*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明“Nhanh lên.” Trong mắt Nhạc Chính Nhị hiện ra nước mắt, mang theo một chút cấp bách gọi, phía sau vẫn bị tên khốn kia dùng ngón tay khai thác, nhưng những cái này còn lâu mới đủ, trong lòng cậu muốn nhiều hơn, chiếm giữ và xâm phạm nhiều hơn nữa, bản năng omega khiến thân thể cậu khát khao tên khốn alpha ở trên người cậu mở rộng lãnh thổ, mà phía sau cũng rất hư không.
“Từ từ đến.” Hách Liên Lâm cười nhẹ một tiếng, có chút xấu xa rút ngón tay từ phía sau ra lau nhẹ lên môi người dưới thân, thanh âm thành thật chất phác lần nữa vang lên: “Ướt.”
“Anh, anh khốn nạn.” Trên mặt Nhạc Chính Nhị nhiễm lên đỏ ửng, chỉ là trong thanh âm mang theo một chút quẫn bách, cậu thật sự không biết trong thân thể omega sẽ tự động bài tiết chất lỏng, nhìn chất lỏng trong suốt trên đầu ngón tay tên khốn kia, Nhạc Chính Nhị cảm thấy tam quan của cậu lại lần nữa bị phá vỡ, tình cảnh này thoạt nhìn quá da^ʍ mị, Nhạc Chính Nhị bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắp bắp nói: “Sao, sao sẽ có thứ này?”
“Thân ái, điều này nói rõ em đã làm xong chuẩn bị tiếp nhận.” Thanh âm Hách Liên Lâm mang theo thỏa mãn và áp lực, sáp đến môi người dưới thân cọ xát: “Đây là dịch thể bôi trơn của omega đến kì phát tình sẽ tự động bài tiết, thích không?”
“Thích cái đầu anh.” Nhạc Chính Nhị có chút tan vỡ gào: “Anh đến cùng làm hay không làm, không được đến lượt tôi làm.”
“A.” Hách Liên Lâm cười nhẹ một tiếng, tách ra hai bắp đùi thon dài của người dưới thân, nâng mông lên, đâm vào vật đã sớm cứng nóng.
“A.” Địa phương hư không rốt cục bị vật vừa nóng vừa to lấp đầy, kɧoáı ©ảʍ toàn thân cũng từ phía sau trực tiếp xông lên não, Nhạc Chính Nhị thét một tiếng, trong đầu cũng là một mảnh trống rỗng, cả người giống như bị đỉnh đến mây xanh, ngón tay trắng nõn thon dài cũng vô thức nắm chặt lại, Nhạc Chính Nhị từ trước đến giờ chưa từng thể nghiệm như vậy tại giờ phút này bỗng nhiên cảm thấy trong lòng giống như bị hạnh phúc lấp đầy, loại cảm giác thỏa mãn khi cùng người yêu gắn kết với nhau này, khiến trong mắt Nhạc Chính Nhị chảy ra nước mắt, nói không ra là cảm động hay là do kɧoáı ©ảʍ.
“Thân ái, giờ mới bắt đầu.” Hách Liên Lâm liếʍ khóe mắt người dưới thân, dịu dàng nói, chỉ là dưới thân lại hung mãnh hơn, trên mặt cũng là vẻ mặt thỏa mãn, không thể không nói, thân thể omega xác thực có thể khiến người tiêu hồn thực cốt, cảm nhận được dưới thân bị nơi ấm áp ẩm ướt bao bọc, nếp uốn bị cự vật to lớn làm phẳng, có chất lỏng tự động bài tiết bôi trơn, tiến vào rất thuận lợi, mà nội bích bên trong giống như cuối cùng nhận được bảo vật mong muốn có được đã lâu, ra sức mυ'ŧ chặt vật cứng rắn kia, Hách Liên Lâm thoải mái đến lên trời.
“Ưm…hư…a a…” Nhạc Chính Nhị bị đâm cũng cực kì thoải mái, nhìn eo người bên trên giống như máy đóng cọc ở trên người cậu cày cáy, trong lòng Nhạc Chính Nhị lại có cảm giác thoải mãn kì lạ, mà dã thú ở dưới đáy lòng vẫn luôn gào thét tại giờ phút này cũng được vỗ về trấn an, cậu càng bị đâm càng không hề che giấu rên rĩ sung sướиɠ.
Hách Liên Lâm nghe thanh âm này, giống như là bị tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ôm người dưới thân có chút run rẩy vào trong ngực, nửa người dưới cũng ở phía sau biến đổi tìm kiếm nơi yết ớt kia.
“A.” Giống như bị mở ra công tắc nào đó, Nhạc Chính Nhị cảm thấy kɧoáı ©ảʍ tăng thêm một tầng, cả người đều run lên, có chút mơ màng nói: “Sao, sao sẽ như vậy?”
“Thân ái, điểm mẫn cảm, biết không?” Hách Liên Lâm vừa hôn vừa trả lời: “Vui vẻ hưởng thụ thì được rồi.”
“A, ưm…” Lúc này Nhạc Chính Nhị chỗ nào còn có thời gian đi suy nghĩ những việc dư thừa này, ngoan ngoãn gật đầu, lại lần nữa chìm đắm vào trong kɧoáı ©ảʍ, thân thể sảng khoái cộng thêm thỏa mãn trong lòng, còn có hơi thở của alpha bao quanh, Nhạc Chính Nhị thoải mái đến mức j□j chỉ có thể không ngừng phun ra, lại không thể nói được lời nào nữa.
Hách Liên Lâm thấy cậu như vậy, khóe miệng nhếch lên, thanh âm va nhau ba ba lại lần nữa vang lên ở trong phòng.
Nhạc Chính Nhị bị anh cọ sát ánh mắt mơ màng, hai chân không có sức lực vắt ở trên lưng Hách Liên Lâm, thời gian dần dần trôi đi, phía sau cũng theo bản năng dây dưa cọ sát vật cứng rắn kia.
“A, thân ái em thật sự là…” Hách Liên Lâm bị nơi kia kẹp lại, sướиɠ đến tiêu hồn, động tác cũng càng nhanh hơn.
“A.” Nhạc Chính Nhị bị anh dốc sức đỉnh mạnh, hai mắt thất thần trong trong lát, vật nhỏ ở đằng trước cũng vểnh lên phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
“Em, bị anh làm bắn.” Nụ cười trên mặt Hách Liên Lâm vô cùng thỏa mãn, xấu xa nói: “Chỉ có điều anh còn chưa kết thúc nữa.”
“…Anh nhanh lên.” Nhạc Chính Nhị bị anh nói xấu hổ một trận, thanh âm khàn khàn nói, sau đó giống như không chịu thua, Nhạc Chính Nhị dựa vào bản năng quấn lấy người phía trên, hai tay giống như châm lửa ôm cái lưng rắn chắc của người phía trên, trên miệng cũng tiến đến liếʍ l*иg ngực cường tráng của Hách Liên Lâm.
“Là em tự tìm.” Hách Liên Lâm nghiến răng nghiến lợi nói một câu, tên ngốc này còn dám ở trên giường khiêu chiến anh, Hách Liên Lâm cảm thấy anh không cần phải nhẹ tay nữa, hai tay thon dài có lực tách khe mông trắng nõn của người dưới thân, ra sức khảm thứ của mình vào, bộ dáng kia giống như tất cả của bản thân đều bàn giao ở trên người người này.
“A…a…” Nhạc Chính Nhị bị anh làm có chút sợ, bởi vì cậu cảm thấy được phía sau có thứ gì đó đang không ngừng to ra, trong đầu chầm chạp xoay chuyển, Nhạc Chính Nhị giống như bắt được gì đó hỏi: “Anh, anh kết?”
Cái gọi là kết, Nhạc Chính Nhị còn biết, dù sao trước kia cậu cũng là alpha, thứ này khảm vào trong thân thể omega, alpha khảm thứ đó vào thân thể omega, dịch thể không bắn vào thì không thể rút ra được.
“Ừm, hãy cảm nhận nó đi.” Hách Liên Lâm giống như trừng phạt cắn người nào đó vừa rồi không ngoan ngoãn, ánh mắt hàm chứa dịu dàng, nói ra lời thề: “Anh yêu em, nguyện dùng cái này để biểu đạt trung thành của anh.”
“A, được, ưʍ.” Khóe mắt Nhạc Chính Nhị phiếm hồng, trong lòng lại lần nữa tỏa ra cảm giác thỏa mãn kì lạ, chỉ là còn chưa kịp đợi cậu phản ứng, phía sau bị một dịch thể nóng bỏng lấp đầy, lại là một tiếng thét, Nhạc Chính Nhị chỉ cảm thấy bị dịch thể nóng bỏng kia khiến toàn thân run rẩy.
Bị một luồng dịch thể nóng bỏng rót vào, j□j của Nhạc Chính Nhị cũng bắt đầu quay vòng, thân thể run rẩy giống như bị dịch nóng bỏng này làm hư, Hách Liên Lâm tràn ngập yêu thương hôn người dưới thân,trên mặt cũng mang theo ý cười thỏa mãn: “Tiểu Nhạc, thân ái, em cuối cùng đã thuộc về anh.”
“Anh cũng là của em.” Nhạc Chính Nhị tuy thần trí không rõ ràng lắm, nhưng du͙© vọиɠ chiếm hữu trong lòng khiến cậu không phục hô một tiếng.
“Ừm.” Hách Liên Lâm cười nhẹ trả lời.
Quá trình rót vào này giằng co rất lâu, Nhạc Chính Nhị thậm chí có một loại ảo giác bụng của cậu cũng sắp phồng lên, kɧoáı ©ảʍ rong chơi ở mây xanh khiến cho cậu thoải mái rêи ɾỉ, cho đến khi vật ở phía sau dần dần mềm xuống, kết cũng dần dần mất đi, vẻ mặt Nhạc Chính Nhị còn mang theo dư âm dư vị.
“Ngoan.” Hách Liên Lâm dịu dàng hôn, hai người chậm rãi hưởng thụ bầu không khí ấm áp này.
Chỉ là còn chưa quá lâu, Nhạc Chính Nhị liền cảm thấy vật mềm xuống chưa bao lâu kia lại lần nữa cứng lên, có tinh thần, dịch bôi trơi và dịch thể tự động tiết ra, lần mở rộng này cũng càng trôi chảy hơn “ưm…” Nhạc Chính Nhị nhịn không được vặn vẹo mông, tuy dã thú trong lòng vừa được xoa dịu bình tĩnh một chút, nhưng kì phát tình của omega hiển nhiên không phải dễ dàng như vậy có thể đủ thỏa mãn, một trận vừa rồi chỉ là món khai vị, dã thú vừa rồi đạt được thỏa mãn lại lần nữa kêu gào, Nhạc Chính Nhị lại lần nữa cảm thấy không thỏa mãn.
“Đừng vội.” Hách Liên Lâm giống như vỗ về nói, chỉ là xâm phạm ở dưới thân lại không giống với lần trước, j□j chọc đến một thông đạo khác.
“Không, đừng.” Nhạc Chính Nhị chỉ cảm thấy có một loại cảm giác không tốt, hơi chùn chân cự tuyệt nói: “Thật kì lạ? Xảy ra chuyện gì?” Chiếm hữu lần này không giống lần trước, Nhạc Chính Nhị chỉ cảm thấy hình như cả người đều bị mổ ra bày ở dưới ánh mắt người bên trên, hơn nữa thân thể cũng là mềm nhũn.
“Đừng sợ.” Hách Liên Lâm hôn vỗ về cảm xúc của Nhạc Chính Nhị, vuốt ve cũng càng thêm thương tiếc, trên miệng cũng mang theo yêu thương hôn điểm đỏ dựng đứng trên l*иg ngực của người dưới thân: “Đường sinh thực của omega, anh muốn em, đừng căng thẳng, rất thoải mái.”
Kì phát tình của omega ** khó có thể thỏa mãn, mà alpha chịu ảnh hưởng càng hy vọng chiếm hữu toàn bộ người dưới thân.
“Đó, đó là cái gì?” Trong mắt Nhạc Chính Nhị phủ một tầng hơi nước, có chút mơ mang hỏi.
“Không có gì, vui vẻ hưởng thụ thì được.” Hách Liên Lâm liếʍ giọt nước mắt kia: “Anh muốn đi vào, thân ái.”
“Được, được….” Nhạc Chính Nhị lúng túng trả lời, loại thần phục này khắc ở trong xương omega khiến cậu gật đầu đồng ý, quan trọng hơn là nhìn ánh mắt khẩn cầu kia của Hách Liên Lâm, cậu không thể cự tuyệt.
“Ừm, anh yêu em, Tiểu Nhạc.” Hách Liên Lâm giống như si mê lặp lại từng tiếng, giống như đang tuyên thệ lời thề vẫn luôn chôn dấu ở trong lòng, sau đó ưỡn lưng, thẳng tiến vào nơi thần bí kia.
“Hô.” Giờ phút này, hai người đều thoải mái thở ra một hơi.
Nhạc Chính Nhị bị kích động và kɧoáı ©ảʍ khắc sâu vào trong linh hồn, nhịn không được khóc lên, mà Hách Liên Lâm vừa hôn đi nước mắt kia, vừa không hề nể tình thẳng tiến rút ra, mồ hôi lưu lại trên l*иg ngực rắn chắc của anh, gợi cảm và mập mờ, ánh mắt trời chiếu vào khiến cho một màn này lộ ra càng thêm da^ʍ mị, kết hợp của hai người cũng rõ ràng và kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, trong phòng lại một lần nữa vang lên tiếng va chạm “ba ba” và tiếng nước.
Nhạc Chính Nhị ưm a rêи ɾỉ, ngón tay trắng nõn ấn vào lưng Hách Liên Lâm, dường như chưa thỏa mãn lại giống như là bị mài quá thoải mái bò lên người phía trên: “Dùng sức, không không, chậm một chút.”
“Lại không ngoan.” Hách Liên Lâm cắn điểm đỏ trên l*иg ngực kia một cái, có lúc giống như nghe chỉ huy dùng sức có lúc lại chậm rãi cọ sát, giống như trừng phạt mυ'ŧ hôn trên người người bên dưới, để lại từng dấu đỏ: “Thật ẩm ướt thật mềm mại.” Hách Liên Lâm giống như còn chưa hả giận giảng giải, chỗ này ướŧ áŧ mềm mại ấm áp hơn nội bích, khiến kɧoáı ©ảʍ của Nhạc Chính Nhị lại tăng thêm một tầng.
“Nói nhảm.” Nhạc Chính Nhị có chút cam chịu hô.
“Thật sự?” Hách Liên Lâm vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ vừa tiếp tục xâm nhập chỗ kia, trên tay cũng không ngừng xoa nắn điểm đỏ trên lòng ngực, thỉnh thoảng còn vuốt ve vật nhỏ bị vắng vẻ kia.
Nhạc Chính Nhị bị làm như vậy khiến cho thần trí mơ hồ, chỗ dưới thân tiếp tục quấn mυ'ŧ vật cứng rắn kia, cọ sát như vậy một lát, Nhạc Chính Nhị bỗng nhiên cảm thấy thông đạo giấu kín ở phía sau bị một lực lớn đỉnh vào, giống như bị đâm đến chỗ sâu nhất, thân thể cậu cũng bị lật qua, mông cũng bị nâng lên, phía sau lại lần nữa cảm nhận được kết trướng lớn, mông Nhạc Chính Nhị bị vỗ một cái run lên, phía trước cũng thỏa mái đến mức bắn ra, phía sau cũng thít chặt lại.
Hách Liên Lâm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hoàn toàn bàn giao tất cả hàng vào nơi bí ẩn nhất kia.
“A.” Nhạc Chính Nhị lại lần nữa bị nóng đến thét lên một tiếng.
Hai người hưởng thụ dư âm một lát, lại bắt đầu tiếp tục một vòng va chạm.
Kì động dục của omge cũng sẽ không bị hai lần này làm cho thỏa mãn, hai người cứ như vậy ở trên giường lăn lộn mấy ngày, trong mấy ngày này, Nhạc Chính Nhị vậy mà ngoại trừ uống nước ăn cơm, thời gian khác trên cơ bản đều quấn lấy Hách Liên Lâm, hai người trong thời gian này cũng tắm rửa mấy lần, chỉ có điều trong thời kì này đều thường biến thành phòng tắm play, cho dù tắm rửa sạch sẽ cũng rất nhanh lại lần nữa bị nhiễm lên các loại dịch thể không rõ, cả phòng rất nhanh nhiễm lên mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng và mùi ngọt ngào của omega trong kì phát tình.
Cho đến khi dã thú dưới đáy lòng của Nhạc Chính Nhị cuối cùng đã thỏa mãn, trận đánh giằng co này mới kết thúc, mà Nhạc Chính Nhị lúc này cuống họng cũng đã sớm hô khàn giọng.