Trần thị đưa mắt nhìn xung quanh liền thấy Cố Thanh Trúc và Cố Thanh Học ngồi bên cạng nhau, bà vui mừng cười nói: “ Đang xem cái gì vậy?”
Vừa nói bà vừa vươn tay hướng về phía Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc đứng lên cầm tay Trần thị, nàng cười cười, trả lời: “ Học đệ đang chơi cửu liên hoàn, nghe nói đại ca giải được nhiều nhất bốn mặt, con cũng giải thử. Tổ mẫu ngài xem, con giải được cả chín mặt.”
Ngữ khí của Cố Thanh Trúc thập phần đắc ý, bộ dáng hiện giờ của nàng rất giống tiểu hài tử mười ba tuổi. Nàng vốn rất xinh đẹp, phấn điêu ngọc trác, khi cười rộ lên càng yêu kiều nũng nịu. Trần thị nhìn nàng thập phần cao hứng, liên tục gật đầu: “Không tồi không tồi, Uyển Uyển nhà chúng ta là thông minh nhất.”
Uyển Uyển là nhủ danh của Cố Thanh Trúc, chỉ có Thẩm thị và Trần thị gọi nàng như vậy. Hiện tại, Thẩm thị đã không còn, Trần thị gọi nàng như vậy khiến cho nàng vô cùng cảm động, Cố Thanh Trúc ôm lấy cầm tay Trần thị không buông, làm nũng với bà: “ Tổ mẫu.”
Trần Thị trong lòng vô cùng cao hứng. Trong lòng, lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với Thẩm gia, sau khi Thẩm thị gả vào thì không lúc nào được yên lành. Bà cũng thật bất đắc dĩ a, ai bảo bà lại sinh ra một nhi tử hồ đồ như vậy chứ. Hắn ta cho rằng Thẩm thị là nhi nữ của thương gia, không có tri thức, tham hư vinh. Còn Tần thị mặc dù gia cảnh sa sút bần hàn nhưng lại tri thư đạt lý, là một nữ nhân có tài, học cao hiểu rộng.
Sau khi Thẩm thị qua đời, cả người bọn họ liền gấp rút đưa Cố Thanh Trúc đến thôn trang. Cố Thanh Trúc lúc đó vô cùng đau khổ, nếu bà kiên quyết để nàng lại trong phủ sẽ khiến cho phụ thân nàng ngày càng chán ghét thêm, nên đã đồng ý đưa nàng đến thôn trang để nàng tĩnh tâm lại, vả lại bà cũng không có biện pháp nào khác.
Hiện tại xem ra quyết định lúc đó của bà là hoàn toàn đúng đắn, sau một thời gian lưu lại thôn trang Cố Thanh Trúc đã không có hồ nháo như trước nữa. Chỉ cần nàng không có hồ nháo thì Trần thị sẽ có biện pháp để bảo hộ nàng.
Tần thị không để Cố Thanh Trúc tiếp tục khoe mẻ trước mặt Trần thị nữa, bà ta vội vàng phân phó người mang thức ăn lên, dịu dàng mĩm cười, bước tới trước mặt Trần thị nói: “ Thức ăn đã được mang lên, mời lão phu nhân nhập tọa.”
Tràn thị vỗ vỗ mu bàn tay của Cố Thanh Trúc, sau đó Cố Tri Viễn đỡ bà ngồi xuống ở ghế chủ vị, Cố Tri Viễn ngồi bên trái Trần thị. Tần thị đưa mắt ra hiệu cho Cố Hành Chi, Cố Hành Chi liền bước tới, đi về phía ghế bên phải của Trần thị. Hắn đang chuẩn bị ngồi xuống, liền nghe được Trần thị nói một câu: “Học ca nhi mau tới đây ngồi đi.”
Cố Thanh Học ngây ngẩn cả người, mà Cố Hành Chi đang vén áo chuẩn bị ngồi xuống cũng ngây ngẩn cả người, không biết làm sao liền nhìn về phía Tần thị. Tần thị đứng phía sau lưng Cố Tri Viễn nhẹ nhàng kéo tay áo Cố Tri Viễn một cái. Cố Tri Viễn hướng Trần thị cười nói: “ Mẫu thân, ngồi bên phải ngài luôn phải là đích trưởng tôn, Hành Chi nó….”
Không đợi Cố Tri Viễn nói xong, Trần Thị liền lên tiếng, âm thanh vô cùng uy nghiêm và dứt khoát: “ Hành Chi là nhi tử do thϊếp thất sinh ra. Học ca nhi mới là đích trưởng tôn, mẫu thân của nó là phu nhân do Trung Bình Bá phủ ta dùng kiệu tám người khiêng đón về. Những kẻ từ cửa sau, cửa hông tiến vào, cho dù được cân nhắc như thế nào thi chung quy vẫn chỉ là một thϊếp thất. Tuyệt đối không thể làm rối loạn quy củ như vậy được.”
Tần thị sắc mặt trắng bệch, sắc mặt Cố Tri Viễn cũng không quá đẹp nhưng hắn vốn là một nhi tử hiếu thuận sẽ không dám cải lời Trần thị. Huống chi, khi hắn quyết đưa Tần thị phù chính, Trần thị vốn dĩ không đồng ý. Nếu hôm nay vì chuyện này mà tranh cải với Trần thị sẽ khiến cho bà càng thêm tức giận, vả lại ngày mai là đại thọ của bà, dù thế nào đi nữa thì Cố Tri Viễn cũng không dám làm bà không cao hứng.
Cho nên Tần thị có ở phía sau lôi kéo xiêm y của hắn như thế nào thì hắn của giả vờ như không biết, hướng Cố Thanh Học nói: “ Mau tới đây ngồi đi.”
Lúc này, Cố Thanh Học mới cúi đầu đi qua. Khi Thẩm thị còn sống, ngồi bên tay phải Trần thị luôn luôn là Thẩm thị. Sau khi Thẩm thị qua đời thì đã rất lâu rồi mọi người không có dùng bữa cùng với nhau như thế này. Hôm nay là bữa cơm đầu tiên sau khi Thẩm thị mất.
Sau khi Cố Thanh Học ngồi xuống, Cố Hành Chi đương nhiên là muốn ngồi ở ghế bên cạnh, nhưng không ngờ Trần thị lại vỗ vỗ bàn nói: “ Đó là vị trí của Uyển Uyển.”
Vẻ cười trên mặt Cố Hành Chi cơ hồ như đông cứng lại, cắn răng ngồi lui về phía sau. Tần thị sắc mặt xanh mét, nhịn không được mà nhét vào lưng Cố Tri Viễn một cái. Cố Tri viễn nhíu mày, trừng mắt nhìn bà ta một cái. Sau đó Tần thị mới xoay người tiếp nhận thức ăn do nha hoàn mang tới, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt ôn nhu, cười nói: “ Hôm nay khó có dịp gia đình được đoàn viên, một lát nữa mọi người đều hảo hảo kính lão phu nhân.”
Lần này bị ăn mệt, nhưng Tần thị không lộ ra chút khó chịu nào, điều này khiến cho Cố Tri Viễn vô cùng hài lòng. Đây mới chính là nữ nhân có học thức, hiểu lễ rộng lượng, so với người lúc nào cũng nóng nảy như Thẩm thị, trong lòng Cố Tri Viễn, Tần thị tốt hơn nhiều lần.
Cố Thanh Trúc chăm chút dùng bữa không lên tiếng. Nàng hồi tưởng lại. Kiếp trước, sau khi Tần thị phù chính được hai năm, bà ta kiên quyết yêu cầu Cố Tri Viễn dùng lễ của chính thê, dùng kiệu tám người kiêng đón bà ta vào Cố gia. Lúc đó, Cố Thanh Trúc không hiểu tại sao bà ta lại kiên quyết làm như vậy? Nhưng hiện giờ nàng đã hiểu rõ, càng không có được cái gì thì càng muốn cho bằng được cái đó.
Năm đó bà ta ngồi kiệu nhỏ theo cửa sau mà vào Cố phủ, không có bái đường, không có động phòng hoa chúc, mười lăm ngày sau khi bà ta vào phủ Cố Tri Viễn mới được tới phòng của Tần thị. Mười lăm năm, Tần thị làm thϊếp mười lăm năm, trong suốt mười lăm năm qua bà ta không ít lần bị vũ nhục là thϊếp không lên được mặt bàn. Mặc dù sau này, Tần thị được phù chính nhưng bà ta vẫn cảm thấy so với chính thê chân chính vẫn kém một bậc. Tần thị dùng của hồi môn của Thẩm thị thu xếp Bá phủ trên dưới chu toàn nên Cố Tri Viễn cang xem trọng bà ta. Cho nên khi bà ta có đưa ra yêu cầu có hơi quá đáng thì cuối cùng Cố Tri Viễn vẫn đáp ứng bà ta, xem như là tưởng thưởng cho Tần thị vì bà ta bỏ công bỏ sức ra cho Cố gia.
Sau khi Cố Thanh Trúc lấy lại của hồi môn của Thẩm thị thì Bá phủ không còn được vinh quang như thế nữa. Cố Thanh Trúc không chỉ một lần thấy Cố Tri Viễn phát hỏa với Tần thị như tại sao ngươi lại là Bá phủ ra nông nổi này? Bản lĩnh của ngươi đâu? Ngươi xem hiện tại Bá phủ đã trở thành cái dạng gì…
Không có của hồi môn của Thẩm thị, tất cả chi tiêu trong Bá phủ đều lấy từ khố phòng của Cố gia. Mà Cố gia thì có bao nhiêu tài sản đâu, trước đây đều dựa vào hồi môn của Thẩm sống sung túc. Nay không còn hồi môn, nhưng Tần thị đã tiêu xài hoang phí thành thói nhất thời không thay đổi được, hàng tháng bạc trong Cố phủ là thu không đủ chi, các chưởng sự Cố gia thường xuyên tới Cố phủ than khóc, nói không bạc để bù đắp vào thì cửa hàng sẽ phải suy sụp vân vân.
Những năm đó, cuộc sống của Tần thị vô cùng thê thảm, hàng ngày đều có rất nhiều người tới Bá phủ đòi nợ, thiếu chút bức bà ta thắt cổ tự sát. Cố Tri Viễn không có cách nào khác đành phải mở tư khố để trả nợ thay cho Tần thị. Sau đó, Tần thị cũng không còn kiêu căng như trước nữa.
Cố Thanh Trúc cho rằng sau những chuyện này Tần thị sẽ thành thật hơn nhưng cũng vì nàng có quá nhiều việc ở Võ An Hầu phủ nên cũng không có đuổi cùng gϊếŧ tận bà ta. Ai ngờ, Tần thị ngày càng thâm độc hơn, bà ta không trực tiếp đối phó với Cố Thanh Trúc mà ra tay từ trên người của Kỳ Huyên.