*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明“Nam tiên sinh, đến rồi à?” Nữ thư kí dáng người nóng bỏng, lại bị quần áo ôm chặt cười híp mắt chào hỏi Nhạc Chính Nhị: “Xin chào, tôi là thư kí của Hách Liên tiên sinh, Du Đan, Hách Liên tiên sinh đi họp rồi, bảo tôi ở chỗ này chờ cậu, chúng ta vào văn phòng của cậu nhìn một chút.”
Nữ thư kí vui vẻ cười nói, chỉ là cặp mắt phượng kia lại quét nhìn Nhạc Chính Nhị từ trên xuống dưới một lần, lớn lên không tệ, dáng người kém hơn cô một chút, khí chất cũng được, xem ra người này chính là phu nhân tổng giám đốc tương lai, cho nên nhất định phải ôm chặt đùi, tuy nữ thư kí đối với việc gần quan nhưng không được ban lộc rất không cam lòng, nhưng đối với một người cuồng công tác, đàn ông cái gì tất cả đều là mây bay, chỉ có công việc mới đáng tin nhất.
“À? Chào cô Du, đi thôi.” Nhạc Chính Nhị đón lấy ánh mắt Alexander của nữ thư kí lên tiếng đồng ý, vị thư kí beta này, xem điệu bộ cũng là rất cường thế, Nhạc Chính Nhị cảm thấy công ty này rốt cục được cứu, vội ho một tiếng ôm hộp chỉnh lý lại không tự nhiên đi theo sau nữ thư kí đi tìm văn phòng mới của cậu.
May mà tầng này có thể nói là tầng trệt thuộc về Hách Liên Lâm, người cũng là ít đến đáng thương, bằng không thì Nhạc Chính Nhị cảm thấy cậu nhất định phải tan vỡ, bị vây xem cái gì thật sự nghĩ một chút thôi liền hố cha.
“Chỗ này.” Tiếng giày cao gót “đát đát” trên hành lang yên tĩnh của Du Đan ngừng lại, mở cửa xoay người để cho Nhạc Chính Nhị đi vào.
Nhạc Chính Nhị nhìn cửa treo bản hiệu văn phòng tổng giám đốc, quay đầu hỏi: “Đây là phòng làm việc của tôi?” Này cũng quá lừa người rồi, cậu chẳng phải là mỗi ngày cùng Hách Liên Lâm người kia sớm chiều ở chung sao.
“Đúng vậy.” Du Đan vẫn cười tủm tỉm gật đầu, thật sự là vô cùng có tố chất chuyên nghiệp: “Tổng giám đốc cố ý để lại một vị trí cho ngài, Nam tiên sinh có thể tỉ mỉ quan sát một chút, tôi đi trước.”
Nhạc Chính Nhị nhìn nữ thư kí phất tay áo rời đi, khóe miệng co rút, văn phòng tổng giám đốc cứ như vậy để cho một người xạ vào thật sự được sao? Công ty này quả nhiên là sắp đóng cửa.
Có chút tò mò đẩy cửa ra, Nhạc Chính Nhị nhìn văn phòng rộng rãi, văn phòng giống với l*иg chim cậu bắt đầu ở lại kia, trong lòng nhịn không được cảm thán, quả nhiên vẫn là làm ông chủ tốt hơn làm thuê, văn phòng so với người bình thường cũng lớn hơn.
Văn phòng của Hách Liên Lâm giống với con người anh, quạnh quẽ lại đơn giản, cùng với bộ dạng bình thường ở trong nhà Nhạc Chính Nhị mang tạp dề nấu cơm quả thật cũng không phải là một bức tranh cảnh sắc gì, văn phòng to như vậy bị ánh mặt trời chiếu vào, mang theo một chút ấm áp, Nhạc Chính Nhị rất nhanh thì tìm thấy địa điểm văn phòng của cậu.
Bàn công tác của Hách Liên Lâm vừa vặn đối diện với cửa ra vào, mà bàn công tác của cậu thì đối diện với Hách Liên Lâm, cũng chính là ở phía bên phải cửa, Nhạc Chính Nhị rầy rà sửa sang đồ xong, liền nhàm chán ngồi ở đó lên mạng, trong lòng nói thầm làm thư kí cũng không tệ, rốt cuộc không cần bị đám người văn phòng kia ngấp nghé bờ mông, còn có thể một mình muốn chơi sao thì chơi như vậy.
Mà lúc này Hách Liên Lâm đang làm gì? Thật vất vả lừa gạt người đến bên cạnh, anh làm sao có thể thiếu tâm nhãn như vậy đi họp cái gì.
Việc này phải nói từ lúc sáng sớm đi làm, Hách Liên Lâm tâm tình rất tốt chở Nhạc Chính Nhị đi làm, mà bởi vì Nhạc Chính Nhị chạy trốn quá nhanh, kế tiếp liền xảy ra chuyện sai sót.
Đích đích đích tiếng chuông di động vang lên.
“Alo?” Thanh âm Hách Liên Lâm lại khôi phục đến độ ấm bình thường giải quyết công việc.
“Alo?” Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nữ dịu dàng: “Là Hách Liên tiên sinh sao?”
“Là tôi.” Thanh âm Hách Liên Lâm như trước không thấy lên xuống.
“Ôi, chào cậu, tôi là Hoa Dung, mẹ Nam Ninh.” Thanh âm dịu dàng đầu bên kia điện thoại cũng trở nên lanh lảnh, thiếu chút nữa nói tôi là mẹ vợ cậu.
“Chào bác gái.” Hách Liên Lâm nhíu mày, tuy anh không có cảm giác gì đối với người Nam gia, nhưng vừa nghĩ tới kia chính là gia đình hiện tại của Nhạc Chính Nhị, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, huống chi vị bác gái này có tác dụng rất lớn đối với kế hoạch lớn theo đuổi vợ của anh, tuy Hách Liên Lâm càng muốn làm hơn chính là giam Nhạc Chính Nhị lại, ai cũng không thể xem, chẳng qua rõ ràng không thể nào, điên cuồng hoang tưởng chỉ có thể ở trong lòng nghĩ: “Vốn muốn sớm một chút đi thăm hỏi ngài, bởi vì có việc nên chậm trễ, thật là có lỗi.”
“Cũng không cần.” Mẹ Nam nói chuyện cũng rất thẳng thắn, đi vào vấn đề nói: “Nghĩ đến Hách Liên tiên sinh cũng biết tôi tìm cậu có chuyện gì, không cần nhiều lời, hôm nay gọi điện thoại cũng chỉ là thật sự không yên lòng đứa con kia, cậu cũng biết, Nam gia chúng tôi cũng chỉ có một omega như vậy, tự nhiên là cưng chiều lớn lên, cho nên tính cách thật sự là hơi có chút lương thiện, tôi chính là sợ nó bị người lừa mà thôi.”
“Bác gái ngài nói rất phải.” Khóe miệng Hách Liên Lâm vểnh lên, đối với Nhạc Chính Nhị có thể gặp được cha mẹ tốt như vậy trong lòng cũng là rất hài lòng: “Hôm nay đúng lúc cháu không có việc gì, không biết có thể có may mắn đi thăm hỏi một chút không?”
“Này có nghĩa là?” Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm vui vẻ của mẹ Nam, tuy việc hôm nay bà làm vô cùng đường đột, chẳng qua vì đứa con trai ngu ngốc kia, mẹ Nam cũng chỉ có thể không đếm xỉa đến, quả nhiên là đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, nghĩ đến người được chọn làm con rể tương lai lại nể mặt như vậy, mẹ Nam tự nhiên trong lòng càng vui vẻ hơn.
“Có gì đâu chứ, vốn là việc cháu phải làm.” Hách Liên Lâm đánh tay lái, ngoài miệng cũng rất khách sáo nói: “Cũng không biết hôm nay ngài lúc nào rảnh?”
“Lúc nào cũng rảnh.” Mẹ Nam thuận theo bậc thang đi xuống.
Hai người đạt được mục tiêu giống nhau rất nhanh liền thỏa thuận xong thời gian, đạt thành hiệp nghị.
Đáng thương Nhạc Chính Nhị tự nhiên không biết chuyện này, hai người một người muốn theo đuổi người trong lòng, một người muốn gả con trai ra ngoài, dĩ nhiên là không thèm để ý đến đương sự là Nhạc Chính Nhị.
Hác Liên Lâm bẻ tay lái rời khỏi bãi đỗ xe, bắt đầu tiếp tục gọi điện thoại.
“Alo, lão đại, ngài lại muốn làm gì?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm uể oải của Hàn Ninh.
“Giúp tôi đi chọn quà.”Hách Liên Lâm nói ra, sau đó lại không yên tâm thêm một câu: “Ừm, chính là thứ người trung niên thích, tôi mang đến Nam gia, cậu hiểu chứ.” Tuy vừa rồi biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng bàn tay Hách Liên Lâm vẫn đổ chút mồ hôi, gặp gia trưởng cái gì, cho dù là lão đại hắc bang cũng sẽ khẩn trương.
“Cái gì?” Thanh âm của Hàn Ninh đề cao 8 độ: “Ngài đây là thật sự muốn làm ông chủ mặc kệ công tác, tôi cũng đâu phải bảo mẫu. Tôi phải giúp ngài mang chó, còn phải giúp anh mua quà, lão đại, anh còn biết hay chăng tôi có một đống lớn việc phải xử lý?”
“Biết.” Hách Liên Lâm trả lời rất dứt khoát: “Chẳng qua việc này sớm chút hoàn thành cậu cũng có thể sớm chút nhẹ nhõm.”
“…Nói đi, gặp chỗ nào?” Hàn Ninh quyết định vẫn là thành thật làm việc, về phần việc sớm chút nhẹ nhõm vẫn là đừng nghĩ, lão đại chưa theo đuổi được người đến tay y đời này cũng không thể thoải mái được, cho nên nói tiểu đệ cũng là không dễ làm.
“Địa chỉ Nam gia cậu biết không?”
“…Biết.” Nhớ đến người đàn ông lần trước để y giặt quần, Hàn Ninh cả đầu hắc tuyến, tâm nhãn của y và Hách Liên Lâm không khác nhau lắm, đều rất nhỏ, cho nên tự nhiên đem tư liệu điều tra rõ, để đợi đến cơ hội trả thù.
“Ngay tại đường cái phía trước cửa.” Hách Liên Lâm nghĩ một lát nói: “Cho cậu nửa tiếng.”
“Này, tôi lái xe đến chỗ đó cũng hơn nửa tiếng.” Hàn Ninh không cam lòng kháng nghị, tiếc rằng Hách Liên Lâm đã cúp điện thoại, chỉ có thể hì hục đi làm việc.
Hác Liên Lâm làm ông chủ mặc kệ công tác làm đến vô cùng thoải mái, lái xe trực tiếp xuất phát đến Nam gia.
Mà Nhạc Chính Nhị lúc này đang tò mò quan sát văn phòng tổng giám đốc trong truyền thuyết, không hề biết khoảng cách bị bán lại bước lên một bước.
Đợi Hách Liên Lâm đến chỗ lại đợi Hàn Ninh gần nửa tiếng mới đợi được Hàn Ninh hùng hổ chạy tới.
Trước tiên xuống xe tự nhiên là Mộc Mộc, sau đó mới là Hàn Ninh có chút nhớn nhác, vừa xuống xe liền chỉ vào Hách Liên Lâm nhàn nhã tựa bên cạnh xe nói: “Ngài thời gian này trôi qua thật tốt, còn nửa tiếng, lão tử chạy gần tiếng mới chạy đến, ngài sau này có thể đừng đùa giỡn tôi được không? Được không?”
Bởi vì tức giận trong chốc lát, Hàn Ninh cũng chẳng quan tâm quan hệ tôn ti trên dưới với Hách Liên Lâm, bộ dáng nhã nhặn bình thường cũng không thấy, ngay cả cà vạt cũng bị kéo xiêu vẹo, một bộ dáng giống du côn.
“Hử, chính là thấy cậu gần đây cũng không quá bận.” Hách Liên Lâm trầm mặc trong chớp mắt mới nói một câu như vậy, thuận tay gọi con chó ngu xuẩn kia qua vuốt lông.
Hàn Ninh:…
Này là đang kể chuyện cười sao, chỉ có điều nhìn thấy lão đại rốt cục khôi phục tinh thần, là tiểu đệ, Hàn Ninh vẫn là rất vui mừng, này cho thấy ngày y nhảy ra khỏi hố lửa cũng không xa, đồng thời y cũng ở trong lòng lẩm bẩm mong Nhạc Chính Nhị nhanh chóng theo lão đại y, như vậy cuộc sống của y liền an bình hơn nhiều.
“Đồ đều ở trong xe, anh trực tiếp lái xe đến đi.” Làm một tiểu đệ tốt, Hàn Ninh quyết định vẫn là nhanh chóng giúp lão đại tìm được đối tượng, trực tiếp ném chìa khóa xe cho Hách Liên Lâm, thuận tiện ngồi vào xe Hách Liên Lâm lái đi, tính toán trực tiếp trở về nhà.
“Ừm.” Hách Liên Lâm tiếp nhận chìa khóa, cũng rất lưu loát lái xe đi, dù sao gặp mẹ vợ cũng là việc lớn.
“NGAO…OO.” Mộc Mộc thấy ác bá đi rồi, không có người làm thức ăn ngon cho nó, cảm thấy đau đớn, đuổi theo phía sau đít xe một hồi, Hàn Ninh tức giận ở phía sau lại đuổi theo một hồi, thật vất vả mới ngăn được con chó gấu này.
Hách Liên Lâm lái xe chứa quà tặng rất nhanh liền đến cửa lớn Nam gia, chỉnh chỉnh nơ, Hách Liên Lâm nện bước chân thong thả bước xuống xe, dù cho trong lòng đang căng thẳng, bên ngoài cũng là chẳng thể nhìn ra.
Mẹ Nam đã sớm bảo quản gia chờ ở cửa, Hách Liên Lâm vừa đến, cửa lớn cũng lập tức mở, lấy quà trong xe, Hách Liên Lâm nhìn như tràn đầy tự tin vào cửa lớn.
Mẹ Nam cũng rất nhanh nhận được tin tức, mang theo ba Nam đứng ở cửa ra vào trên mặt mang theo vẻ ung dung chờ con rể.