Cố Thanh Trúc gật đầu: “Ân, chuyện ta không muốn gặp đám người của tân phu nhân tuyệt không thể nào để phụ thân ta biết được. Còn làm thế nào để đám người của tân phu nhân không gây phiền toái cho ta, việc này liền phải dựa vào bản lĩnh của Lý ma ma rồi. Ta tin chắc Lý ma ma sẽ xử trí ổn thỏa.” Cố Thanh Trúc nghiêm túc nói, nàng không giống như đang nói đùa. Hơn nữa, sau khi nói xong liền xoay người rời đi. Đợi đến lúc Lý ma ma phản ứng lại thì Cố Thanh Trúc đã đi xa rồi.
Lý ma ma đau đầu không thôi, tiểu thư đây là có ý tứ gì? Nói với bản lĩnh của bà ta nhất định phải xử lý ổn thỏa ? Còn xử lý không ổn thỏa chứng tỏ bà ta không có bản lĩnh đi ?
Hồng Cừ bưng mâm thức ăn lướt qua người của Lý ma ma, nàng ta liền bị Lý ma ma ngăn lại, hỏi: “ Ngươi có cảm thấy tiểu thư không giống như thường ngày không?”
Hồng Cừ chớp chớp đôi mắt, lắc đầu nói: “Không có a. Ma ma buông tay, ta phải mang thức ăn cho mấy người tá điền trong thôn trang a.”
Lý ma ma buộc lòng phải để cho Hồng Cừ đi. Sau đó bà ta vừa suy nghĩ vừa đi về phía tiền viện.
Hồng Cừ sau khi mang thức ăn cho tá điền trở về liền dùng bữa sáng của nàng ta. Sau đó đi tìm Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc đang ở thư phòng trên tầng hai, nàng đứng bên cạnh cửa sổ hướng về phía hoa viên ngắm cảnh, vào lúc này hoa đào trong hoa viên nở rộ, một màu hồng phấn phủ đầy một khoãng trời, trông thật đẹp mắt.
Hồng Cừ cầm một cái khay, bước đến, sau đó để cái khay xuống bàn ở phía sau lưng Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc xoay người nhìn Hồng Cừ một cái, Hồng Cừ nhanh chóng bước lên bẩm báo: “ Người tới chính là Vương tẩu, hiện là tâm phúc của tân phu nhân. Khi tân phu nhân còn là di nương, Vương tẩu phụ trách việc giặt giũ trong phủ. Hiện giờ đi theo tân phu nhân thì bà ta phụ trách việc thu thập tin tức cho tân phu nhân. Phu quân của Vương tẩu là Vương Khanh nghe nói hiện giờ đang phụ trách đánh xe ngựa cho Cố phủ. Thức ăn tân phu nhân đưa tới không có gì đặc biệt nên nô tỳ không lấy, nô tỳ chỉ lấy hai bộ xiêm y, tiểu thư xem có vừa ý không? Chất liệu vải vóc này rất kém, khi tiên phu nhân còn sống, những loại vải này đều cấp cho bọn hạ nhân làm xiêm y, nay tân phu nhân lại cấp cho tiểu thư. Vậy mà còn không biết xấu hổ nói không khác gì so với khi tiên phu nhân còn sống.”
Hồng Cừ là một nha đầu thông minh lanh lợi, có rất nhiều việc Cố Thanh Trúc không cần mở miệng, nàng ta liền hiểu rõ mình nên nói cái gì và nên làm cái gì. Cũng vì Hồng Cừ quá lanh lợi mà Võ An Hầu phu nhân không muốn để nàng ta ở lại Võ An Hầu phủ, bà ta mới tìm cớ lấy mạng của Hồng Cừ.
Đời này, Cố Thanh Trúc tuyệt đối sẽ không gả sang Võ An Hầu phủ nữa, nên cái mạng nhỏ của Hồng Cừ chắc chắn sẽ được bảo toàn.
Cố Thanh Trúc bước đến nhìn vào cái khay mà Hồng Cừ mamg đến, chất liệu thật sự rất thô, khiến cho nàng thật không muốn chạm vào.
Tần thị lấy loại vải kém chất lượng như vậy làm xiêm y đưa đến cho nàng, Cố Thanh Trúc cũng không lấy làm kinh ngạc chút nào. Tần thị có bao nhiêu của hồi môn? Người khác không biết nhưng nàng lại biết rất rõ. Một tiên sinh dạy học lúc nào cũng mang thanh danh trong sạch ra làm khẩu hiệu. Khi về làm thϊếp cho Cố Tri Viễn thì dùng bạc của Cố Tri Viễn mà chi tiêu nhưng lại không biết bạc của Cố Tri Viễn đều là của Thẩm thị đưa cho hắn.
Thẩm gia nổi tiếng giàu có khắp Giang Nam, thời điểm Thẩm thị gả vào Trung Bình Bá phủ mười dặm hồng trang, của hồi môn của bà tuy không được so với công chúa đương triều nhưng với không kém hơn so với quận chúa, huyện chủ. Nói thẳng ra, ngay chức quan trong Hàn Lâm Viện của Cố Tri Viễn cũng là dùng bạc của Thẩm thị đổi về. Điều này cho thấy Cố Tri Viễn có bao nhiêu bạc? Sau khi Thẩm thị qua đời khoãng một năm, tiền riêng của Cố Tri Viễn còn không đủ hắn chi tiêu, nào còn có dư giả đâu mà đưa cho Tần thị.
Nếu Tần thị không lấy được tiền thì qua năm sau những thứ như vậy cũng chưa chắc đã có.
Đáng tiếc mãi về sau Cố Thanh Trúc mới hiểu được. Từ nhỏ nàng đến lớn, Cố Thanh Trúc luôn dư dả bạc để chi tiêu, nên nàng nghĩ ai cũng giàu có như vậy cả. Đến khi nàng hiểu ra thì Tần thị đã chiếm không ít hồi môn của Thẩm thị nhưng nàng bắt Tần thị phải trả lại hết tất cả những thứ bà ta đã lấy, một món cũng không được thiếu.
Đến bây giờ nàng đều quên không được, lúc nàng mắng chửi Tần thị ép bà ta suýt chút nữa thắt cổ tự vẫn, bộ dáng nàng lúc đó thật không khác gì người đàn bà chua ngoa đanh đá. Là Cố gia buộc nàng phải tâm cơ thủ đoạn, là Cố gia buộc nàng phải hùng hổ dọa người, là Cố gia khiến cho thanh danh của nàng xấu không thể xấu hơn được nữa. Thiếu chút nữa, nàng bị Cố gia ép gả cho một kẻ đầu óc không được bình thường không khác gì so với ngốc tử. Cũng chính vì vậy, nàng bí quá hóa liều, tính kế Kỳ Huyên.
Hồng Cừ nhìn thấy Cố Thanh Trúc cười lạnh, không nói lời nào,đứng nhìn cái khay một lúc lâu nên liền lớn tiếng hỏi: “ Tiểu thư, người có nghe được nô tỳ nói không?”
Cố Thanh Trúc gật đầu, xoay người hỏi: “ Nói cho ta biết, nhà Lý ma ma có bao nhiêu người? Sau khi nương ta qua đời, bọn họ ở trong phủ làm những công việc gì?”
“Lý ma ma?” Hồng Cừ suy nghĩ một lúc rồi nói: “ Nhà Lý ma ma có bốn người, nhi tử và tức phụ nhi làm sai vặt trong phủ, phu quân bà ta phụ trách chăm sóc hoa cỏ trong phủ. Không có gì thay đổi.”
Không có gì thay đổi? không có gì thay đổi mới là kỳ lạ đó.
Nếu không có lợi cho mình, Tần thị làm sao có thể lưu lại cả nhà tỳ nữ của Thẩm thị ở trong phủ chứ? Chỉ tiếc năm đó, Lý ma ma rời phủ quá sớm nên không để lộ bất cứ nhược điểm nào ra với Cố Thanh Trúc, vì thế Cố Thanh Trúc mới luôn xem nhẹ bà ta. Nếu nói như vậy thì những thiệt thòi, mất mát mà sau khi Cố Thanh Trúc trở về Cố phủ liền cùng Lý ma ma có liên hệ mật thiết.