*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明Cẩn thận nhìn địa điểm trên di động, Nhạc Chính Nhị liền đem bản thân sửa soạn dạng chó hình người, lần đi xem mắt này cậu tốt xấu gì cũng là người đại diện cho Nam gia, cũng không thể quá lôi thôi.
Bởi vì cậu thức dậy thật sự là quá muộn, hơn nữa trên đường lại kẹt xe, Nhạc Chính Nhị sửa soạn xong bản thân liền xuất phát.
Địa điểm thân cận là ở trung tâm thành phố náo nhiệt, cách căn hộ Nhạc Chính Nhị hiện tại đang thuê là nửa giờ lái xe, lúc Nhạc Chính Nhị lái xe của Nam Ninh luồn lách đến khách sạn, vừa đúng giờ.
Địa điểm mà mẹ của Nam Ninh hẹn ăn cơm cũng được coi như là hạng nhất hạng nhì ở thành phố A, là nhà hàng tây, không khí bên trong rất yên tĩnh, âm nhạc nhẹ nhàng càng làm cho tâm tình của con người thả lỏng, quả thực rất thích hợp để xem mắt.
Nhạc Chính Nhị vừa bước vào bên trong, liền thấy được đối tượng xem mắt hôm nay của cậu, dù sao trong nhà hàng này nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một alpha, người nọ ngồi đưa lưng về phía cậu, Nhạc Chính Nhị nhìn bóng lưng kia có chút quen mắt, híp híp mắt, trong mắt hiện lên hứng thú, chỉ là trên mặt vẫn bảo trì bộ dáng cao quý lãnh diễm, lại khiến người trong nhà ăn nhịn không được ghé mắt.
Alpha kia cũng cảm nhận được quay đầu nhìn, không có gì bất ngờ xảy ra liền nhìn thấy bộ dáng yêu nghiệt nhưng lại không thể xâm phạm kia của Nam Ninh, lúc này trên mặt hiện lên một tia kinh diễm, rồi rất có lễ phép dứng dậy: “Em chính là Nam Ninh? Bác gái còn nhắc tới em với anh, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt.”
Nhạc Chính Nhị nhìn thấy trong ánh mắt và trên khuôn mặt tươi cười tao nhã kia của hắn mang theo tính xâm lược, trong lòng một trận cười lạnh, đồng thời ở trong đầu cũng hiện lên tất cả tư liệu về người trước mắt.
Phùng Dịch, con trai trưởng Phùng gia thành phố A, Phùng gia chỉ là một gia tộc mới phát triển trong hai thế hệ gần đây, Nam gia là một đại gia tộc có nguồn gốc lâu đời đương nhiên là không thể so sánh, nhưng ở trong mắt người ngoài, Phùng gia này coi như là tiền đồ vô hạn, dù sao ở phía sau lưng gia tộc có rất nhiều người tài giỏi, mà Phùng Dịch này càng là nhân tài kiệt xuất trong số đó, hơn nữa chuyện làm ăn của Phùng gia đang rất phát triển, ở trong mắt người ngoài thì cũng được xem là người làm ăn đúng đắn. Chỉ là ở trong mắt người ngoài mà thôi, Nhạc Chính Nhị lại đối với Phùng gia này hiểu rất rõ, không vì cái gì khác, đơn giản Phùng gia này bên ngoài làm ăn buôn bán với bạch đạo, bên trong lại lén lút cùng hắc đạo dây dưa không rõ, kinh doanh nhiều nhất là thuốc phiện đánh bạc, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn bỉ ổi có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đã từng đi tìm Nhạc Chính Nhị hợp tác, chỉ là Nhạc Chính Nhị tuy lăn lộn trong hắc đạo, cũng là người có khí phách, đối với những loại người này rất khinh thường, lúc đó liền cự tuyệt. Nghĩ đến Phùng gia này cũng thật là có mặt mũi, cái đùi của Long Bang ôm không được, liền dứt khoát ôm đùi một bang khác mà lúc Nhạc Chính Nhị còn sống luôn tìm cách tiêu diệt, Nhạc Chính Nhị cười lạnh, càng hiểu rõ thương nhân vì tiền có thể ngay cả đạo lý cũng không cần.
Hơn nữa sinh hoạt cá nhân của Phùng Dịch cũng rất không đứng đắn, nếu hỏi Nhạc Chính Nhị vì cái gì rõ ràng như vậy, chủ yếu là bởi vì cậu lúc ấy còn phái người giám thị thằng này, dù sao người này thoạt nhìn dã tâm không nhỏ, sau khi Nhạc Chính Nhị cự tuyệt cũng sợ bị hắn trả thù, cho nên tự nhiên làm tốt chuẩn bị phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Kết quả đàn em của cậu suốt ngày ngoại trừ báo cáo họ Phùng này hôm nay cùng beta nào làm, ngày mai lại báo cáo nuôi omega nào, Nhạc Chính Nhị nghe khóe miệng co rút, thằng này tinh lực thật đúng là tốt, thật sự là từng giây phút đều gieo rắc hạt giống. Một tin tức đứng đắn cũng không có, khiến cậu tức giận nhéo lỗ tai đàn em hung hăng dạy dỗ một trận.
Đương nhiên những điều này đều là xảy ra trong bóng tối, trước mắt người bình thường, Phùng Dịch này vẫn là con trai trưởng tiền đồ vô lượng của Phùng gia, là một alpha tao nhã, quả thực trong suy nghĩ của mẹ Nam Ninh hắn chính là con rể được lựa chọn đầu tiên, càng là điển hình của loại mặt người dạ thú.
Lúc Nhạc Chính Nhị nhìn người nọ, là thật tâm cảm thấy mẹ của Nam Ninh là suốt ngày ở trong nhà buồn bực quá mức, giới thiệu người cũng thật sự quá không đáng tin cậy, đây không phải là đẩy con trai vào hố lửa sao? Chỉ có điều trách cũng trách Nam gia này làm ăn quá đàng hoàng, cùng hắc đạo liên hệ rất ít, đối với mấy cái này không biết cũng rất bình thường.
Nhạc Chính Nhị tâm tư trong lòng dạo qua một vòng, nhìn Phùng Dịch ở trước mặt ân cần lại không thiếu cấp bậc lễ nghĩa, chính là càng như thế càng cảm thấy khó chịu, sinh hoạt cá nhân không kiềm chế được coi như xong, bây giờ lại còn muốn đi ra ngoài gây tại họa cho người khác, thật sự là điển hình không biết xấu hổ, thiệt thòi cậu còn bị kích động sửa soạn chính mình đến chỗ này diễn kịch.
Nhưng cậu không thể xé rách mặt, phất tay áo rời đi, cậu có thể làm chỉ là giữ gìn khí chất công tử thế gia, rất có lễ phép trả lời: “Cảm ơn.” Chỉ có điều ở trong lòng là một trận ha ha.
Phùng Dịch nhìn omega trước mắt, càng xem càng thích, hắn vốn chỉ là đến qua loa một chút, dù sao có thể lấy được omega duy nhất của Nam gia, đối với hắn và đối với Phùng gia cũng là trợ lực, huống hồ còn dễ sinh đẻ, cũng không lo vấn đề hậu đại về sau.
Nhưng sau khi thấy Nam Ninh, hắn cảm thấy lần xem mắt này thật sự là quá tốt, lớn lên yêu nghiệt như vậy, còn có hơi thở tinh khiết thuộc về omega, nhìn thấy cậu quả thực là một ngọn lửa chạy thẳng xuống phía dưới, hơn nữa vẻ mặt lạnh lùng yên tĩnh không thể xâm phạm kia càng khiến ngọn lửa trong lòng hắn cháy lớn hơn, trong lòng một trận dâʍ đãиɠ, du͙© vọиɠ da^ʍ tà dâng lên, kêu gào hắn trực tiếp áp người này dưới thân, tư vị kia nhất định là vô cùng mất hồn.
Nghĩ đến như vậy thái độ của Phùng Dị càng thêm ân cần, động tác kia tự nhiên cũng liền mang theo mờ ám, lúc giúp Nhạc Chính Nhị kéo ghế, cánh tay còn như có như không vòng ở trước mặt, muốn dùng hơi thở alpha khiến cho omega này đắm chìm trong đó.
Mà Nhạc Chính Nhị trong lòng thì là một trận mọe nó, toàn thân nổi da gà, thiếu chút nữa trực tiếp quật ngã thằng khốn này, chỉ là nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay, Nhạc Chính Nhị chỉ phải khẽ cắn môi nhịn xuống, trong lòng tích tụ nộ khí ngày càng nhiều: “Phùng tiên sinh khách khí.” Nói xong trực tiếp tự mình kéo ghế, mặt lạnh ngồi xuống.
Phùng Dị nhìn cậu như vậy, trái lại không cảm thấy có cái gì không ổn, chỉ cảm thấy trong lòng du͙© vọиɠ chinh phục càng lớn, chính là loại người lúc bắt đầu lạnh lùng thì khi chinh phục mới càng hăng hái hơn, sau khi thành công thì khẳng định càng thêm phong tao: “Tiểu Ninh, không nên khách khí, chăm sóc em là anh nên làm.”
Nhạc Chính Nhị:…
Người này nha xưng hô ngược lại là thay đổi vô cùng nhanh, vừa mới còn Nam Ninh, hiện tại đã biến thành Tiểu Ninh. Nhìn alpha trước mặt này đầu óc rõ ràng đã bị nửa người dưới khống chế, Nhạc Chính Nhị trong lòng một trận cười lạnh, chắc chắn sẽ có một ngày lại khiến cho thằng này khóc cầu cậu, loại alpha ngu xuẩn bị hocmone khống chế là loại cậu xem thường nhất, suốt ngày nghĩ đến chính là làm việc kia, thật sự là ném đi mặt mũi alpha, dưới gầm trời này nhiều thêm mấy người alpha lãnh cảm như Hách Liên Lâm, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Không, tôi nghĩ là Phùng tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là nghe theo lời mẹ tôi đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi.” Nhạc Chính Nhị bị thằng này làm cho buồn nôn, hơn nữa cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ để cho người khác làm, lập tức cũng chẳng quan tâm đóng kịch, cậu cũng không tin họ Phùng này còn có thể đi cáo trạng, trực tiếp nói rõ ràng, hàm ý là ngài vẫn là tìm chỗ nào mát mẻ ngồi ở chỗ đó đi.
“Tiểu Ninh không cần nghĩ nhiều, phục vụ, mang thức ăn lên, đặc biệt ăn nhiều một chút, anh chọn đều là loại thức ăn omega các em thích ăn.” Phùng Dịch vẫn cười vô cùng dịu dàng, cũng không để tâm những lời Nam Ninh nói, quay đầu dặn dò nhân viên phục vụ.
Nhạc Chính Nhị:…Người này mở miệng một tiếng omega khiến Nhạc Chính Nhị nghe thấy càng tức giận hơn.
Đợi sau khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Phùng Dịch như trước nói năng nhẹ nhàng, Nhạc Chính Nhị cũng là vẻ mặt đờ đẫn nghe, nhìn thật sự là vô cùng lãnh diễm.
Nhìn thấy một bàn đồ ăn trên bàn, Nhạc Chính Nhị đói không chịu được cũng chẳng muốn nghe Phùng Dịch tán gẫu nữa, trực tiếp cúi đầu cùng dao trong tay phấn đấu.
Mà Phùng Dịch ngồi ở bên cạnh kiên nhẫn giúp Nhạc Chính Nhị chia thức ăn, hơn nữa cặp mắt càng ngày càng nóng bỏng nhìn chằm chằm Nhạc Chính Nhị, nhìn bộ dáng Nhạc Chính Nhị ăn cơm, trong lòng là một trận cảm thán, quả nhiên là đại gia tộc, động tác ăn cơm cũng ưu nhã như vậy, càng làm cho du͙© vọиɠ chinh phục của hắn càng lớn, vừa ăn cơm vừa ở trong lòng suy nghĩ một hai ba bốn kế hoạch làm sao chinh phục omega trước mắt, nói ngắn gọn, thằng này đã hoàn toàn bị omega làm cho rối loạn tâm trí.
Nhạc Chính Nhị mặc dù đối với ánh mắt trắng trợn của Phùng Dịch rất là phản cảm, chỉ có điều cậu cũng là tâm lớn, hiện tại mục tiêu trọng yếu nhất vẫn là ăn cơm.
Bữa cơm này kết thúc trong bầu không khí nhìn như anh vui tôi vui mọi người cùng vui, Nhạc Chính Nhị mặt lạnh nói lời tạm biệt với Phùng Dịch, liền tự mình rời đi, đối với lời đề nghị muốn đưa cậu về nhà của Phùng Dịch liền trực tiếp cự tuyệt.
Phùng Dịch đưa mắt nhìn Nhạc Chính Nhị lái xe rời đi, sờ lên cằm, trong mắt hiện lên tính toán, quay người rời đi, hắn hôm nay không lái xe, chủ yếu vẫn là đêm hôm qua qua đêm ở khác sạn Thiên Hồ, buổi sáng hôm nay vẫn là từ giường người khác bò xuống chạy tới xem mắt.
Chỉ có điều xem ra buổi xem mắt hôm nay vẫn là rất đáng giá, Phùng Dịch vừa nhớ đến khuôn mặt kia của Nam Ninh tâm tình thật tốt mà đi bộ, nhìn thấy con đường làm quan thật là rộng mở.
Chỉ là cùng lúc hắn rời đi, chiếc xe đằng sau cũng rời đi, không nhanh không chậm đi sau lưng hắn, chỉ có điều Phùng Dịch nhất thời tâm tình vui vẻ cho nên căn bản không chú ý tới.
Người ngồi trong chiếc xe đi đằng sau này chính là Nhạc Chính Nhị vừa mới rời đi, muốn nói cậu vì cái gì quay trở về, nguyên nhân chủ yếu là vì cậu nuốt không trôi tức giận ở trong lòng, mấy hôm trước bị Hách Liên Lâm khinh bỉ, còn bị Địa Trung Hải nhà tư bản này đè ép, hôm nay lại đυ.ng phải người khiến cho cậu khó chịu, tức giận trong lòng Nhạc Chính Nhị là càng chồng chất càng nhiều, cậu cảm thấy nếu không bạo phát ra cậu sớm muộn gì cũng sẽ ức chế mà chết.
Cậu cũng không phải là người sẽ đem bản thân nghẹn chết, cho nên cậu làm ra quyết định, chính là quay trở về đánh người, đánh sướиɠ rồi, cậu dĩ nhiên là trút giận, thật sự là ngẫm lại thì tâm tình khoan khoái dễ chịu, hiện đang chờ thằng này đi đến một chỗ vắng người,sau đó chính là lúc cậu ra tay.
Hơn nữa vừa rồi cậu lái xe trái cua phải quẹo thật vất vả đem vệ sĩ Nam gia âm thầm đưa cho cậu quăng đi, cho nên lúc này đây nhất định phải buông tay ra đánh, trùm bao tải đánh người cái gì cậu lại không phải lần đầu tiên làm, nghiệp vụ này vẫn là rất thông thạo, tuy đã nhiều năm không tự mình động thủ, nhưng hoàn toàn không mới lạ.