*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明“Họ đều đi rồi?” Nhạc Chính Nhị nhìn Hách Liên Lâm đi vào ngạc nhiên hỏi, cậu còn cho rằng mấy người này phải nói chuyện một lúc, huống chi Hách Liên và anh cả cậu đυ.ng phải nhau về cơ bản đều phải lôi kéo cả buổi.
“Ừ.” Hách Liên Lâm đến bên giường ngồi xuống, mắt hàm chứa ý cười gật đầu trả lời.
“Nói cái gì?” Nhạc Chính Nhị nằm sấp ở trên giường nói, cậu phát hiện vẫn là tư thế này thoải mái.
“Hôn sự.” Hách Liên Lâm lời ít mà ý nhiều nói, thuận tiện còn thay Nhạc Chính Nhị bóp eo.
“Cái, cái gì?” Nhạc Chính Nhị nghe thấy lời này, trong lòng run rẩy, tuy Nam Thịnh ngày đó ở bãi đỗ xe đã từng nói việc này, chẳng qua Nhạc Chính Nhị lúc đó thật sự không xem là việc quan trọng, mấy ngày lăn lộn trên giường, càng ném việc này qua sau đầu, hiện tại vừa nghe thấy việc này vẫn là cảm thấy rất bất ngờ: “Cần, nhanh như vậy không?”
“Không nhanh, anh cũng đã nghĩ rất lâu rồi.” Hách Liên Lâm sáp đến bên tai Nhạc Chính Nhị nhẹ giọng nói một câu.
“…Ồ.” Nhạc Chính Nhị hờ hững trả lời một tiếng, kĩ năng biện hộ của thằng cha này hình như tăng lên không ít, chỉ là trong lòng nhưng lại rất vui, thật ra có đối tượng loại việc này cũng rất tốt, nghĩ như vậy khóe miệng Nhạc Chính Nhị cũng vểnh lên: “Giúp em xoa ở bên phải.”
Tuy Nhạc Chính Nhị sau khi biến thành Nam Ninh vẫn luôn tận sức không phải lập gia đình, nhưng cái đó cũng bởi vì cậu không muốn bị người đè, không muốn từ đó về sau việc gì cũng không thể làm, chẳng qua hiện tại đè cũng bị đè rồi, việc kết hôn cũng chẳng là gì cả, phải lấy chồng việc này cũng không có gì to tát, chỉ là cảm thấy tất cả việc này phát triển quá nhanh, giống như nằm mơ đi tu tiên nhưng lại không mất tiền, có chút không tự nhiên gãi gãi đầu hỏi: “Vậy lúc nào?”
“Mười ngày sau.” Hách Liên Lâm nhìn thấy Nhạc Chính Nhị không có ý chống cự, ý cười trong mắt càng nhiều hơn.
“Ồ.” Nhạc Chính Nhị cúi đầu lẩm bẩm, cậu mới không đột nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng đâu, ậm ờ nói: “Cần em giúp không?”
“Không cần.” Hách Liên Lâm giọng nói ấm áp: “Thoải mái không?”
“Thoải mái.” Nhạc Chính Nhị nói khẽ, tiếp tục nằm sấp trên giường hưởng thụ.
…
Nhạc Chính Nhị nằm bò ở nhà hai ngày, lại khỏe như vâm theo Hách Liên Lâm tiếp tục đi làm, chỉ có điều cái gọi là trợ thủ của cậu thực ra là làm cho có mà thôi, cho nên đến công ty cũng là tiếp tục lười biếng.
“Có mệt hay không?” Hách Liên Lâm sáp đến bên cạnh Nhạc Chính Nhị đang nằm sấp trước máy tính, sờ đầu người nào đó hỏi.
“…Không có.” Nhạc Chính Nhị ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cạn lời trả lời, cậu ngồi ở trước bàn làm việc đều đã chơi cả buổi, nếu thật sự phải nói mệt vậy cũng chỉ có thể là chơi mệt: “Anh vẫn là tìm một chút việc cho em làm đi, tiếp tục như vậy em phỏng chừng sắp lười đến bệnh rồi.”
“Cốc cốc.” Còn chưa đợi Hách Liên Lâm trả lời, ngoài cửa liền vang lên tiếp gõ cửa nhịp nhàng.
“Vào đi.” Hách Liên Lâm nói.
“Ông chủ, nhà hàng đã đặt xong rồi, trưa nay ngài có thể đến đó.” Nữ thư kí Du Đan bộ dáng tươi cười khéo léo đang ở cửa khom lưng nói.
“Tôi biết rồi.” Hách Liên Lâm gật đầu xua tay bảo người đi ra ngoài.
“Nhà hàng gì?” Nhạc Chính Nhị nghi ngờ hỏi: “Có xã giao?”
“Không có, mang em ra ngoài ăn cơm.” Hách Liên Lâm xoa tóc Nhạc Chính Nhị nói.
“… Anh không bận?” Nhạc Chính Nhị vỗ trán nói, mấy ngày này hai người họ vẫn dính cùng một chỗ, thằng cha này có nhiều việc như vậy ở công ty nhàn rỗi như thế sớm muộn công ty cũng có vấn đề.
“Tàm tạm.” Hách Liên Lâm sờ cằm, không để ý nói: “Đi thôi? Hiện tại đến đó đúng lúc có thể ăn trưa.”
“…Em cảm thấy em có chút đồng tình Hàn Ninh.” Nhạc Chính Nhị trầm mặc một lát, tiếp đó nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Được.” Hách Liên Lâm thấy bộ dáng kia của Nhạc Chính Nhị, khóe miệng nhếch lên, sau đó hai người vui vẻ nắm tay nhau đi ăn cơm.
Bên kia, Nam Thịnh gõ bàn khóe miệng mang theo ý cười nhìn người trước mắt, nhìn người đối diện làm việc nói: “Em đến rồi?”
“Ừ.” Nâng kính trên mũi, Hàn Ninh vẻ mặt hờ hững trả lời: “Nam tiên sinh vẫn là nói một chút về chuyện hợp tác lần này đi.”
“Không bằng em nói trước đi?” Nam Thịnh chớp chớp mắt nói, từ trên ghế đứng lên, lấy âu phục mặc vào cho người phía sau, không khách khí ôm chặt cái eo mềm dẻo mảnh khảnh: “Gầy.”
“… Nam tiên sinh xin tự trọng.” Hàn Ninh cắn chặt răng nói, y biết tên lưu manh này gọi y đến không có việc tốt, chẳng qua xét thấy lão đại không có trách nhiệm kia ném một đống việc cho y, mà tên lưu manh này còn chỉ đích danh gọi y đến, cho nên Hàn Ninh cũng chỉ có thể cắn răng đến, cho dù không đến tên lưu manh này cũng sẽ chạy đến tìm y, thật sự vừa nghĩ đến thì đau cả đầu.
“Đây là lần đầu tiên em đến tìm tôi.” Nam Thịnh giống như không nghe thấy bắt đầu tự mình nói.
“…” Còn không phải tên lưu manh anh bức ép, Hàn Ninh ở trong lòng bất nhã trợn trắng mắt, chỉ là lỗ tai bị hơi thở mang theo một chút độ ấm của tên lưu manh này phun vào, Hàn Ninh vẫn là có chút không thoải mái xoay đầu: “Nam tiên sinh có việc gì thì nhanh nói đi.”
“Chính Lâm gần đây như thế nào?” Nam Thịnh nhìn lỗ tai người trong ngực hơi đỏ lên, rất thức thời không tiếp tục đùa giỡn.
“Này và Nam tiên sinh có quan hệ gì không?” Hàn Ninh nhíu mày nói.
“Hôm qua có người của công ty các em đến tìm bên tôi.” Trên tay Nam Thịnh xiết chặt, cắn vành tai người trong lòng.
“Nam tiên sinh vẫn là nói rõ một chút đi.” Hàn Ninh đối với những sờ cắn này hiển nhiên đã quen, rõ ràng đối với việc trong miệng Nam Thịnh nói ra càng cảm thấy hứng thú hơn.
“Để cho tôi hôn hai cái.” Nam Thịnh là người làm ăn, đương nhiên sẽ không chịu thiệt, thảo luận điều kiện được voi đòi tiên, đối với thái độ càng ngày càng quen này của người trong ngực cũng rất hài lòng.
“…” Hàn Ninh cạn lời nhìn Nam Thịnh, tên lưu manh này bình thường hôn còn ít sao, lúc này ngược lại biết hỏi ý kiến của y.
“Im lặng đại biểu ngầm thừa nhận.” Nam Thịnh khóe miệng nhếch lên, mang theo thanh âm từ tính vang lên, không đợi người trong ngực phản bác liền chặn kín cái miệng ham muốn đã lâu.
Hàn Ninh:… Tên lưu manh này vẫn không đếm xỉa ý kiến của y.
Nam Thịnh ôm chặt eo người trong lòng, hai người triền miên một lát, mới buông ra Hàn Ninh có chút hít thở không thông: “Thoải mái không?” Sau khi hôn sau còn chưa thỏa mãn liếʍ bờ môi đỏ tươi kia.
“Tàm tạm.” Hàn Ninh đờ đẫn lau miệng: “Có thể nói chuyện nghiêm chỉnh chưa?”
“Có thể.” Nam Thịnh cười nhẹ một tiếng, gật đầu trả lời: “Công ty Chính Lâm có người muốn làm riêng? Không đúng, nên nói là soán vị?”
“Ừm.” Hàn Ninh gật đầu trả lời, Nam Thịnh cũng nói rõ ràng như vậy y không cần phải giấu diếm, nhíu mày hỏi: “Họ tới tìm anh?”
“Ừ, có thể là không biết quan hệ của chúng ta, cũng có thể là thấy Nam Thiên căn cơ sâu.” Nam Thịnh cười trả lời, cọ xát cổ người trong lòng lại nói một câu: “Thật thông minh.”
“…Là ai?” Hàn Ninh không đếm xỉa câu khen ngợi kia hỏi.
“Chính là mấy lão đầu kia, trong lòng em không phải biết là ai rồi sao?” Nam Thịnh không trả lời hỏi lại.
“Kế hoạch là gì?”
“Các em phải hay không đang đầu tư một hạng mục, trong tay họ có điểm sơ hở của công ty Chính Lâm, muốn để cho chúng tôi âm thầm cản trở, đem hạng mục này đoạt lấy nhân lúc tụi em tổn thương nguyên khí thu mua cổ phiếu của tụi em.” Nam Thịnh không nhanh không chậm nói: “Họ hình như biết bối cảnh Hách Liên Lâm không quá sạch sẽ.”
“Thật sự là bàn tính hay.” Hàn Ninh nhíu mày, thanh âm lạnh lùng nói, liếc nhìn Nam Thịnh cười nhạt cũng khinh thường hừ một tiếng nói: “Dữ hổ mưu bì*, những người này ngược lại cũng dám.”
*Dữ hổ mưu bì: Mưu tính việc hại người nhưng không thành công.
“Cảm ơn khen ngợi.” Nam Thịnh ngược lại không để ý, gật đầu trả lời.
Hàn Ninh:…