng Từ Thiệu bàn bạc, trước cởi bỏ xiềng xích, đem người bí mật mang đi, dù sao làm ầm lên, không chỉ có thư viện bị ảnh hưởng, Lí gia cũng sẽ gặp họa theo. Từ Thiệu bán mặt mũi cho hắn, mang Lí Hiển đi ra từ cửa sau thư viện.