Kỳ Chính Dương thấy vẻ mặt nhi tử mình vô cùng kinh hỉ, tò mò hỏi: “ Ngươi gấp gáp trở về làm gì? Không phải là muốn cùng hai tiểu tử Lục gia và Sở gia kia đi gây chuyện nữa chứ?”
Kỳ Huyên nhất thời không hình dung được hai tiểu tử Lục gia và Sở gia từ miệng phụ thân hắn là ai? Hắn ấp a ấp úng một hồi, Kỳ Chính Dương tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “ Năm nay ngươi muốn làm gì cũng được, nhưng sang năm phải tiến cung, ngươi tuyệt đối không được làm sai bất cứ chuyện gì nữa có biết chưa?”
Chỉ cần cho hắn sớm hồi kinh, muốn hắn làm gì hắn cũng đều đáp ứng hết, Kỳ Huyên liên tục gật đầu: “ Được, được… phụ thân, ta đã biết, nếu không có chuyện gì nữa, đêm nay ta liền khởi hành.”
Không đợi Kỳ Chính Dương nói thêm lời nào nữa, Kỳ Huyên vội chạy ra khỏi doanh trướng, Kỳ Chính Dương không kịp tóm hắn lại chỉ có thể kêu lên: “ Trời tối như thế này làm sao đi được, sáng mai hãy khởi hành.”
Nhưng bóng dáng Kỳ Huyên đã biến mất trong màn đêm.
Buổi tối trước đại thọ của lão phu nhân, mọi người đều tập trung lại dùng bữa tối với nhau.
Cố Thanh Trúc tiến vào nhà ăn, nàng nhìn thấy Cố Thanh Học đang ngồi ở vị trí gần cửa phòng, trong tay cầm một con cửu liên hoàn không quan tâm đến mọi người xung quanh, hắn chăm chút chơi cũng không có trò chuyện với bọn người Cố Hành Chi. Trần Thị, Cố Tri Viễn cùng Tần thị vẫn còn chưa tới. Cố Hành Chi, Cố Ngọc Dao ngay cả Cố Ninh Chi cũng đã được bà vυ' bế đến cùng với ba di nương của Cố Tri Viễn ngồi ở vị trí của mình rôm rả trò chuyện.
Cố Thanh Trúc ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Học, Cố Thanh Học quay đầu nhìn nàng một cái, đôi mắt hắn tương tự như nàng nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lại vô cùng xa cách. Sau đó, hắn nhanh chóng nhìn đi nơi khác thậm chí hắn còn dịch chuyển thân người cách xa nàng một chút. Cố Thanh Trúc cũng không quan tâm đến thái độ lãnh đạm của Cố Thanh học đối với nàng, nàng liếc nhìn cửu liên hoàn trong hắn, chậm rãi cầm ly trà lên, hỏi: “Giải đã bao lâu rồi?”
Lúc đầu, Cố Thanh Học không nhận thức được nàng đang hỏi hắn, mãi một lúc sau hắn mới phản ứng lại, ánh mắt kỳ quái hắn liếc nhìn thân tỷ tỷ của mình, nhàn nhạt nói: “Không bao lâu.”
Cố Thanh Trúc uống một ngụm trà, nàng đặt cái ly xuống bàn, lại hỏi: “ Có thể giải được mấy mặt?”
Cố Thanh Học trầm mặc, một lát mới cong cong môi nói: “Một hai mặt thôi.” Sau đó hắn giương mắt nhìn sang Cố Hành Chi đang cầm quyển sách trong tay, nói thêm một câu: “ Ta kém hơn đại ca nhiều, hắn có thể giải được bốn mặt.”
Mọi người trong phòng ăn đang trò chuyện cùng nhau, nghe thấy thanh âm Cố Thanh Trúc cùng Cố Thanh Học liền chú ý đến hai người bọn họ. Cố Ngọc Dao đang cùng Cố Ninh Chi chơi đùa, nghe thấy Cố Thanh Trúc cùng Cố Thanh Học trò chuyện cùng quay sang nhìn. Sau đó nàng ta bước tới sau lưng Cố Thanh Học cười cười nói: “ Đại ca giải được bốn mặt, Học đệ cũng đâu kém đâu.”
Nghe Cố Ngọc Dao an ủi, Cố Thanh Học mĩm mĩm cười, cúi đầu tiếp tục giải, cửu liên hoàn. Cố Hành Chi cũng đi tới, vỗ vỗ vai của Cố Thanh Học, làm giống như huynh đệ chân tình nói: “ Trở về ta sẽ viết phương pháp giải bốn mặt cửu liên hoàn sau đó sai người mang qua cho đệ.”
Cố Thanh Học vô cùng cảm kích hai huynh muội này, hoàn toàn không quan tâm đến Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc hồi tưởng lại tại sao từ nhỏ đến lớn Cố Thanh Học lại không thân cận với nàng, rõ ràng nàng với hắn mới là thân tỷ đệ?
Trong ký ức của nàng, từ nhỏ, mẫu thân rất nghiêm khắc đối với Học đệ, luôn chỉ trích hắn cái này không tốt, cái kia không được, hận sắt không thành thép . Mẫu thân cùng Tần thị đấu tranh gay gắt nên cũng đem Cố Thanh Học ra so sánh với hài tử của Tần thị, mẫu thân đương nhiên mong muốn hài tử của mình phải thông minh, phải có bản lĩnh hơn hài tử của Tần thị. Cố Thanh Trúc lại luôn ủng hộ mẫu thân mình nên nàng cũng thường xuyên chỉ trích, bắt bẻ Học đệ, thậm chí nàng còn cho rằng Học đệ vốn không thông minh. Mà Cố Thanh Học khi đó chỉ là một hài tử, hắn thường xuyên bị chỉ trích như vậy nên cũng tự cho rằng bản thân mình chính là không thông minh, không bản lĩnh như vậy.
Kiếp trước, sau khi Cố Hành Chi vong tình phụ nghĩa, Tần thị thay hắn đem ba vạn lượng bạc cho gia đình của nữ tử nông gia bần hàn đó nên sự việc mới lắng xuống. Sau đó, Cố Hành Chi cưới nữ nhi của Công Bộ thị lang, được đặc cách vào Công Bộ làm việc. Khi triều đình thiếu hụt ngân khố để chế tạo chiến thuyền, hắn ta cũng đã rất nhiều lần bỏ ra bạc để ủng hộ, được người người khen ngợi. Hắn ta còn có cơ hội để thừa kế chức vụ của nhạc phụ hắn nhưng đáng tiếc hắn không có đủ bạc để lo lót nữa.
Bạc hắn dùng để ủng hộ tạo chiến thuyền cũng là do Tần thị lấy từ của hồi môn của Thẩm thị, bà ta dùng bạc để lót đường cho nhi tử của mình, chỉ đáng tiếc là vẫn không có đủ. Năm đó cũng vậy, Cố Ngọc Dao thành thân còn sớm hơn cả Cố Thanh Trúc một năm, Cố Thanh Trúc không biết lý do tại sao Tần thị lại gấp rút gả Cố Ngọc Dao ra ngoài. Hiện tại nàng đã minh bạch, bọn họ chột dạ, Tần thị đoạt hôn phối của Cố Thanh Trúc nên đương nhiên vô cùng lo lắng âm mưu của mình bị người khác vạch trần. Sau khi Cố Ngọc Dao gả vào Sùng Kính Hầu phủ, tuy rằng Cố Thanh Trúc cũng có gặp mặt nàng ta vài lần nhưng nàng cũng không biết tình cảm của nàng ta và Hạ Bình Chu ra sao, bất quá thanh danh nhị nãi nãi của Sùng Kính Hầu phủ vô cùng hào phóng thì nàng nghe cũng không ít.
Bạc Tần bị bồi thường cho gia đình bần nông nữ tử đó, bạc Cố Hành Chi bỏ ra để ủng hộ đóng chiến thuyền, còn có bạc để cho Cố Ngọc Dao chi tiêu ở Sùng Kính Hầu phủ… đều không phải là từ hồi môn của Thẩm thị sao? Dựa vào khả năng của Tần thị, bà ta làm sao có được nhiều bạc như vậy được?
Cố Thanh Trúc chỉ hối hận là năm đó mình thu hồi lại của hồi môn của Thẩm thị quá trễ nên đã làm cho bọn họ có cơ hội giấu đi không ít của cải. Mà bọn họ, cướp của cải của Học đệ, đoạt hôn nhân của Cố Thanh Trúc nàng nhưng lại khắp nơi khắp chốn chèn ép nàng cùng Học đệ, hận không thể đem hai tỷ đệ nàng dẫm đạp dưới lòng bàn chân của bọn họ.
Cố Thanh Trúc vươn tay về phía của Cố Thanh Học, Cố Thanh Học sửng sốt, quay đầu sang nhìn nàng, Cố Thanh Trúc mĩm cười nói: “ Đưa ta xem một chút.”