Cố Thanh Trúc kinh ngạc ngẩng đầu, Kỳ Huyên tự biết mình đường đột, cúi đầu né tránh ánh mắt của nàng, nói một câu không rỏ ràng: “ Sao nàng lại làm những việc này?”
Cố Thanh Trúc rút tay về, cười đáp: “ Phòng bếp không đủ người, y quán cũng không có việc gì làm, ta rảnh rổi nên phụ giúp một tay thôi.”
Kỳ Huyên phát hiện bản thân mình không dám nhìn vào mắt Cố Thanh Trúc, nghe nàng nói vậy nên chỉ gật gật đầu, có lẽ do hắn uống quá nhiều nên có chút say rồi.
Cố Thanh Trúc duỗi tay muốn lấy lại cái mâm nhưng lại bị Kỳ Huyên nắm lấy, bàn tay nàng thật ấm áp, hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt như biết nói của nàng, đôi mắt của nàng vô cùng sinh động, trong sáng như sao, nhìn rỏ bóng dáng của chính hắn trong đáy mắt của nàng.
Hắn một tay nắm tay nàng, tay còn lại cầm lấy bình rượu, rót một ly đầy đưa đến trước mặt nàng: “ Hôm nay là ngày đại hỉ, cùng ta uống một ly đi.”
Cố Thanh Trúc có chút ngoài ý muốn, nhìn ly rượu Kỳ Huyên đưa cho mình, sau đó khẽ tươi cười, khóe mắt nàng đã có thêm vết hằn của thời gian nhưng trong mát Kỳ Huyên chính là phong tình vạn chủng. Hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của nàng, nhìn lên cánh môi cánh môi cong cong xinh đẹp của nàng, hắn còn nhớ rất rỏ đôi môi nàng rất mềm mại, hàm răng trắng tinh, hơi thở có mùi thơm của đinh hương, răng của Cố Thanh Trúc rất đẹp, khi nàng cười lên trông rất đáng yêu.
Hắn không nhị được khẽ nuốt nuốt nước bọt, nơi nào đó trong thân thể của hắn chợt nóng lên, hắn cầm chén rượu đưa đến môi nàng, Cố Thanh Trúc liền ngã đầu tránh ra xa, nàng đưa tay cầm lấy ly rượu, cúi đầu nhìn ly rượu nhưng sau đó lại đặt lên bàn, nàng vẫn tươi cười như cũ: “ Hầu gia cũng rỏ là ta không biết uống rượu.”
Nàng lần nữa xoay người rời đi, nhưng Kỳ Huyên kiên quyết không buông tay nàng ra, ánh mát sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, giống như nàng không uống thì hắn sẽ không để nàng rời đi. Đôi mắt vì say rượu mà có chút ướŧ áŧ, đáy mắt toàn tơ máu, có thể thấy được trong thời gian chiến sự hắn có bao nhiêu mệt mỏi, ngũ quan của thập phần tuấn dật, trước đây đã không biết có bao nhiêu thiếu nữ trong kinh thành vì hắn mà chết mê chết mệt, bộ dáng có bao nhiêu mị lực là điều không cần phải bàn cải.
Mà chính mình, cũng từng bị gương mặt này mê hoặc, làm ra không biết bao nhiêu chuyện buồn cười. Cố Thanh Trúc bất đắc dĩ thở dài: “ Hầu gia say rồi.”
Nàng rút tay mình ra thêm lần nữa, cảm thấy hối hận vì đã nhận lời mang thức ăn vào cho bọn họ, nếu không nàng sẽ không bị hắn nhân cơ hội này khinh bạc, xem nàng như vũ cơ bồi rượu cho hắn.
Ai ngờ, nàng vừa rút tay ra, liền bị Kỳ Huyên ôm lấy bả vai nàng, Kỳ Huyên cường ngạnh lôi kéo Cố Thanh Trúc, làm nàng dựa vào lòng ngực của mình, lần nữa đưa chén rượu lên môi nàng, âm thanh nhỏ nhẹ dụ dỗ nàng: “ Chỉ một ly thôi.”
Hắn muốn nhìn nàng uống rượu, muốn nhìn nàng dùng chính cái ly của mình uống rượu, hắn muốn nhìn đôi môi nàng khẽ nhấp máy trước mắt hắn, muốn ngửi được hơi thơm mà hắn đã hoài niệm rất nhiều năm rồi.
Cố Thanh Trúc không muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa, đêm nay có lẻ hắn uống quá say rồi. Bình thường, hắn tránh nàng như tránh tà. Nếu như vào sáu năm trước, Kỳ Huyên dụ dỗ nàng như vậy cho dù uống đến suy gan nàng cũng sẽ cố mà uống. Nhưng hiện tại nàng không có chút hứng thú nào, nàng chỉ hi vọng hắn đừng trêu ghẹo nàng nữa.
Nàng bấm tay vào huyệt dương cốc của hắn, cảm giác tê dại làm cho Kỳ Huyên buông lõng tay ra, Cố Thanh Trúc nhân cơ hội này thoát ra khỏi người hắn, nàng đẩy một vũ cơ bên cạnh vào người hắn, nhẹ giọng phân phó: “ Hầu hạ Hầu gia cho tốt.”
Nói xong, nàng cầm lấy cái mâm xoay người rời đi.
Tiểu Thiến bị đẩy vào người Kỳ Huyên, nàng ta nhân cơ hội này ôm chặt lấy Kỳ Huyên, đưa tay cầm lấy ly rượu mà Kỳ Huyên đã rót cho Cố Thanh Trúc, kiều mị nói: “ Hầu gia, để nô gia bồi người uống.”
Nói xong, nàng ta định đưa ly rượu lên môi, chuẩn bị uống thì liền bị Kỳ Huyên đoạt lại, hắn cầm lấy ly rượu uống cạn một hơi, sau đó đặt mạnh ly rượu xuống bàn, đem mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực đẩy ra. Tiểu Thiền bị ngã trên mặt đất, có chút ngây ngốc.
Chỉ kịp nhìn thấy Kỳ Huyên đứng dậy, vì đứng hơi nhanh mà có chút choáng váng, tả tướng Trương Đạt vội đứng lên đở lấy hắn, nhưng liền bị Kỳ Huyên đẩy ra, bước chân xiêu vẹo đi theo thân ảnh đang chạy khỏi doanh trướng. Dưới ánh mắt của quân lính, Kỳ Huyên từ phía sau ôm lấy Cố Thanh Trúc, vác nàng lên vai hắn. Kỳ Huyên không quan tâm đến tiêng Cố Thanh Trúc kêu la hoảng sợ cùng tiếng của quân lính đang xì xào bàn tán, hắn trực tiếp vác nàng đến doanh trướng của chủ soái, ném nàng lên giường của hắn, gấp đến không chờ nổi đè nàng dưới thân của mình.
Cố Thanh Trúc dùng hết sức lực giải giụa: “ Hầu gia… người làm gì vậy? Hầu gia… không được… Tránh ra…”
Kỳ Huyên cảm thấy mình nóng như phát hỏa, cả người kích động run lên, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, nỉ non nói: “ Thanh Trúc, ta thiếu nàng một đêm động phòng hoa chúc, đêm này chúng ta bù lại có được không? Thanh Trúc, ta biết sai rồi, chúng ta bắt đầu lại có được không? Thanh Trúc, Thanh Trúc.”
Cố Thanh Trúc không chống cự lại hắn nổi, với sức lực của nàng đâu phải là đối thủ của Kỳ Huyên, rất nhanh liền bị hắn chế ngự, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, trên cổ thậm chí trước ngực nàng. Cố Thanh Trúc ra sức chống cự, nước mắt ngập mi.
Thấy Cố Thanh Trúc không chống cự nữa, Kỳ Huyên trong lòng vui vẻ, cho rằng nàng rốt cuộc cũng chịu tiếp nhận mình nên động tác ngày càng mạnh bạo và càn rỡ.
Cố Thanh Trúc nhìn xuyên qua vai Kỳ Huyên, nàng nhìn thấy một thân ảnh đang vung đao nhào tới, nàng không chút suy nghĩ, lập tức đẩy vai Kỳ Huyên ra, sau đó xoay người, nằm lên trên người của Kỳ Huyên. Kỳ Huyên cho rằng nàng đang chủ động ôm ấp yêu thương hắn, nên thuận thế nằm xuống, xoay nàng lên trên người mình.
Nhưng hắn chưa kịp sung sướиɠ được bao lâu, thì một vệt máu bay thẳng vào mặt Kỳ Huyên, ngực của Cố Thanh Trúc bị một thanh đao sắc bén đâm từ phía sau tới.